Quyển 1 - Chương 4: Giáo bá trà xanh mối tình đầu (h)

Thẩm Thiền cả người trần trụi, đôi tay không biết nên che nơi nào mới tốt, đành nhào lên bịt mắt hắn lại. Thiếu niên vô tội giơ chiếc khăn tắm trong tay lên: “Anh tưởng em đã tắm xong nên đến đây đưa khăn tắm cho em.”

"Hơn nữa, em đừng bận tâm, dù sao anh đều đã nhìn thấy hết rồi. Liếc nhiều một cái có gì khác biệt?” Hả?” Khi nốt cuối cùng rơi xuống, hắn đưa tay kéo tay Thẩm Thiền xuống và treo chiếc khăn tắm bên cạnh.

“Vậy bây giờ anh có thể ra ngoài.” Thẩm Thiền không thể phản bác ý định có vẻ tốt của hắn, nhưng vẫn cảnh giác khoanh tay lại.

Thiếu niên cúi đầu nhìn chính mình, “Vốn có thể ra ngoài, nhưng bây giờ quần áo của anh đều bị em làm ướt, đành phải bất đắc dĩ – cùng em tắm lần nữa.”

Thẩm Thiền: “???”

── ─── ──

Trong phòng tắm, tiểu huyệt của Thẩm Thiền một lần nữa bị thiếu niên đem côn ŧᏂịŧ đẩy vào với lý do "giúp em moi sạch", nàng không nói nên lời, nàng bất cẩn không khóa cửa, quên mất bên ngoài còn có một người khác - một con sói đói không thỏa mãn du͙© vọиɠ của mình.

Làm nữ phụ trong thịt văn thực sự rất khó, nàng thực lòng cảm thấy ngay từ đầu mình thật sự mất trí, bỏ qua những câu chuyện trong trẻo mà nhất quyết thách thức đòn phản công 18 cấm độ khó cao.

“Hôm nay em bị anh thao vài lần rồi, như thế nào mà tiểu huyệt vẫn chật và ướt thế này?”

Hắn lại vuốt ve, dùng ngón tay cái xoa xoa nhụy hoa nhỏ ở giữa tiểu huyệt, “A ân, được rồi, đừng chạm vào nơi đó, bỏ tay ra.”

Thẩm Thiền yếu ớt đỡ chiếc bồn tắm trước mặt, chịu sự tác động du͙© vọиɠ của thiếu niên phía sau, từ nơi giao hợp phát ra âm thanh phốc bang phốc bang ái muội.

"Bảo bối, nhìn về phía trước đi." Thiếu niên nâng cằm nàng lên và bảo nàng nhìn vào gương. Cảnh tượng trong gương khiến người đỏ mặt tía tai, "Em thấy thoải mái không? Nhìn biểu cảm của em thấy rất thoải mái. Biểu cảm của em rất là xinh đẹp và dâʍ đãиɠ a."

Thẩm Thiền chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ của thiếu niên ngày càng sâu hơn. Nàng dường như bị dụ hoặc bởi hai người quan hệ tìиɧ ɖu͙© trong gương, phần thân dưới của nàng co rút một lúc, và nàng đạt đến cao trào.

"Em đã cao trào bao nhiêu lần rồi? Hôm nay em thật mẫn cảm. Em như vậy làm sao anh có thể buông tha em được"

Côn ŧᏂịŧ của thiếu niên gắng gượng trong cơ thể nàng, đã bị hoa huyệt của nàng nuốt chửng, Thẩm Thiền đã trải qua rất nhiều chuyện. Cơ thể nàng trở nên thực sự mẫn cảm, mẫn cảm đến mức nàng có thể cảm nhận được hình dạng của côn ŧᏂịŧ và quá trình đẩy nó vào hoa huyệt và đưa nó vào phần trong cùng.

Trong phòng tắm tuy rằng mở vòi nước nhưng nhiệt độ rất ấm áp, thiếu niên dùng khăn tắm quấn lên người Thẩm Thiền, đưa hai chân lên eo hắn rồi bế nàng ra khỏi phòng tắm.

Sau khi lăn lội, tóc Thẩm Thiền đã khô một nửa, nàng được đặt thoải mái trên giường, rất nhanh có chút ngủ mất, nàng hơi nhắm mắt lại, đưa tay lên che mắt để ngăn ánh sáng, nhưng thiếu niên vẫn còn đang trong cơ thể nàng.

"Ưʍ..Tôi muốn ngủ, tôi buồn ngủ quá...Anh bắn nhanh lên."

Nàng dùng hết sức nâng mông lên, co rút hút côn ŧᏂịŧ bên trong. Thiếu niên không ngờ nàng đột nhiên trở nên kẹp khẩn như vậy, trong lúc nhất thời thế nhưng bị nàng kẹp bắn, Thẩm Thiền nhìn thấy thiếu niên ngây người, hài lòng mà ngủ thϊếp đi.

Trước khi ngủ một khắc, Thẩm Thiền nhận được nhắc nhở: "Lục Trạch hấp thụ tϊиɧ ɖϊ©h͙ giá trị──30%."

Lục Trạch nhìn thiếu nữ đã ngủ say, khắp người toàn vết đỏ, Thẩm Thiền lười biếng trở mình như một con mèo Ba Tư, vì một bên mặt bị ép xuống giường nên lớp mỡ trên mặt phồng lên như trẻ con.

Lục Trạch nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cảm giác mềm mại mịn màng, cổ họng hắn nghẹn lại, du͙© vọиɠ còn chôn giấu trong cơ thể cô gái lập tức lại dâng lên.

Lục Trạch từ trước tới nay không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, lúc hắn chuẩn bị tiếp tục thao nàng, Thẩm Thiền cau mày khó chịu trước cảm giác thân dưới của nàng bị nhét căng.

Lục Trạch nhìn chằm chằm nàng cau mày, đứng dậy rút khỏi cơ thể nàng, tự mình đi vào toilet giải quyết.