🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ting --”
“Ting --”
“Ting --”
Văn Tầm Xuyên cố gắng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, duỗi tay lấy điện thoại ở đầu giường ra xem:
[1 yêu cầu kết bạn mới. Ghi chú:?]
[1 yêu cầu kết bạn mới. Ghi chú: Anh có bệnh à? ]
[1 yêu cầu kết bạn mới. Ghi chú: Sao lại xóa friend tôi?]
Gã tiện tay bấm từ chối, nhét điện thoại xuống dưới gối rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
“Ting --”
“Ting --”
Từ bệnh viện về nhà mới ngủ được hơn hai tiếng, bị làm phiền liên tục Văn Tầm Xuyên cáu kinh khủng, gã hậm hực lôi điện thoại ra xem, vẫn là yêu cầu kết bạn của tên Hạ Lâm Chu:
[1 yêu cầu kết bạn mới. Ghi chú: Accept đi!!!]
[1 yêu cầu kết bạn mới. Ghi chú: Năm phút nữa không accept thì ra sông nhặt chìa khóa xe!! ]
Chìa khóa xe?
Văn Tầm Xuyên hơi khó hiểu, xe gã còn đang ở xưởng sửa chữa, Hạ Lâm Chu sao lấy chìa khoá được.
Gã mặc kệ, kéo tên Hạ Lâm Chu vào danh sách đen WeChat, sau đó tắt âm điện thoại.
Thế giới cuối cùng cũng yên lặng.
Gã nhắm mắt lại, nhưng trước khi ý thức còn sót lại cuối cùng bị cơn buồn ngủ nuốt chửng, gã bỗng choàng dậy.
Chìa khóa xe!
Là xe của Ôn Tri Hứa.
Rạng sáng nay gã truyền dịch ở bệnh viện về, mệt mỏi quá bắt một chiếc taxi về đến nhà xong liền lăn ra ngủ, hoàn toàn không nhớ đến xe của Ôn Tri Hứa còn ở bãi đỗ bệnh viện.
Văn Tầm Xuyên cố nén cơn buồn ngủ, ngồi dậy kéo tên Hạ Lâm Chu ra khỏi danh sách sổ đen, đồng ý yêu cầu kết bạn. Không đợi gã kịp nói gì, bên kia đã gửi qua một tin nhắn thoại. Gã lập tức để di động ra xa, vặn nhỏ âm lượng mới click mở.
Quả nhiên tin nhắn thoại truyền tới tiếng rống mắng chửi của Hạ Lâm Chu, “Mẹ nó anh bị điên rồi phải không Văn Tầm Xuyên? Thêm xong rồi xoá? Anh bị rảnh hả? Tôi ném chìa khóa rồi, tự mà ra sông vớt!”
Văn Tầm Xuyên đánh vào hai chữ “ngại quá” rồi gửi đi.
[Lỗi]
[ Hạ Lâm Chu đã yêu cầu nghiệm chứng bạn bè, bạn chưa phải là bạn của Hạ Lâm Chu, yêu cầu bạn xác minh nghiệm chứng bạn bè, mới có thể trò chuyện.]…. Đồ con nít.
Gã gửi yêu cầu xác nhận bạn bè đến năm lần, Hạ Lâm Chu mới chịu đồng ý, gã không nhịn được cảm thán một câu: Nãy bảo “con nít” có hơi sớm…
Xác nhận bạn bè vừa thông qua, Hạ Lâm Chu đánh ngay đòn phủ đầu, ném qua một chữ: Biến!
Văn Tầm Xuyên vẫn nhấn nút thu tin nhắn thoại, gã vừa ngủ dậy nên giọng có hơi khàn đi, nghe như giọng mũi, lười biếng nhưng vẫn rất lịch sự, “Ngại quá, vừa nãy đang ngủ nên không được tỉnh táo. Cảm ơn cậu hôm qua đưa tôi đi bệnh viện.” Gã dừng lại, nghĩ đến việc phải nhờ vả, đành hạ mình một chút, nhẹ nhàng nói tiếp, “Ừm….cậu ở đâu, mình tiện gặp không?”
Gửi tin thoại qua xong, khung chat cứ nhấp nháy nửa ngày dòng chú thích
[ Hạ Lâm Chu đang soạn tin nhắn……].Văn Tầm Xuyên chờ hết nổi, gã ném điện thoại lên gối, thầm nghĩ Hạ Lâm Chu mà gửi lại một dề mấy câu chửi nữa thì gã đi đánh con mẹ nó chìa khóa xe khác cho Ôn Tri Hứa luôn.
Một lát sau, WeChat vang lên một tiếng, gã cầm di động, nhìn thấy Hạ Lâm Chu gửi đến một tin nhắn thoại.
Văn Tầm Xuyên bỗng dưng có cảm giác hình như giọng Hạ Lâm Chu có hơi mất tự nhiên: “Ừm…. cho tôi địa chỉ.”
(ơ anh Chu dễ thương quá má ơi huhu =]]]])–
Văn Tầm Xuyên rời giường tắm rửa một cái, hôm nay không có việc gì, gã cũng lười ăn diện, chỉ mặc một cái áo thun trắng đơn giản với cái quần mặc ở nhà rộng thùng thình, xỏ dép lê lẹp xẹp ra cửa.
Ra đến cửa tiểu khu gã móc di động nhìn giờ, gã hẹn hạ Lâm Chu 8 giờ, vẫn còn 20 phút nữa mới đến giờ hẹn, liền bước ra sau nhà chờ mua bánh bao súp gà rất nổi tiếng nhưng chẳng bao giờ gã có thời gian chờ mua.
Sau khi mua được túi bánh bao súp gà nóng hôi hổi rồi, Văn Tầm Xuyên ngáp dài một tiếng rồi khoan thai bước lại ra cửa tiểu khu.
Một chiếc Maybach G650 (**) màu đen đậu bên đường cái đối diện, thấy gã thì vang hai tiếng kèn xe.
Gã vừa mới tiến lại, cửa sổ xe liền hạ xuống. Cái tên trong xe rõ là cố ý ăn diện, tóc vuốt vuốt keo, mặc áo khoác da hàng hiệu, đến gần còn nghe mùi nước hoa thơm phức, làm màu kinh khủng.
Văn Tầm Xuyên trưng ra một nụ cười ôn hoà, “Chào buổi sáng.”
Hạ Lâm Chu gỡ kính râm, vẻ không kiên nhẫn vì chờ quá lâu bày ra lộ liễu, Văn Tầm Xuyên móc điện thoại ra xem giờ: mới 7 giờ 58 phút…
Hạ Lâm Chu nhìn thấy túi bánh bao trên tay gã, gương mặt hắn đột nhiên phức tạp lên, giọng nói hỗn loạn, “Anh… anh mua cho tôi hả?”
“….” Văn Tầm Xuyên cúi đầu nhìn bánh bao trong tay gã, đành thở dài một hơi, không đành lòng nâng tay xách túi bánh bao vào cửa sổ xe, cố gắng rặn ra một nụ cười ngoài mặt dù tim đang rỉ máu, “Đúng rồi, ngại quá, để cậu sáng sớm mà phải đến đây.”
Mặt Hạ Lâm Chu hơi hồng lên, hắn duỗi tay nhận lấy túi bánh, tiện tay đặt trước kệ tay lái, mất tự nhiên nói, “Cảm ơn…”
Hắn quay đầu nhìn Văn Tầm Xuyên, thấy tầm mắt gã vẫn còn dán chặt vào túi bánh trên xe, thế là hắn quyết định không ngại ngùng với lòng tốt của gã nữa, thò tay vào túi lấy bánh bao ra trước mặt Văn Tầm Xuyên cắn một miếng.
Bánh bao súp bột ngoài thật mỏng, cắn một miếng nước sốt tràn vào trong khoang miệng thơm lừng.
Văn Tầm Xuyên nhìn môi hắn sáng bóng nước súp, cái bụng từ tối qua đến giờ vẫn chưa có gì ăn kêu khẽ vài tiếng rột rột. Gã lặng lẽ nín thở, sáng mắt nhìn chằm chằm Hạ Lâm Chu ăn xong hết cái bánh bao.
“Bánh bao ngon quá.” Hạ Lâm Chu khen.
Văn Tầm Xuyên nghĩ thầm, mẹ nó, ông đây sáng sớm tốn 20 phút xếp hàng mua, còn không ngon sao?
Gã vất vả lắm mới dời được tầm mắt ra khỏi túi bánh bao, cố gắng lờ đi mùi súp gà thơm lừng trong không khí, lại miễn cưỡng trưng ra một nụ cười, “Ừ, tiệm này rất nổi tiếng. À đúng rồi, chìa khoá của tôi đâu?”
“À, ở đây.” Hạ Lâm Chu lúc này mới nhớ ra, rút vội vài tờ khăn giấy ướt lau tay rồi móc trong túi ra chìa khoá đưa cho gã.
“Cảm ơn.” Lúc Văn Tầm Xuyên đưa tay lấy chìa khóa, ngón tay gã vô tình chạm vào lòng bàn tay Hạ Lâm Chu. Hắn như bị điện giật, thình lình rút vội tay về, chìa khoá rơi bịch xuống đất.
Văn Tầm Xuyên ngây người, nghi ngờ hỏi, “Cậu bị sao đó?”
Hạ Lâm Chu mơ hồ, hắn im lặng một lúc lâu, rồi ấp a ấp úng mở miệng nói, “Có chuyện này, tôi muốn nói với anh, tuy là có thể làm anh bị tổn thương…”
Văn Tầm Xuyên, “????”
Hạ Lâm Chu đỏ mặt, “Thật ra tôi có vài quy tắc trong cuộc sống…” Hắn hắng giọng, nâng tay đặt trước ngực, trang nghiêm nói, “Không đánh cược, không mạo hiểm, không quan hệ tình cảm với 1.”
Văn Tầm Xuyên đang định khom lưng nhặt chìa khóa bỗng sững người, gã tưởng mình đang nghe nhầm, vội hỏi lại, giọng khô khốc, “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói, tôi không quan hệ tình cảm với 1.” Hạ Lâm Chu mặt không đổi sắc nói.
Văn Tầm Xuyên khẽ chau mày nhìn hắn nửa ngày, cũng không thấy hắn có vẻ gì là đang nói giỡn, còn Hạ Lâm Chu thì bị nhìn chòng chọc đến phát ngượng. Hắn quay mặt tránh đi ánh mắt của Văn Tầm Xuyên, giọng cố tỏ ra bình thường, “Nhưng mà nếu anh chịu ở dưới, mình có thể thử xem…. tuy rằng tính tình anh chẳng ra sao, nhưng ngoại hình tôi rất thích.”
Văn Tầm Xuyên nhìn Hạ Lâm Chu bằng đôi mắt hình viên đạn, gã lạnh lùng nói, “Cảm ơn cậu đã khen ngoại hình của tôi.”
Hạ Lâm Chu nhìn sắc mặt gã không vui, bèn mở miệng an ủi, “Anh cũng không cần quan tâm lắm đến tính tình đâu. Tính cách không quan trọng, tôi chỉ quan tâm đến gương mặt thôi.”
(anh im đi thì vẫn là tốt hơn á anh Chu =]])Văn Tầm Xuyên cười nhạo một tiếng, khom lưng nhón hai ngón tay nhặt chìa khoá xe dưới đất lên, nói, “Đưa tôi tờ khăn giấy.”
Hạ Lâm Chu rút một tờ khăn giấy đưa cho gã, gã nhận lấy tỉ mỉ lau chùi chìa khoá, rồi đứng dậy ném tờ khăn giấy vào thùng rác.
Văn Tầm Xuyên bước về bên cạnh con Maybach bóng loáng, gác khuỷu tay lên cửa sổ xe rộng mở, nheo mắt dùng ngón trỏ quắc quắc Hạ Lâm Chu, “Lại đây.”
Hạ Lâm Chu do dự nhích lại, “….Sao vậy.”
Văn Tầm Xuyên bất thình lình thò tay chộp lấy cổ áo hắn, một tay lôi đầu hắn ra ngoài, tay kia kề ngay chìa khoá xe lên cổ hắn, kim loại lạnh lẽo mạnh mẽ ấn chặt vào yết hầu.
Hạ Lâm Chu xanh mét mặt mày, “Mẹ nó, vừa mới nói tính tình chẳng ra sao anh lại đi chứng minh ngay đó!”
Hắn vươn tay muốn gỡ cánh tay Văn Tầm Xuyên nắm trên cổ ra, nhưng mảnh kim loại lạnh lẽo theo phản kháng của hắn rê đến động mạch. Đồng tử Hạ Lâm Chu co rút lại, hắn cố gắng ngửa cổ ra sau tránh né “hung khí”, nhưng Văn Tầm Xuyên lại không cho hắn cơ hội, cánh tay như gọng kìm mạnh mẽ siết chặt cổ hắn, miếng kim loại lạnh lẽo kia cũng ấn vào mạnh hơn.
Hạ Lâm Chu luống cuống, đành xuống nước lấy lòng, “À, thật ra tính cách anh tốt, tốt lắm!”
Văn Tầm Xuyên cười cười, chìa khoá trong tay thong thả trượt xuống cổ, kéo đến chỗ giữa hai chân nhẹ gõ gõ vài cái.
“Lại nữa!” Hạ Lâm Chu sợ vỡ mật, “Mẹ nó thói quen nghề nghiệp của anh à?”
“À không tự nhiên tôi nhớ ra một chuyện.” Văn Tầm Xuyên nhẹ nghiêng người, áp bên tai Hạ Lâm Chu nói nhỏ, “Cậu nghĩ xem, nếu tôi mà nằm dưới, hai ta có khác gì Plato (**) không?”
(**) Tình yêu plato: yêu mà không có tìиɧ ɖu͙©. Anh Xuyên ám chỉ anh Chu đang bị liệt dương tạm thời ko mần ăn đc
=]]]]Dứt lời, gã buông tay, rất hứng thú nhìn tên đàn ông to xác trên xe trắng bệch mặt, ân cần hỏi thăm, “Sao? Bệnh có khá hơn chút nào không?”
Con Maybach vội vàng nâng cửa sổ, rú ga chạy mất dạng.
Văn Tầm Xuyên nhìn con siêu xe dần mất hút khỏi tầm mắt, xoay người quay vào nhà, thầm nhủ, “Quả nhiên không thể dịu dàng với mấy tên bị liệt não.”
—
(*) Bánh bao súp: Một loại dimsum có nước súp ở bên trong. Tiểu Long Bao chỉ là một biến thể của loại bánh này.(*) Con Mercedes-Maybach G650 của Hạ thiếu gia là dòng xe địa hình đắt đỏ nhất thế giới, giá khởi điểm 500k Euro tương đương khoảng 12 tỷ VND, vãi giàu…—