Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tra Nữ Đại Phá Hoàng Thành

Chương 50: Người đồng cảnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau này ta làm hoàng đế, huynh sẽ là đại thần lớn thật lớn, lớn nhất thiên hạ sau ngôi vua thôi

Đông cung chính là dùng để chia ra 2 nửa cho hậu phi của ta và hậu phi của huynh, dù lớn đến già chúng ta vẫn sẽ ở chung

Huynh đệ ta sống chết có nhau, mãi không chia lìa

2 tiểu tử vui đùa chạy giỡn, thoáng chốc đều đã có đường riêng để đi. Kẻ huy hoàng làm vua, kẻ nhục nhã trôi dạt nơi đất khách

...

Lý Uyển mơ màng thấy hoàng đệ đang vui cười trước mặt, lại thấy phụ mẫu ngồi trong hiên uống trà ăn bánh

Xa xa lại thấy Lam Sa bước đến

Khẽ cười, Lý Uyển ngập tràn hạnh phúc nắm tay Lam Sa từ kiệu hoa bước ra, cùng nàng bái đường thành hôn

Bên cạnh có hoàng đệ vỗ tay chúc mừng, ai nấy đều hoan hỉ reo ca

...

Nhạc phụ nhạc mẫu đừng ép nàng ấy gắt gao như vậy, nữ nhân này cần được yêu thương chiều chuộng cơ mà

Chơi đùa cùng 4 người thúc thúc của nàng ấy, làm ta đau hết cả người. Ta vẫn thích chơi cùng hoàng đệ hơn

Độc Lâm, đừng giành đồ của ta nữa, ta đói mà

Lâu rồi sao nàng không ôm ta? Ta nhớ mùi hương của nàng rồi...

Lý Uyển nằm sõng soài trên nền đất, vết thương không được điều trị đã hoại tử, mùi thịt thối bốc lên lôi kéo đám ruồi nhặng bu vào

Lượng máu bị mất khá nhiều khiến Lý Uyển ngất đi, hiện tại dù bị hất nước lạnh vào người cũng không khiến hắn tỉnh dậy

Hơi thở yếu ớt đang mơ hồ dưới đất

“Phát sốt rồi” Thiếu nữ sờ trán tên tù binh, giật mình thản thốt: “Sao không trị thương cho hắn?”

“Quận chúa à, đây chỉ là tù binh. Giữ cho hắn không chết là được rồi” 1 tên lính canh hạ giọng giải thích

“Mấy người các ngươi đều là đồ máu lạnh”

Nàng đường đường là đương kim quận chúa, muội tử cùng cha khác mẹ của Lĩnh Hi Tôn – danh xưng Lĩnh Hi Tuệ

Đường Hán Nguyên bị ngoại tổ phụ của hắn khép vào diện đã hy sinh vì đại nghĩa, bị tướng lĩnh của Đông Thành sát hại. Thực tế, hắn chính là bị cướp ngôi rồi nhốt vào đại lao, xem như tù binh để đối xử

Không chấp nhận được tàn ác, Lĩnh Hi Tuệ thường ngày đã vào thăm đưa thức ăn nước uống cho hắn ta

Lĩnh Chi thừa biết điều đó nhưng chẳng để tâm, dù sao cũng chẳng làm được gì

Bữa trước nàng có cho Lý Uyển ăn uống 1 chút, bữa nay lén đi lại liền thấy người đó đang bị hành hạ đến sắp mất mạng

Tại sao phải hành hạ người khác đến mức này cơ chứ?

Không nhịn được công khai thăm hỏi, nhưng kêu gọi chữa trị của nàng lại chẳng ai quan tâm. Đúng là cái mác quận chúa hữu danh vô thực

“Quận chúa à, người dù sao cũng sắp xuất giá rồi, nhưng chuyện như thế này đáng lẽ không nên để tâm” Thuộc hạ thân tín Lĩnh Chi diễn giải, hằng ngày công lên chuyện xuống mà vẫn phải tiếp mấy chuyện thế này khiến hắn bực đến phát cọc

Nhưng Lĩnh Hi Tuệ kia một mực làm lớn chuyện, khẳng định tên kia nhất định sắp mất mạng, không cứu chữa sẽ chẳng còn con tin

Lại bị bọn người này phớt lờ, đến mức bị kiềm chân bằng mấy tên lính tốt rồi thôi

Nàng một lòng căm phẫn

Chúng cứ ngang nhiên coi nàng chẳng ra thể thống gì

Cũng đúng, đến đích nữ của gia gia, ông ta còn giam lỏng vì lợi ích. Huống gì 1 đứa cháu là ta?

Tùy tiện gả cho Hoa Thành để trao đổi lợi ích, bắt đầu cuộc sống nơm nớp lo sợ không biết khi nào sẽ biến thành con tin. Không thì phải tranh đoạt hậu phi rồi chẳng biết mất mạng lúc nào

Nhìn con người đang thoi thóp dưới chân, hóa ra cuộc sống của ta cũng chẳng sung sướиɠ hơn ngươi là bao?

Lĩnh Hi Tuệ rời khỏi địa lao, theo chân nhũ mẫu chuẩn bị tư trang để sang Hoa Thành

“Sức khỏe của huynh ấy thế nào rồi?”

Nha hoàn điềm đạm thắt tóc cho nàng, khó hiểu hỏi: “Quận chúa sao không đến gặp trực tiếp bệ hạ?”

“Huynh ấy hận mẹ ta, chắc không muốn nhìn mặt ta đâu” Hi Tuệ cười nhạt

Vừa ổn định ngôi vương liền đẩy ta đi, chính là gì ai nhìn vào đều hiểu

Lòng nàng nổi lên cơn thương xót cho tên tù binh kia, hiện tại còn chưa có thân tín đến chuộc về, thoi thóp nằm chờ chết

“Có lẽ hắn cũng như ta?” Hi Tuệ thầm nghĩ, lại mở rương hồi môn được họ Lĩnh chuẩn bị cho nàng ra xem xét, đầy đủ hơn hồi môn của mẹ ta rồi

Quay lại ngục tù, sắc mặt hắn trắng bệch, tay chân đôi khi lại co giật trông thập phần đáng thương

Chứng kiến đến lúc hắn xuôi tay, Lĩnh Hi Tuệ mới thốt lên: “Hắn chết rồi”
« Chương TrướcChương Tiếp »