Chương 47

Khương Khả Dư trở lại phòng ngủ, liền nghe thấy tiếng An Nhược Hi khóc trong chăn. Cô bĩu môi đi thẳng vào trong nhà vệ sinh, rửa sạch đống tàn lưu của Kỷ Phóng phía trong tiểu huyệt, ngón tay lột môi âʍ ɦộ, vói vào để khấu đào nùng tinh ra ngoài.

Ngón tay Khương Khả Dư đang từ từ rút khỏi tiểu huyệt, An Nhược Hi phanh một tiếng mở cửa ra, nhìn thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống từ hạ thân Khương Khả Dư thì cứng đờ, "Không biết xấu hổ!"

Khương Khả Dư lười phản ứng lại cô ta, trực tiếp cởϊ áσ ngủ, lộ ra thân hình trơn bóng mềm mại, đứng dưới vòi hoa sen cọ rửa thân thể.

An Nhược Hi nhìn trên người cô loang lổ ấn ký, môi cắn chặt mới nhịn được những lời nhục mạ ác độc nhất dành cho Khương Khả Dư.

Khương Khả Dư xoa xoa thân thể, ngẩng đầu lên vẫn thấy An Nhược Hi nhìn chằm chằm mình, cô khảy nhẹ mái tóc ướt, nhướng mày hỏi, "Đẹp không? Muốn tắm cùng tôi chứ?"

An Nhược Hi tức đỏ mặt, nghẹn giọng nói, "Vừa nãy...... Cô..."

"Ừ, mới vừa cùng người ta "linh thịt hợp nhất", làm sao?"

"... Là ai?"

Khương Khả Dư liếc cô ta một cái, nhẹ nhàng trêu đùa hỏi lại, "Có liên quan gì tới cô sao? Chúng ta đâu thân tới nỗi phải giới thiệu nam nhân cho nhau? Dù sao nữ nhân hư cũng nhiều, bị người khác cướp mắt làm sao bây giờ, tôi nói có đúng không?"

An Nhược Hi đơ người, sau đó đi ra khỏi nhà vệ sinh không quay đầu lại.

.

Mấy ngày sau gió êm biển lặng, Khương Khả Dư và Kỷ Phóng cực kỳ ngọt ngào, mỗi ngày đều dính ở bên nhau, hầu hết các thí sinh đều cảm thấy điều khác lạ, ngoài mặt không dám nói gì, nhưng lại ngầm bình luận sôi nổi.

Vài lần An Nhược Hi do dự muốn đến nói chuyện với Khương Khả Dư nhưng không thành, ngược lại biểu hiện ra một bộ dáng vui vẻ, cố ý ở trước mặt Khương Khả Dư nói đùa đùa thật thật.

Mà mấy ngày nay chỉ có Phó Sanh và Liễu Giảo ở lại khu tập huấn, hai vị huấn luyện viên khác bởi vì lịch trình riêng nên không tới.

Vòng loại đầu tiên rất nhanh đã tới, và tập đầu tiên của chương trình 《 Chào, Thanh Xuân! 》đồng thời được phát sóng trên TV và mạng Internet, cuộc bình chọn chính thức cũng bắt đầu được mở.

Người dẫn chương trình Mạnh Phàm, "Xin chào mọi người, chúng ta lại gặp mặt ở đây rồi. Các bạn có nhớ tôi không??"

Khu vực thí sinh cười vang, "Nhớ!!!"

Mạnh Phàm cười, "Và tiếp theo tôi sẽ nói về quy tắc thi đấu và quy tắc vòng loại trực tiếp. Lần này các bạn tiến hành ghép đội hai người, được quyền lựa chọn một trong ba loại hình biểu diễn: ca hát, nhảy múa và diễn xuất. Các tiết mục biểu diễn đều do mọi người tự quyết."

Dừng một chút Mạnh Phàm tiếp tục nói, "Lần này là đấu nội bộ pk, và huấn luyện viên của các bạn sẽ quyết định ai đi ai ở. Đương nhiên đối thủ chính là thành viên cùng đội, người các bạn đã từng coi là cộng sự."

Khu vực thí sinh ồ lên một mảnh, bốn vị huấn luyện viên cũng kinh ngạc không ít.

Kỷ Phóng sửng sốt, nhanh chóng quay đầu nhìn Khương Khả Dư, "Anh... anh thực sự không biết quy tắc loại này... Anh không cố ý."

Bản chất Khương Khả Dư cũng kinh ngạc không thôi, sau đó mới bình tĩnh, cô cười trấn an nhìn Kỷ Phóng, "Em biết, em tin anh. Còn nữa làm sao anh biết nhất định em sẽ bị loại, nói không chừng là anh đó."

Kỷ Phóng chầm mặc, "Anh hy vọng chúng ta không ai phải đi."

Khương Khả Dư câu môi cười phong tình vạn chủng, "Đương nhiên."

Mạnh Phàm tiếp tục, "Khụ khụ, các bạn đừng kích động, nghe tôi nói xong: Thí sinh bị loại có thể được ba vị huấn luyện viên còn lại cứu vớt. Nói cách khác, sau khi bạn bị huấn luyện viên của mình đào thải, nếu bạn may mắn được ba vị huấn luyện viên sử dụng thẻ cứu người, bạn sẽ có cơ hội được tiếp tục đúng trên sân khấu này. Và mỗi vị huấn luyên viên chỉ có một lần cứu người. Mong bốn vị suy xét thận trọng!"

Đội đầu tiên tiến hành thi đấu là đội Phó Sanh, Đặng Uyển và Diệp Tang một đội, Diệp Tang được ở lại, Đặng Uyển bị loại, nhưng được Liễu Giảo cứu.

An Nhược Hi cùng một chàng trai chung đội, An Nhược Hi thành công thăng cấp.

Khu thí sinh bàn tán sôi nổi, rõ ràng màn biểu diễn vừa rồi chàng trai làm tốt hơn..., Kỷ Phóng cười nhạo, "Đúng là tuổi càng lớn đầu ó

óc càng mụ mị."

Khương Khả Dư cười khẽ, "Có khi người ta có tài nghệ đặc thù làm mê đảo chú của anh đó."

Kỷ Phóng cười, "Như một đứa con nít, không biết phát dục xong chưa mà Phó Sanh coi trọng sao?"

Khương Khả Dư nhìn An Nhược Hi trên đài ăn mừng, nhàn nhạt nói, "Chắc bị thất tâm phong*."

[ Thất tâm phong: là một loại bệnh tâm lý, phát bệnh ở thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng của tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, do đó xuất hiện tâm lý, hành động, ý chí trở nên bất thường. ]