- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tổng Giám Đốc
- Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc
- Chương 17: 17: Nếu Ba Ba Không Muốn Làm Thì Để Con Đi Tìm Thầy Tô
Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc
Chương 17: 17: Nếu Ba Ba Không Muốn Làm Thì Để Con Đi Tìm Thầy Tô
Nụ hôn ái muội kéo dài không biết bao lâu mới kết thúc, lúc này môi của cô đã hơi hơi sưng đỏ, búi tóc cầu kì bị xổ ra, những sợi tóc đen nhánh xoã tung trên giường.
Ngôn Tử Kỳ luyến tiếc rời khỏi đôi môi đỏ mọng, cụng trán mình vào trán Kiều Hiểu Tinh, dùng âm thanh khàn khàn hỏi cô: “Muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi không?”
Giọng nói nhỏ trong đầu Kiều Hiểu Tinh không ngừng la hét: “Người đàn ông này đến gạ tình cũng gợi cảm quá đi.”
Thế nhưng ngoài miệng cô lại hỏi: “Nếu tôi nói không muốn làm nữa thì anh có dừng lại không?”
“Tất nhiên là không! Đã nằm dưới thân tôi rồi, không chạy được nữa đâu.” Khoé miệng anh hơi cong lên, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười.
“Làm đến mức này rồi mà cô còn muốn bỏ cuộc sao?”
Từ ngày hai người quen biết nhau, đây là lần thứ hai cô thấy anh cười vui vẻ như vậy.
“Ngôn tiên sinh, im miệng và hôn tôi đi.”
Một tay anh giữ gáy để cho cô ngửa cổ lên, đôi môi anh hạ xuống, tham lam cắи ʍút̼ trên cổ cô như trừng phạt.
Mặt anh vùi vào cổ cô, rải xuống làn da trắng mịn những nụ hôn ái muội, khẽ thì thầm: “Có muốn tôi để lại dấu vết không?”
Người đàn ông này còn lịch sự hỏi ý cô trước cơ đấy, ha ha ha, đúng là không chọn nhầm người.
Không không không, đây đúng hơn là câu hỏi của một nam tiểu tam.
Bởi vì yêu đương vụиɠ ŧяộʍ nên mới không dám để lại dấu vết trên thân thể đối phương.
Nếu Ngôn Tử Kỳ có thuật đọc tâm, anh khẳng định sẽ cắn đứt động mạch chủ trên cổ người con gái này.
Ánh mắt Kiều Hiểu Tinh nhìn anh vô cùng ướŧ áŧ, không nhịn được mà ậm ừ một tiếng, chẳng rõ là đồng ý hay từ chối.
Hình như cô muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời.
Ngôn Tử Kỳ ngầm hiểu đó là đồng ý, anh đè lên cô, nụ hôn như mưa xối xả rơi xuống, để lại một loạt dấu hôn nhàn nhạt trên cổ Kiều Hiểu Tinh.
Chính bản thân cô cũng không biết là do hưng phấn hay là do trong người có hơi rượu, anh mới chỉ hôn cô thôi mà hạ thể đã ướt đẫm rồi.
“Cởϊ qυầи áo cho tôi.” Ngôn Tử Kỳ trầm giọng ra lệnh.
Kiều Hiểu Tinh dùng bàn tay nhỏ nhắn cởi thắt lưng và bộ âu phục trên người anh, vừa cởi vừa dùng tay mân mê cơ bắp rắn rỏi.
Cô cố ý ưỡn cong người lên để hai bầu ngực nặng trĩu cọ vào l*иg ngực rắn chắc.
Bàn tay nóng bỏng của anh ngay sau đó luồn ra đằng sau phủ lên tấm lưng trần trắng mịn của cô, kéo tuột váy dài màu lam nhạt xuống.
Vì mặc váy hở lưng nên cô không mặc áσ ɭóŧ, miếng dán trong suốt theo váy bị kéo xuống, hai bầu ngực tuyết trắng bật ra.
Ngôn Tử Kỳ trực tiếp nắm lấy bầu ngực căng tròn đầy đặn của cô, ngón tay còn cố ý lướt qua nụ hoa hồng phấn.
Môi mỏng dọc theo cần cổ trơn mịn đi xuống đoá hoa xinh đẹp, đầu lưỡi vươn ra liếʍ láp, thỉnh thoảng còn dùng răng day cắn.
Hai nụ hoa bị anh chơi đùa đến đỏ bừng, dựng thẳng đứng lên.
Anh vùi đầu vào ngực cô, nhẹ nhàng than thở: “Thật mềm.”
Kiều Hiểu Tinh nở nụ cười quyến rũ động lòng người.
“Bên dưới còn mềm hơn nữa cơ.”
“Lẳиɠ ɭơ!” Ngôn Tử Kỳ nhỏ giọng mắng, bàn tay sau khi làm loạn một hồi trước ngực bắt đầu vuốt ve qua sống lưng lả lướt, lần xuống vòng eo thon thả, trượt xuống bờ mông căng tròn, thuận thế ấn hạ thể cô dán sát vào anh.
Cô cảm nhận rõ ràng một vật to lớn cứng rắn đang chọc vào bụng mình.
“Ngôn tiên sinh, chỗ này thật lớn nha.” Kiều Hiểu Tinh vuốt ve hạ bộ của anh, khiến anh phát ra tiếng kêu trầm thấp, trong âm thanh đó mang theo một chút khổ sở.
Đây là lần đầu tiên cô đối mặt trực tiếp với bộ phận riêng tư của đàn ông, tránh không khỏi có chút tò mò.
Vật khổng lồ này có màu đỏ tím, qυყ đầυ đỏ sậm, hai viên ngọc to tròn nặng nề, bên trên còn có lớp lông rậm rạp dày đặc.
“Lát nữa nó nằm trong cô, đảm bảo cô sẽ hài lòng.” Ngôn Tử Kỳ khàn giọng nói, cầm tay cô tiếp tục động tác lên xuống.
Đầu gối của người đàn ông chen vào giữa hai chân cô.
Bàn tay mơn trớn da thịt mềm mại, theo đường cong lả mềm mại ở đùi hướng thẳng lên trên.
Ngón tay chậm rãi trượt vào nơi tư mật, chạm vào vườn hoa yêu kiều cách một lớp qυầи ɭóŧ.
Nơi này đã ẩm ướt vô cùng, Ngôn Tử Kỳ rất hài lòng.
Thế nhưng khi bàn tay lần mò tháo nốt món đồ duy nhất còn sót lại trên người cô, anh mới phát hiện ra cô đang mặc một cái qυầи ɭóŧ bé tí tẹo.
Không, hình như nó còn không phải là qυầи ɭóŧ.
Nó là một cái khung nhựa dẻo có vải bọc, nhìn giống như một chữ C, không hề có bất kì một sợi dây nào.
“Cô mặc cái gì đây?” Ngôn Tử Kỳ cầm thứ đồ vật kì lạ giơ lên trước mặt Kiều Hiểu Tinh, chau mày chất vấn.
“Qυầи ɭóŧ?” Khoé miệng Kiều Hiểu Tinh co rút mấy cái.
“Đây mà là qυầи ɭóŧ à?” Lông mày anh càng nhíu chặt.
“Mặc váy xẻ cao tất nhiên phải mặc loại này rồi.
Ngôn tiên sinh, anh có thể tra Baidu để tìm hiểu về C-strings.”
Kiều Hiểu Tinh thực sự nghi ngờ rằng Ngôn Tử Kỳ sẽ lôi điện thoại ra kiểm tra ngay bây giờ, cũng may là anh không đến nỗi dở hơi như vậy.
“Dâʍ đãиɠ! Mặc cái này để thuận tiện cho đàn ông chơi sao?” Anh quẳng thứ đồ vật bé nhỏ xuống đất, duỗi tay đánh vào mông cô, làn da trắng mịn ngay lập tức hằn đỏ dấu năm ngón tay.
“Ngôn tiên sinh, miệng anh nhàn rỗi quá vậy? Anh có phải đàn ông không đấy?”
“Đêm nay tôi chơi chết cô!”
Người đàn ông dùng ngón cái xoa nắn âm đế, sau đó đưa thẳng ngón giữa vào xoay tròn một vòng, lại đẩy sâu vào bên trong, dùng hành động thực tế nói cho cô biết anh có phải đàn ông không.
Lần đầu bị đàn ông thâm nhập, hoa huyệt non nớt mẫn cảm phun ra da^ʍ thuỷ trong suốt, ướt đẫm cả bàn tay anh.
“Ngôn tiên sinh, nhẹ thôi…” Kiều Hiểu Tinh liếʍ môi dưới, rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.
“Thả lỏng ra, cô định kẹp gãy tay tôi à?”
Ngón tay ra ra vào mãnh liệt, da^ʍ thuỷ thấm ướt cả drap giường, người con gái toàn thân căng cứng, nhịn không được cao trào.
“Ngôn tiên sinh~” Kiều Hiểu Tinh nỉ non, cả người như bị một dòng điện chạy qua, không ngừng vặn vẹo eo nhỏ.
“Mới vậy đã lêи đỉиɦ? Cô thiếu đàn ông đến thế cơ à?” Nhìn người con gái mắt nhắm hờ thở dốc bên dưới, ánh mắt Ngôn Tử Kỳ lúc này đã sâu thẳm, giọng khàn đặc vì du͙© vọиɠ.
Cao trào làm cho hoa huyệt ẩm ướt hút cực kì chặt chẽ, huyệt khẩu co rút từng cơn, tầng tầng lớp lớp mị thịt hút lấy ngón tay không chịu nhả ra.
“Sao lại chặt thế này? Bao lâu rồi chưa làm? A Viễn để cô trống vắng nên mới đến tìm tôi…”
Lời khinh miệt còn chưa nói xong, Ngôn Tử Kỳ đã im bặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Bởi vì anh đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, ngón tay của anh gặp phải một tầng lá chắn, đây chắc chắn là tấm màng mỏng của xử nữ.
Kiều Hiểu Tinh vẫn còn…?
Ngôn Tử Kỳ muốn tự mình khẳng định lại bằng cách thử nhét thêm một ngón tay nữa vào.
Vách tường mị thịt bên trong hoa huyệt vừa chặt vừa non mềm, tham lam cắи ʍút̼ lấy ngón tay Ngôn Tử Kỳ.
Anh chỉ mới nhét vào có hai ngón, huyệt đạo đã chặt khít, không có bất kì khe hở nào.
Ngôn Tử Kỳ mở to mắt kinh ngạc, anh vốn cho rằng người lẳиɠ ɭơ phóng đãng như Kiều Hiểu Tinh đã từng quan hệ với rất nhiều người đàn ông rồi.
Ngôn Tử Kỳ bán tín bán nghi mở rộng đôi chân dài của cô sang hai bên gác lên vai anh, sau đó tách hai cánh hoa phấn nộn ra nghiêm túc xem xét.
Tiểu huyệt đang mấp máy có màu hồng nhạt, lông thưa thớt, hai mảnh hoa môi đầy đặn, da thịt trơn bóng lấp lánh những giọt da^ʍ thuỷ.
Đẹp đẽ đến mức khiến người ta không đành lòng phá hỏng, nhưng đồng thời lại muốn hung hăng đâm vào, dùng sức chà đạp.
“Em gái tôi đẹp không? Có giống lời đồn thâm đen gì đó không?” Kiều Hiểu Tinh cắn môi dưới, cười vô cùng mị hoặc.
“Đẹp…” Ngôn Tử Kỳ không nhịn được phải mở miệng khen ngợi, sau đó nhìn Kiều Hiểu Tinh bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Bắp đùi của Kiều Hiểu Tinh vẫn đang dang rộng về phía anh, cô bất giác cười rộ lên: “Ngôn tiên sinh có bất ngờ không? Cứ luôn miệng nói tôi dâʍ đãиɠ, vậy mà tôi còn sạch hơn tất cả các người gộp lại cơ đấy.”
Ngôn Tử Kỳ cảm nhận được bàn tay của mình đã ướt đẫm da^ʍ thuỷ, toàn thân cứng đờ không biết phải làm sao.
Ánh mắt Kiều Hiểu Tinh nhìn anh vừa quyến rũ vừa thuần khiết, làm anh đột nhiên có chút bối rối.
Đột nhiên Ngôn Tử Kỳ hôn lên khắp khuôn mặt cô, nụ hôn cuồng nhiệt khó tả khiến Kiều Hiểu Tinh hơi hơi không dám tin vào mắt mình nữa.
Sau cùng, anh vuốt ve cánh môi bị anh vừa hôn vừa cắn đến sưng đỏ, đột ngột gọi cô: “Kiều Hiểu Tinh, nhìn tôi.”
“Hửm?”
“Cô thực sự chưa từng quan hệ với ai? Kể cả A Viễn?”
“Anh có vấn đề về trí tuệ à?”
“Từng để cho A Viễn hay là bất kì người nào chạm vào chưa? Đã tự an ủi bao giờ chưa?”
???
Trong đầu Kiều Hiểu Tinh bất chợt nhảy ra một giả thiết: Ngôn Tử Kỳ là người đa nhân cách.
Bình thường anh luôn nói chuyện vênh váo khinh người, câu nào câu nấy phun ra cũng như đâm kim vào lỗ tai cô, đây là lần đầu tiên cô thấy anh tỏ ra nóng vội như vậy.
Cho dù cô rất muốn ngủ với anh nhưng cũng không thể chấp nhận việc bị anh tra khảo như một ông chồng nghi ngờ vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ như thế được đâu nhé.
Có muốn tra khảo thì cũng phải để Tô Minh Viễn làm mới đúng, cho dù anh ta cũng chẳng có tư cách gì để tra khảo cô.
“Ngôn tiên sinh chưa từng chơi qua xử nữ nên mới hỏi kĩ như vậy à? Hay là sợ phải chịu trách nhiệm? Nếu không dám chơi thì để tôi mặc váy vào đứng lên đi về vậy.”
“Ai nói tôi sợ?”
Kiều Hiểu Tinh có thể cảm nhận rõ ràng qυყ đầυ nóng bỏng đang lướt từ bắp đùi non mềm đến giữa miệng huyệt ướŧ áŧ giữa hai chân cô.
Ngôn Tử Kỳ nắm côn ŧᏂịŧ của chính mình, qυყ đầυ cọ xát mấy cái ở cửa huyệt.
“Cô chắc chắn cho tôi phá thân?” Ngôn Tử Kỳ rũ mắt nhìn cô, sâu trong đáy mắt có tia mong chờ.
Kiều Hiểu Tinh tất nhiên là muốn, vô cùng muốn.
Dù sao cũng là gặp dịp thì chơi, chơi xong rồi phủi mông bỏ đi, mượn tạm món đồ chơi khủng này để phá thân cũng là một loại trải nghiệm vui vẻ đáng nhớ đấy.
Nếu Ngôn Tử Kỳ biết trong đầu cô có những ý nghĩ đen tối như thế chắc hẳn sẽ một gậy đánh chết cô, thế nhưng lúc này anh đang chăm chú quan sát ánh mắt lơ đãng của cô, anh lại cho rằng cô bắt đầu phân vân.
“Sao? Hối hận rồi?”
Kiều Hiểu Tinh bừng tỉnh.
“Hối hận cái gì? Nếu anh không biết làm thì để tôi gọi Tô Minh Viễn vào làm mẫu nhé?” Kiều Hiểu Tinh mắng thầm, người đàn ông này lải nhải nhiều hơn cả phụ nữ!
Nhà người ta làʍ t̠ìиɦ chỉ có ư ư a a, gầm rú gào thét rên la, bạch bạch bốp bốp, tại sao hai người làʍ t̠ìиɦ lại như học sinh lên bảng trả bài giáo viên như vậy chứ?
Thấy cô nhắc đến tên người đàn ông khác, ánh mắt Ngôn Tử Kỳ tối lại, rất nhanh đã dò hỏi một lần nữa: “Cô đã chắc chắn chưa?”
Kiều Hiểu Tinh đột nhiên cảm thấy vô cùng mất hứng.
Một người đàn ông ân cần quan tâm đến cảm nghĩ và ý kiến của bạn tình trước khi thân mật chứng tỏ người đó tâm lí thật đấy, nhưng hỏi quá nhiều thì lại là chuyện khác.
Phiền, rất phiền.
Lúc chuẩn bị ân ái có thể đừng hỏi đi hỏi lại một câu giống như MC hỏi người chơi game show đố vui “Bạn đã chắc chắn với đáp án này chưa?” có được không?
“Ba ba, con đã 19 sắp 20 rồi, hơn nữa lại rất tình nguyện.
Nếu ba ba không muốn làm thì để con đi tìm thầy Tô.”
“Tôi sợ cô sẽ hối hận, một khi tôi tiến vào, cô sẽ không giữ lại được lần đầu cho A Viễn nữa đâu.”
“Ba ba có làm không đây? Con mỏi chân quá.”
“Mở mắt ra nhìn tôi, tôi là Ngôn Tử Kỳ.” Anh dùng cả hai tay giữ lấy hai bên thái dương của cô, khẳng định lại một lần nữa.
Kiều Hiểu Tinh chớp mắt, dùng đầu gối đυ.ng vào bụng dưới của anh.
“Ba ba, con biết rồi.”
“Kiều Hiểu Tinh, nhớ cho kĩ, tôi là người đàn ông đầu tiên của cô.” Thanh âm của Ngôn Tử Kỳ trở nên trầm thấp, ngón tay anh nâng cằm cô lên.
“Sau này đừng đến tìm tôi đòi chịu trách nhiệm.”
Kiều Hiểu Tinh cười thầm, tình một đêm thì trách nhiệm cái mẹ gì!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tổng Giám Đốc
- Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc
- Chương 17: 17: Nếu Ba Ba Không Muốn Làm Thì Để Con Đi Tìm Thầy Tô