Quyển 2 - Chương 1: Yêu bạn trai của bạn cùng phòng

Editor: Bộ trên tác giả còn đang viết thế giới hai, khi nào tác giả viết xong mình sẽ edit tránh trường hợp drop. Còn truyện này mình thấy khá hấp dẫn, diễn biến tâm lý khá chân thực, văn phong tốt.

——————————

Tôi đã yêu bạn trai của bạn cùng phòng, điều đó là vô đạo đức, tôi biết.

Tên tôi là Tống Nhu, tôi không đặc biệt ưa nhìn, ưu điểm duy nhất của tôi là có dáng người đặc biệt tốt, bộ ngực cỡ D và làn da trắng trẻo, vì vậy có rất nhiều người theo đuổi tôi, nhưng tôi lại có người tôi thích.

Tôi thích giáo thảo - Kinh Phong.

Ai mà không thích anh ấy? Anh ấy đẹp trai, học giỏi, giàu có, khiêm tốn, lịch sự và tính cách tốt.

Lần đầu tiên tôi gặp Kinh Phong là trong một lớp học lớn ở trường đại học, tình cờ tôi lại ngồi cạnh anh ấy.

Hôm đó, tôi ngửi thấy mùi hương của anh và đạt cao trào ở đám đông đang chăm chú trong phòng học, đó là một kiểu cực khoái chi phối tâm lý, cơ thể không thể kiểm soát được, không ai để ý, họ tưởng tôi nằm trên bàn vì bị cảm. Sau giờ học, sau khi mọi người về hết, tôi lại thủ da^ʍ ở chỗ anh ấy từng ngồi và phun ra khắp nơi.

Kể từ đó, tôi không thể kiềm chế sự mê luyến muốn thượng anh ấy.

Nhưng giáo thảo thường xứng đôi với giáo hoa, giáo hoa chính là là bạn cùng phòng của tôi, Thẩm Giai Giai.

Hai người yêu nhau từ khi còn học cấp 3, cùng lúc được nhận vào một trường đại học danh tiếng, một người là hoa khôi của trường, một người là nam thần của trường, đúng là một câu chuyện cổ tích tiêu chuẩn.

Đáng tiếc là trong câu chuyện cổ tích này lại có một nữ nhân vật phụ độc ác như tôi.

Tôi không xem trọng về tình yêu của họ, biểu hiện của Kinh Phong chắc chắn không phải đang yêu mà giống như anh ấy đã tìm được một người phù hợp và thưởng thức để ở bên cạnh, họ không cãi vã hay tranh chấp, và tất nhiên họ cũng không có quá nhiều ngọt ngào.

Vào tháng 7, Thẩm Giai Giai và Kinh Phong quyết định đi du lịch đến Thanh Hải, tôi biết rằng cả hai dự định dành thời gian đầu tiên cho nhau trong chuyến đi này và trở thành bạn trai và bạn gái thực sự.

Tôi quyết định tham gia.

"Tiểu Giai, tớ muốn làm quen với Cao Thiên Vũ ở ký túc xá đối diện, nhưng tớ cảm thấy rất xấu hổ ..."

Khi tôi nói điều này, mặt tôi đỏ bừng và tôi hành động như một cô gái nhút nhát.

Đơn thuần Thẩm Giai Giai không có suy nghĩ nhiều, rất vui vẻ:

"Trời ạ, Tiểu Nhu, nguyên lai cậu cũng có hứng thú với Cao Thiên Vũ. Lúc trước Cao Thiên Vũ nhờ tớ thăm dò cậu, nhưng cậu không trả lời, cho nên tớ còn tưởng rằng cậu không có hứng thú."

"Tiểu Giai, tớ, tớ cũng không xác định... Tớ không hiểu anh ấy, tớ nên làm sao bây giờ?"

Tôi ngơ ngác nhìn Tiểu Giai, thản nhiên thở dài:

"Cậu cùng Kinh Phong đi Thanh Hải sao? Thật tốt, tớ vẫn luôn muốn đi."

Thẩm Giai Giai hai mắt sáng lên, nàng vui vẻ cầu nghị:

"A, đúng, đúng, bốn người chúng ta có thể cùng nhau đến Thanh Hải. Vừa vặn tớ và A Phong hai người hơi buồn chán, có các cậu đi cùng chắc chắn sẽ vui hơn... Đến lúc đó tớ giúp cậu tạo cơ hội để hai người ở chung, cậu cảm thấy thế nào."

Nhìn thấy tôi thẹn thùng gật đầu, Tiểu Giai rất vui vẻ và hào hứng liên lạc với mọi người.

Tôi hơi nhếch môi, rất mong chờ chuyến đi này!

---------------

Vào ngày đầu tiên của chuyến đi, tôi đã gặp Kinh Phong và Cao Thiên Vũ.

Kinh Phong bề ngoài nhìn rất lạnh lùng, nhưng đối với ai cũng vẫn duy trì phong thái quân tử cơ bản, thái độ này dường như không phải là thứ mà một gia đình bình thường có thể giáo dục một đứa trẻ.

Cao Thiên Vũ thuộc loại ấm áp, thích thể thao, tuy không đẹp trai bằng Kinh Phong nhưng vẫn là một chàng trai đầy nắng.

Bốn người chúng tôi lên xe buýt và vui vẻ suốt chặng đường đến Tây Ninh.

Đến Tây Ninh, chúng tôi thuê một chiếc ô tô địa phương, đi dọc theo đường vành đai, gặp chỗ nào thích thì chơi cho đến khi vui vẻ, gặp chỗ không thích thì hạ cửa sổ xuống, lấy một cái nhìn trước khi tiếp tục cuộc hành trình tiếp theo. .

Mọi chuyện đã xoay chuyển ở hồ Thanh Hải.

Ngày hôm đó là sinh nhật của tôi.

Sau khi kết thúc hành trình trong ngày, chúng tôi trở về phòng, tôi và Tiểu Giai ở chung một phòng, hai vị nam tử ở chung một phòng, đều là phòng đôi.

Tôi lấy chiếc bánh nhỏ mua ở cửa hàng dưới nhà ra ăn từng miếng một mà nước mắt lưng tròng.

Đúng lúc bị Tiểu Giai quay lại nhìn, nàng vốn dĩ đang cười vì xem kịch, bỗng sửng sốt:

"Tiểu Nhu, sao vậy? Sao cậu lại khóc?"

Tôi lau nước mắt, như thể không thể kìm được nữa, và kể về việc hôm nay là sinh nhật tôi, hoàn cảnh gia đình phức tạp của tôi và việc tôi chưa bao giờ có một ngày sinh nhật chính thức… Câu chuyện của tôi là có thật và bi thảm, và thật dễ dàng khơi dậy sự đồng cảm từ các cô gái.

Quả nhiên, Tiểu Giai rất đau lòng.

Nàng liền đánh thức hai người đàn ông ở phòng bên cạnh, hỏi khác sạn gọi đồ ăn và bia rồi định tổ chức sinh nhật cho tôi.

Bốn giờ sau, đối mặt với ba người say rượu, tôi lặng lẽ mỉm cười.

Tôi cần một cuộc quan hệ tìиɧ ɖu͙© trực tiếp để gieo mầm mống tà ác vào trái tim anh ấy.

_________