- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tổng Giám Đốc
- Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc
- Chương 18: 18: Ngôn Tiên Sinh Tự Vả Có Đau Không
Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc
Chương 18: 18: Ngôn Tiên Sinh Tự Vả Có Đau Không
Bây giờ trong tâm trí Ngôn Tử Kỳ chỉ nung nấu sục sôi một ý nghĩ, anh nhất định phải đâm thủng cái màng mỏng manh kia, biến cô thành người của anh trước khi Tô Minh Viễn có thể chạm vào.
Người đàn ông cúi đầu, kề sát vào vành tai cô thì thầm: “Kiều tiểu thư, đây là do cô tự tìm đến tôi.”
Ngôn Tử Kỳ nói xong lời này, đỡ lấy qυყ đầυ màu đỏ sậm tách hai cánh hoa môi ra, chen vào lối đi chặt hẹp từng chút một, côn ŧᏂịŧ to lớn cọ xát miệng huyệt mấy cái, đột nhiên dùng sức đẩy vào.
Tuy rằng mới hơn phân nửa qυყ đầυ đi vào tiểu huyệt xử nữ non mềm ướŧ áŧ của cô, nhưng Kiều Hiểu Tinh đã cảm thấy miệng huyệt như bị xé rách làm đôi vậy.
“Con mẹ nó, đau quá!” Kiều Hiểu Tinh không nhịn được phun ra một câu chửi tục, trong lòng thầm mắng 18 đời họ hàng nhà Ngôn Tử Kỳ không biết bao nhiêu lần.
Thuở thiếu niên ai chẳng bị bạn bè đầu độc bằng mấy bộ phim AV, Kiều Hiểu Tinh thấy rõ ràng diễn viên nữ dù có bị bóc tem hay không đều kêu rên sung sướиɠ lắm mà.
Cô cũng biết lần đầu sẽ rất đau, nhưng tại sao đến lượt cô lại đau như vậy chứ.
Sự đau đớn này vượt xa so với tưởng tượng của cô.
Kiều Hiểu Tinh theo bản năng co người, vách thịt non mềm bên trong thít chặt lại, muốn đẩy vật kia ra ngoài nhưng không được.
Càng lúc càng đau đến ứa nước mắt, đau đớn phía dưới cơ thể khiến cô không nhịn được mà vung tay tát vào mặt anh.
Bình thường phụ nữ khi động tình sẽ cào cấu vào lưng người đàn ông, cùng lắm là cắn lên vai lên cổ đối phương.
Đây là lần đầu tiên Ngôn Tử Kỳ gặp một người con gái tục tằn thô lỗ như cô.
“Kiều Hiểu Tinh, người phụ nữ hung hăng này!” Ngôn Tử Kỳ nhanh chóng bắt lấy tay cô ấn lên trên đầu để đề phòng cô lại đánh lén.
Lúc đầu chưa được xơ múi gì cô còn nóng lòng muốn nếm thử côn ŧᏂịŧ của Ngôn Tử Kỳ, nhưng bây giờ đã được trải nghiệm rồi, cô chỉ mong anh lập tức rút ra.
“Ngôn Tử Kỳ, cút ra ngay…” Kiều Hiểu Tinh đau đến mức khóc lóc gọi cả họ tên của anh.
“Đừng khóc, thả lỏng một chút.
Tôi cũng đang đau.” Ngôn Tử Kỳ nghiến răng nói, côn ŧᏂịŧ đau, một bên má bị tát cũng đau.
Kiều Hiểu Tinh rất chặt chẽ, rất ấm áp, anh mới vào một nửa đã bị siết chặt cứng không thể tiến vào được nữa.
Anh biết nơi đó của xử nữ sẽ chặt, nhưng không ngờ lại chặt đến mức này, khiến da đầu tê dại, côn ŧᏂịŧ như có hàng trăm cái xúc tu hút chặt lấy.
Huyệt nhỏ ấm áp chật hẹp gắt gao bọc lấy qυყ đầυ của anh, khiến anh vừa đau vừa sướиɠ.
“Không chơi nữa, anh rút ra đi!” Kiều Hiểu Tinh khóc càng to hơn, những giọt nước mắt lấp lánh ướt đẫm cả khuôn mặt nhỏ.
“Ba ba tha cho con đi.”
Hình như đau đến mức xưng hô loạn rồi…
“…”
Ngôn Tử Kỳ bị cô khóc nháo đến không còn cách nào khác, anh chỉ có thể dùng hết năng lực tự động kìm chế, chậm rãi rút hơn nửa qυყ đầυ đã hoàn toàn đâm vào ra ngoài.
“Váy của tôi đâu?”
“Muốn làm gì?” Ngôn Tử Kỳ lạnh mặt hỏi.
“Không chơi nữa, tôi thà lập đền thờ trinh tiết còn hơn để anh đâm chết.”
“Vậy để ba ba dùng côn ŧᏂịŧ húc đổ đền thờ trinh tiết của con.
Ngoan, ngay lập tức con sẽ trở thành người lớn.”
Kiều Hiểu Tinh giật mình.
Mẹ nó, người đàn ông này nói lời tình thú quá bá đạo!
Ngôn Tử Kỳ đẩy hông tới, không thể tiếp tục kìm nén du͙© vọиɠ, thúc mạnh xuyên thủng tấm màng mỏng, cắm thẳng toàn bộ cự vật khổng lồ vào.
Côn ŧᏂịŧ đã đi vào nguyên căn, hoàn toàn ở trong cơ thể cô.
Hai bộ phận dính chặt vào nhau, hai con người hoàn toàn hợp làm một.
Cả hai đều rùng mình, một người là sảng khoái đến run rẩy, một người là đau đớn đến run rẩy.
“Tên khốn này, sao vẫn đau quá vậy, anh không biết làm hả?”
“Kiều Hiểu Tinh, còn nói năng lung tung nữa là tôi đâm hỏng cô!”
Lúc côn ŧᏂịŧ xuyên qua tấm màng mỏng manh kia, Kiều Hiểu Tinh cảm nhận được cơn đau ập tới.
Hoa huyệt như muốn nứt ra, cô khóc lóc ngẩng đầu cắn lên bả vai anh.
Ừm, con mèo nhỏ này ngoan ngoãn hơn rồi đấy, ít nhất đã không còn đánh đấm loạn lên nữa.
Ngôn Tử Kỳ vươn tay xoa nắn một bên ngực của cô để cô thả lỏng, môi mỏng lại một lần nữa hạ xuống ngậm lấy môi cô, hết sức dịu dàng gặm cắm.
“Đỡ đau chưa?” Hô hấp nóng rực của Ngôn Tử Kỳ dồn dập, ngón cái xoa nắn âm đế của Kiều Hiểu Tinh.
Anh gấp gáp muốn chết rồi, nhưng anh không dám nôn nóng, sợ cô sẽ bị thương.
“Ừm…”
Phía dưới của cô đã thích ứng với kích thước của anh, không còn chặt khít như lúc đầu nữa.
Cảm giác được sự thay đổi của cô, Ngôn Tử Kỳ ôm eo cô đưa đẩy nhẹ nhàng chầm chậm ra vào, Kiều Hiểu Tinh bắt đầu cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ xa lạ khó nói nên lời.
“Anh có áo mưa không?” Cô bỗng nhiên tìm lại được một chút lí trí, mở to mắt buột miệng thốt ra.
Gần đây không qua lại với phụ nữ, trên người anh bây giờ kiếm đâu ra áo mưa?
Thấy cô hỏi như vậy, Ngôn Tử Kỳ vô cùng sửng sốt, anh cho rằng cô sợ anh không sạch sẽ.
Kiều Hiểu Tinh nghĩ Ngôn Tử Kỳ lúc này tên đã lên dây, khả năng cao sẽ giả câm giả điếc, ai ngờ anh lại dừng động tác bên dưới, ẩn nhẫn nói: “Bây giờ thì lấy đâu ra áo mưa.” Nghĩ một lúc lại bổ sung thêm: “Tôi không có bệnh nam khoa.”
Sợ cô không tin, Ngôn Tử Kỳ lại nhấn mạnh một lần nữa.
“Tháng nào tôi cũng đi khám sức khoẻ tổng quát một lần.
Trong điện thoại tôi vẫn còn email kết quả tháng trước.”
Cuộc ân ái này hoàn toàn là bất ngờ, chẳng ai có chuẩn bị…
Thật ra Kiều Hiểu Tinh đang nghĩ đến chuyện khác.
“Anh không sợ tôi sẽ mang thai à?” Cô dùng ngón tay chỉ chỉ vào bụng dưới.
“Cô nghĩ tôi sẽ ngu ngốc đến độ bắn vào bên trong à? Bớt ảo tưởng đi.”
“Anh trai thân ái, không có áo mưa thì không cho làm.” Kiều Hiểu Tinh thẹn quá hoá giận, đột ngột trở mặt, giọng điệu vừa trẻ con vừa cứng đầu.
Ngôn Tử Kỳ vừa nói vừa thúc một cái rất sâu: “Không cho làm mà được à? Cô cự tuyệt, tôi cưỡиɠ ɠiαи cô đến chết.”
Kiều Hiểu Tinh suýt nữa thì bật dậy vỗ tay cười ha ha.
Ngôn Tử Kỳ được quá đi mất, dưới giường độc miệng, trên giường lại càng tiện miệng.
Mau, mau tới cưỡиɠ ɠiαи tôi đi.
Trong đầu thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng cô lại lèo nhèo giả bộ phản kháng: “Không nên… không nên làm nữa đâu… Tôi là người yêu của bạn thân anh đấy.
Đây là hành vi sai trái.”
Ngôn Tử Kỳ cắn lên vành tai cô, lông mày nhướn cao, giọng nói cực kì ái muội: “Tôi bóc tem cô rồi, còn giả bộ gì nữa? Dù sao A Viễn cũng không ở đây, cô sợ cái gì?”
Anh rút ra rồi lại thúc vào một cái.
“Sai cũng đã sai rồi, hôm nay không chơi người yêu của bạn thân ra bã thì tôi không phải là người.”
Con mẹ nó, khẩu khí của nam tiểu tam này quá được!
Hai chân cô chủ động kẹp chặt thắt lưng anh, hai người quấn quýt nhau không rời.
“Nào, ba ba đến chơi con đi!”
Ngôn Tử Kỳ biết mình không cần nhẫn nhịn chịu đựng nữa rồi.
Anh ra sức thúc về phía trước, côn ŧᏂịŧ rút ra mang theo một ít tia máu đỏ tươi.
Nhìn thấy hình ảnh chói mắt này, trong lòng Ngôn Tử Kỳ dâng trào cảm giác sung sướиɠ kì lạ.
Trước giờ chưa từng thích quan hệ với xử nữ, vậy mà lần quan hệ này lại đặc biệt vui thích đến vậy.
Mỗi lần anh rút côn ŧᏂịŧ ra chỉ chừa lại phần qυყ đầυ, sau đó lại đâm mạnh vào, sâu đến tận cùng.
Lí trí cả hai đã bay sạch sẽ từ bao giờ, giường lớn kẽo kẹt lay động, quần áo chăn gối rơi rải rác dưới mặt đất.
Giọng của Kiều Hiểu Tinh lúc bình thường đã rất ngọt ngào êm tai, trên giường lại càng kêu ra những âm thanh mềm mại quyến rũ.
Nhìn cô gái phía dưới hai má ửng đỏ, mái tóc đen xoã tung trên gối, thân thể loã lồ nhễ nhại mồ hôi, bộ ngực đung đưa loạn xạ theo từng tiết tấu, cánh môi đỏ mọng phát ra tiếng kêu mê hồn, Ngôn Tử Kỳ có cảm giác vô cùng tuyệt diệu.
Chính anh cũng không khá hơn là bao, làn da trắng của anh đỏ bừng, trên trán phủ một lớp mồ hôi dày, nhỏ giọt tí tách xuống ngực Kiều Hiểu Tinh.
Bầu không khí xung quanh tràn ngập mùi vị da^ʍ mỹ.
Mà cái thể loại da^ʍ mỹ này hoàn toàn không nên xảy ra giữa một người là bạn thân của Tô Minh Viễn, một người là bạn gái của Tô Minh Viễn!
Ngôn Tử Kỳ nhắm mắt cảm thán, Tô Minh Viễn đúng là đã nhặt được một bảo bối động lòng người, mà giờ phút này bảo bối của cậu ta lại đang nằm dưới thân anh rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.
Trong một vài khoảnh khắc, anh cảm thấy cực kì chán ghét bản thân, cho rằng mình chính là một tên cặn bã.
Anh biết sau ngày hôm nay, anh sẽ không còn đường lui, thậm chí có thể mất đi một người anh em chí cốt.
Nhưng rất nhanh anh đã tìm được lí do bao biện cho hành vi của mình, đó chính là anh bị hồ ly Kiều Hiểu Tinh quyến rũ.
Đối với cô gái lẳиɠ ɭơ phóng đãng này, anh cam tâm tình nguyện cắn câu.
Nghĩ đến đây, sự thương xót khi lấy đi lần đầu của cô bị anh vứt ra sau đầu, giờ đây chỉ còn thẳng lưng kịch liệt phát tiết, vừa là hưởng thụ mà cũng là trừng phạt.
Anh muốn trừng phạt cô vì đã phản bội Tô Minh Viễn.
Kiều Hiểu Tinh thì lại đang chìm đắm trong một thế giới mới, thế giới tràn đầy khoái lạc đan xen chồng chất giữa sự vui sướиɠ của cả thể xác lẫn tâm hồn.
Cô ngửa cổ ôm lấy đầu Ngôn Tử Kỳ vùi xuống ngực chính mình, hai chân thon dài mở rộng hết cỡ, khiến cho người đàn ông đâm vào càng lúc càng sâu.
Lần đầu trải qua chuyện ân ái, Kiều Hiểu Tinh không bao lâu sau đã bị bạn thân của “người yêu cũ” làm cho cao trào.
“Kiều tiểu thư, cô ra nhiều nước thật đấy.
Tối ngày uốn éo câu dẫn tôi, bây giờ ăn được tôi rồi, cô phê lắm đúng không?”
“Ngôn tiên sinh, thế còn anh thì sao? Chơi người yêu của bạn thân có phê không?”
Tất nhiên là… càng vụиɠ ŧяộʍ càng kí©h thí©ɧ!
Thật đáng buồn, thứ trung thực nhất không phải tình yêu mà chính là tìиɧ ɖu͙©.
Giây phút sắp chạm đến điểm dừng chân cuối cùng của lạc thú, người đàn ông dùng sức đâm sâu một cú đến tận cùng, thì thầm vào tai của cô gái: “Kiều Hiểu Tinh, ba ba không nhịn được, bắn hết cho con.”
Đồ tiểu tam khốn kiếp!
Kiều Hiểu Tinh nghiến răng nghiến lợi nhìn dòng chất lỏng màu trắng đυ.c sền sệt xen lẫn một chút tơ máu chảy ra từ hoa huyệt, tức giận đến mức không kìm chế được phải văng tục.
“Ngôn Tử Kỳ, anh là đồ chó!”
Ngôn Tử Kỳ nằm đè lên cô thở hồng hộc, rất vui vẻ thưởng thức bộ dạng phẫn nộ của cô.
Anh nắm lấy cái cằm nhỏ của cô cười nói: “Cái miệng nhỏ hung dữ này, không biết nói lời dễ nghe một chút cho ba ba sao?”
Kiều Hiểu Tinh cong môi cười nói: “Mới ngày nào còn ra vẻ thượng đẳng chê tôi không xứng, hôm nay đã bạch bạch bạch với tôi rồi.
Ngôn tiên sinh, tự vả có đau không?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tổng Giám Đốc
- Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc
- Chương 18: 18: Ngôn Tiên Sinh Tự Vả Có Đau Không