- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tổng Giám Đốc
- Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc
- Chương 20: 20: Thôi Thế Là Xong Phim Rồi!
Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc
Chương 20: 20: Thôi Thế Là Xong Phim Rồi!
Đột nhiên bên ngoài phòng nghỉ có tiếng gõ cửa.
“A Kỳ?”
Cả hai người trong phòng cứng đờ, vì người đang gõ cửa là Tô Minh Viễn, nhất thời không ai dám phản ứng.
Anh ta thực sự đi tìm Ngôn Tử Kỳ, xem ra tình bạn giữa hai người khắng khít thật đấy!
“A Kỳ? Cậu có trong đó không?”
Ngôn Tử Kỳ dừng động tác dưới thân, cúi đầu xuống liền phát hiện vẻ mặt hơi hoảng hốt của Kiều Hiểu Tinh thì nhếch mép cười khẩy.
Anh dùng hai ngón tay đè xuống âm đế của cô xoa thành vòng tròn, e hèm mấy cái rồi mới lên tiếng:
“Tôi đây, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“A…” Kiều Hiểu Tinh bị kí©h thí©ɧ kêu khẽ một tiếng, lại nhớ ra cách một cánh cửa còn có người đang đứng, cô cắn môi không dám phát ra âm thanh quá lộ liễu.
“Sao? Sợ bị phát hiện à?”
Ngôn Tử Kỳ không nghĩ người con gái vô liêm sỉ này thế mà cũng biết sợ, anh còn cho rằng cô đã đứt dây thần kinh xấu hổ rồi cơ.
“Trong trường hợp này, người nên sợ là Ngôn tiên sinh mới đúng.” Kiều Hiểu Tinh rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh, ngón tay thon dài vuốt ve bụng dưới của anh để châm lửa, môi đỏ nở nụ cười kiều mị.
Thật ra cô cũng chẳng sợ hãi gì cho cam.
Cô ăn được Ngôn Tử Kỳ rồi, nếu bị phát hiện thì cùng lắm là trở mặt với Tô Minh Viễn thôi chứ gì? Còn chuyện huynh đệ tương tàn của bọn họ, cô không quan tâm.
May là căn phòng này cách âm tốt, nếu không người bên ngoài chắc chắn sẽ nghe được cuộc trò chuyện vô cùng đáng ngờ bên trong.
Kiều Hiểu Tinh đắc ý ngẩng đầu lên nhìn anh, cố tình rêи ɾỉ ra tiếng, Ngôn Tử Kỳ cúi đầu vươn tay bịt kín miệng cô lại.
“A Kỳ, tôi nghe thấy tiếng phụ nữ trong phòng.
Mở cửa ra nào, có phải cậu xem phim nóng trong đó không?” Ngoài cửa Tô Minh Viễn cười lớn tiếng trêu chọc nói.
Xem phim nóng cái đầu nhà anh, bạn của anh đang đóng phim nóng hẳn hoi đấy!
Cảm nhận được bên trên âm đế có hai ngón tay đang không ngừng xoa nắn, trái tim trong l*иg ngực Kiều Hiểu Tinh đập càng lúc càng nhanh.
Vách tường mị thịt mấp máy hút lấy cự vật, dâʍ ŧᏂủy̠ ẩm ướt chảy xuống đọng lại dưới sàn nhà.
Ngôn Tử Kỳ hai mắt đỏ ngầu, không thể kìm nén du͙© vọиɠ thêm nữa, côn ŧᏂịŧ giật giật mấy cái rồi lại tiếp tục động tác ra vào, thỉnh thoảng còn cắm thật sâu vào trong, đè lên điểm mẫn cảm của Kiều Hiểu Tinh khiến da đầu cô tê dại.
“Nào A Kỳ, mở cửa cho tôi vào xem chung với?”
“Ngôn tiên sinh… A… sâu quá…”
Kiều Hiểu Tinh đang chìm sâu trong cơn kɧoáı ©ảʍ, suýt chút nữa là quên mất bên ngoài vẫn còn có người.
“Cô rên nhỏ thôi, muốn gọi tất cả khách mời đến xem tôi chơi cô à? Hay là muốn bạn trai cô nghe thấy?”
Nghe giọng điệu uy hϊếp của Ngôn Tử Kỳ, Kiều Hiểu Tinh mới có cảm nhận sâu sắc về tình hình chiến sự bây giờ.
Bạn trai cũ của cô đứng cách một cánh cửa mà cô vẫn say sưa làʍ t̠ìиɦ với bạn thân của anh ta.
Cái huyệt nhỏ còn đang ngậm vào phun ra côn ŧᏂịŧ của người đàn ông khác đấy.
Kiều Hiểu Tinh mới được Ngôn Tử Kỳ đưa vào thế giới của du͙© vọиɠ, vậy mà đã được chơi một màn quá mức kí©h thí©ɧ!
Ngôn Tử Kỳ vận động thắt lưng rắn rỏi và bờ mông săn chắc đẩy thân hình Kiều Hiểu Tinh lên, rồi sau đó lại mạnh mẽ ấn xuống.
Anh thường xuyên tập thể hình, hai cánh tay ôm Kiều Hiểu Tinh trong thời gian dài vẫn không hề run rẩy lấy một cái.
“A Kỳ? Sao không nói gì vậy?”
“Ngôn tiên sinh… A… trả lời bạn anh… đi kìa.”
Tiếng nói của cô đứt quãng vì những cú đâm nảy lửa phía dưới.
Ngôn Tử Kỳ điều chỉnh hô hấp một chút, trầm giọng nói: “A Viễn, tôi bị người ta… bỏ thuốc… đang giải quyết.
Phiền cậu đi gọi bác sĩ đến đây giúp tôi.”
Tô Minh Viễn sửng sốt, ngay lập tức đồng ý.
Kiều Hiểu Tinh nằm ngửa như một mỹ nhân ngư, lưng trắng nõn tựa vào cửa gỗ, cái bụng nhỏ phẳng lì gồ lên hình dạng của gậy thịt thô dài.
Hoa huyệt kẹp chặt cự vật to lớn, cả người run lên bần bật, trong đầu như có pháo hoa nở rộ.
Dâʍ ŧᏂủy̠ từ nơi gắn kết thân mật của hai người nhỏ giọt chảy xuống mặt đất, đọng lại thành một vũng nhỏ.
Bên ngoài cánh cửa gỗ, tiếng bước chân xa dần rồi biến mất hẳn, rút cục Ngôn Tử Kỳ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức lại bị hoa huyệt hút chặt làm cho rên lên một tiếng, vùi nguyên căn côn ŧᏂịŧ vào hạ thể Kiều Hiểu Tinh, bắn đầy vào bên trong cô.
Kɧoáı ©ảʍ lan từ xương cụt lên đến não bộ, cả người như có dòng điện chạy qua khiến cho da đầu tê rần rần.
Một dòng nước nóng rực quen thuộc phun vào bên trong tiểu huyệt, Kiều Hiểu Tinh giật mình, anh lại bắn bên trong sao?
“Ngôn tiên sinh, bạn thân của anh đứng bên ngoài, vậy mà anh vẫn còn cao hứng phun hết vào bên trong người yêu của anh ta?” Vừa mới cao trào chưa được bao lâu mà Kiều Hiểu Tinh đã bắt đầu bô bô cái miệng.
“Kiều tiểu thư, cô thì sao? Có sướиɠ không? Đã bao giờ bị bạn thân của tôi bắn vào tận tử ©υиɠ như vậy chưa?” Ngôn Tử Kỳ thở hổn hển cắn vào cổ cô, duỗi tay sờ xuống nơi kết hợp của cả hai quệt lấy một ít hỗn hợp màu trắng đυ.c sền sệt bôi lên ngực Kiều Hiểu Tinh.
“Tất nhiên là chưa rồi, tiểu huyệt xinh đẹp của tôi chỉ muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Ngôn tiên sinh mà thôi.”
Ngôn Tử Kỳ hít vào một hơi lạnh, đúng là anh đã xem nhẹ sự dâʍ đãиɠ của cô gái này.
“Tôi cứ tưởng anh là chính nhân quân tử thế nào, hoá ra cũng chỉ là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.”
“Ai nói với cô tôi là chính nhân quân tử?”
Kiều Hiểu Tinh nhất thời nghẹn họng.
Ngôn Tử Kỳ nói xong liền thả cô xuống đất, dùng hai ngón tay cắm vào hoa huyệt, moi ra một đống hỗn hợp chất lỏng mật dịch và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hai người.
Chân vừa mới chạm xuống đất, đầu gối của Kiều Hiểu Tinh đã mềm nhũn, nhưng vẫn rất mạnh miệng ngả ngớn.
“Ngôn tiên sinh, ai là người nói sẽ không bắn vào bên trong ấy nhỉ? Trong bụng tôi toàn là tinh hoa của anh đây này, trướng quá đi mất.”
“Đừng nhiều lời!”
Ngôn Tử Kỳ đánh mạnh vào mông Kiều Hiểu Tinh, nhặt cái váy trên mặt đất mặc vào cho cô, sau đó nhanh chóng mặc quần áo của chính mình, không quên nhặt lấy điện thoại đã bị ném hỏng nhét vào ví cầm tay của Kiều Hiểu Tinh.
“Ngôn tiên sinh lại muốn đi đâu?”
“Đến chỗ tôi.” Ngôn Tử Kỳ lên tiếng, thanh âm khàn khàn trầm thấp mê người.
Kiều Hiểu Tinh toàn thân vô lực đến mức không đi được, đành để Ngôn Tử Kỳ vòng tay qua vòng eo thon thả của cô vừa ôm vừa dìu ra ngoài.
Anh ấn đầu cô vào trong l*иg ngực, trừng mắt đe doạ.
“Nằm im, không được ló đầu ra.”
Người đàn ông cao lớn cường tráng mặc âu phục, trong ngực ôm một cô gái da trắng tóc dài mặc váy màu xanh lam.
Khuôn mặt cô gái vùi sâu trong ngực người đàn ông, chỉ có thể thấy cánh tay trắng muốt và đôi chân dài miên man thấp thoáng sau tà váy xẻ cao, nhưng cũng đủ để người đi qua hình dung ra khuôn mặt xinh đẹp thế nào rồi.
Bộ dạng ôm ấp của hai người thân mật khăng khít như người yêu vậy.
Ngôn Tử Kỳ là ai cơ chứ? Anh miễn cưỡng đi một đoạn từ đây ra cửa thôi đã gặp rất nhiều người quen, ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt thâm thuý, có người còn nâng ly chúc phúc Ngôn tổng lúc đi một mình lúc về lại ôm theo mỹ nhân.
Ngôn Tử Kỳ không nói gì, chỉ gật đầu coi như thừa nhận.
…
Ngôn Tử Kỳ đưa thẳng Kiều Hiểu Tinh lên ô tô, tự mình lái xe đến khách sạn thuộc chuỗi Paradise của Ngôn gia.
“Phòng nghỉ ban nãy chắc là vẫn còn hỗn loạn lắm đấy nhỉ? Chẳng biết Tô Minh Viễn quay lại có bị kí©h thí©ɧ hay không.” Kiều Hiểu Tinh ngồi ở ghế phụ, nghiêng mặt qua khıêυ khí©h trêu chọc người đàn ông.
Ngôn Tử Kỳ không trả lời, khuôn mặt đào hoa lúc này cực kì lạnh lùng.
“Ai da, anh quên xử lí cái drap giường dính đầy máu xử nữ rồi.
Bóc tem người yêu của bạn thân, đáng nhẽ ra anh nên mang nó về l*иg khung kính treo ở vị trí trang trọng nhất trong nhà mới đúng.”
Ngôn Tử Kỳ vẫn im lặng, chỉ có lông mày là không tự chủ chau lại.
“Ngôn tiên sinh, anh không thích nói chuyện thì cho tôi mượn điện thoại đi.”
“Làm gì?” Ngôn Tử Kỳ lúc này mới miễn cưỡng phun ra một câu.
“Anh ném hỏng điện thoại của tôi rồi, tôi mượn điện thoại anh đăng nhập WeChat.
Nhỡ đâu Tô Minh Viễn không tìm được anh lại gọi cho tôi?”
Ngôn Tử Kỳ lấy điện thoại trong hộc xe ném cho cô, Kiều Hiểu Tinh ngồi ở ghế phụ cắm cúi vào màn hình phát sáng.
Hai người vào phòng tổng thống bằng thang máy chuyên dụng, Kiều Hiểu Tinh quấn lấy Ngôn Tử Kỳ như con rắn nước, ghé sát tai anh cố ý thở dốc: “Ngôn tiên sinh, nhanh lên nào.
Tôi không đợi được nữa đâu.”
Ngôn Tử Kỳ vỗ một cái vào cánh mông tròn trịa của cô, môi mỏng cọ qua vành tai cô, đầu lưỡi vươn ra liếʍ mυ"ŧ khuyên tai lấp lánh.
“Kiều tiểu thư, đừng nóng vội.
Lát nữa tôi nhất định làm cô đến mức kêu cha gọi mẹ.”
Sau khi vừa từ thang máy đi ra, bước vào phòng tổng thống, Ngôn Tử Kỳ đã nóng lòng ném cô xuống giường, cúi người chiếm lấy môi cô.
Đôi bàn tay to lớn cũng không nhàn rỗi, cách một lớp váy dạ hội dính đầy rượu vang, trực tiếp phủ lên bầu ngực mềm mại xoa nắn.
Tinh lực của Ngôn Tử Kỳ thực sự rất lớn, dường như đêm hôm đó đã mở ra cho Kiều Hiểu Tinh một thiên đường huy hoàng của nɧu͙© ɖu͙©.
Ngược lại, sự phòng bị và chống cự của Ngôn Tử Kỳ hoàn toàn bị phá vỡ, anh ngầm chấp nhận trở thành người đàn ông đội mũ xanh lên đầu bạn thân mình, trầm mê vào trong kɧoáı ©ảʍ xá© ŧᏂịŧ.
Cả hai con người lao vào nhau như thiêu thân, mang lại cho nhau kɧoáı ©ảʍ tột cùng, đến tận trong giấc ngủ vẫn còn đắm mình trong dư vị của cao trào.
…
Đêm qua Kiều Hiểu Tinh vừa bị bóc tem mà đã chơi nhừ tử, thực sự rất rất rất mệt mỏi, nhắm mắt một cái là đã ngủ đến không biết trời đất trăng sao gì nữa.
Thế nhưng mới sáng sớm cô đã bị Ngôn Tử Kỳ đánh thức, là ĐÁNH thức theo đúng nghĩa đen.
“Dậy!”
Mông bị vỗ đau đến chảy nước mắt, Kiều Hiểu Tinh làu bàu chửi rủa mấy tiếng rồi mới mở mắt, đập vào đôi mắt ngái ngủ của cô là khuôn mặt tối sầm lạnh lẽo hằm hằm sát khí như muốn gϊếŧ người của Ngôn Tử Kỳ.
“Cái gì đây?”
Trong tay Ngôn Tử Kỳ là điện thoại của anh, trên màn hình vẫn còn hiển thị giao diện tài khoản WeChat của Kiều Hiểu Tinh quên chưa thoát ra.
Chuyện là, Kiều Hiểu Tinh không tham gia vào trò chơi cá cược của mấy người phụ nữ là bạn gái đám phụ nhị đại, những người muốn ngủ với Ngôn Tử Kỳ.
Thế nhưng với bản tính hóng hớt trời sinh, cô vẫn bảo bọn họ thêm vào nhóm chat, thỉnh thoảng ngó qua xem bát quái, cập nhật tình hình chiến sự.
“Kiều Hiểu Tinh, giải thích ngay!” Đôi môi mỏng của Ngôn Tử Kỳ mím chặt, khuôn mặt tuấn tú đen hơn cả Bao Công, trong đáy mắt bừng bừng lửa giận, khớp ngón tay cầm điện thoại thậm chí đã trắng bệch.
Kiều Hiểu Tinh nằm nhìn lên trần nhà, lẳng lặng nghĩ lời bao biện, nhưng đầu óc trống rỗng chỉ nhảy ra mấy chữ:
“Con mẹ nó, xong phim rồi!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tổng Giám Đốc
- Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc
- Chương 20: 20: Thôi Thế Là Xong Phim Rồi!