🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Văn Tầm Xuyên khoanh tay nhìn Ôn Tri Hứa dẫn Xuân Mai ra thang máy. Gã nghĩ nghĩ một hồi, chợt lôi điện thoại ra, gọi “Xuân Mai!” Con chó quay đầu, Văn Tầm Xuyên nhanh tay bấm điện thoại chụp lấy một tấm.
Cửa thang mở ra, Ôn Tri Hứa quay đầu gật với gã, “Đi nha Tầm Xuyên”
“Bái bai ông.”
Chờ một người một chó cùng nhau vào thang máy đi xuống xong, Văn Tầm Xuyên xoay người đóng cửa lại, thuận tay gửi bức ảnh vừa nãy cho Hạ Lâm Chu:
– Không biết nó đang nhìn cái gì.
Tin nhắn của Hạ Lâm Chu rất nhanh gửi đến:
– Chắc nó tìm tôi đó ha ha ha ha ha
– Xem ra cũng không vô ơn lắm.
Văn Tầm Xuyên nhắn qua:
– Chắc là vậy.
Gã tiện tay ném nhẹ điện thoại lên bàn, nhìn một vòng căn hộ. Khắp nơi trong phòng đều dính lông Xuân Mai. Vốn định gọi công ty giúp việc dọn dẹp cho triệt để, nhưng giờ gã lại rảnh rỗi chẳng có chuyện gì làm, nên xắn tay áo tự mình dọn dẹp luôn.
Gã lột áo sô pha ném vào máy giặt, lôi con robot quét nhà (*) ra khởi động trong phòng khách, tiện tay bật luôn TV. Nhưng chẳng biết vì sao, tiếng máy giặt rung rung, tiếng ì ì của rô bot, tiếng TV nói chuyện lao xao chồng chéo lên nhau, nhưng Văn Tầm Xuyên vẫn cảm thấy bên tai có một loại trống vắng yên tĩnh kỳ lạ.
(*) Robot quét nhàĐiện thoại trên bàn rung lên vài tiếng nhưng gã không để ý.
Dọn dẹp xong trời cũng sụp tối. Văn Tầm Xuyên cầm mấy túi rác to xuống lầu vứt, thấy chiếc xe mình đậu trước tiểu khu bị người ta cào xước, xịt sơn đến thảm không thể nhận ra, gã lại cảm thấy bình tĩnh đến lạ, chỉ hơi đau lòng hai tháng trước vừa gửi đi xưởng sửa kính chiếu hậu và phun sơn mới.
Gã ngồi vào xe mở hộp đen ra xem từ giờ trưa đến tối. Hộp đen quay được rất rõ ràng hình ảnh những kẻ phá hoại. Gã lấy băng ghi hình ra, dọn bớt một số đồ đắt tiền trên xe vào nhà, rồi gọi báo cho cảnh sát.
Trong lúc chờ cảnh sát tới, gã mở WeChat ra, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, không click mở mấy lời thăm hỏi của đồng nghiệp mà tìm đến nickname [1]
5:42pm
– Xuân Mai đi rồi, nhà chỉ còn mình anh thôi phải không?
–
đối phương đã thu về một tin nhắn6:20pm
– Anh ăn cơm chưa?
- 【 hình ảnh】
– Phu nhân thị trưởng làm món canh xương hầm.
7:00pm
- ?
7:05pm
– Anh đang tự kỷ à?
– Đừng mà, tôi cho anh xem video này vui lắm.
- 【 video 】
– Xem nhanh đi, 2 phút sau tôi gỡ!
7:07pm
- ?
– Không xem à? Tôi rút về đó nha?!
– Bà mịe anh…
8:27pm
– Còn tự kỷ đấy à? Chẳng giống anh tý nào.
Văn Tầm Xuyên click mở video ngắn Hạ Lâm Chu gửi. Camera lung lắc mấy giây đầu, ngay sau đó hiện lên một khuôn mặt.
Văn Tầm Xuyên như ngừng thở.
Hạ Lâm Chu đầu tóc bờm xờm như tổ quạ, chắc là mới ngủ dậy. Bối cảnh trong video không khó nhận ra, chính là trên chiếc giường xếp ngoài phòng khách nhà Văn Tầm Xuyên. Ánh sáng vàng đẹp đẽ ngoài cửa sổ tràn ngập vào phòng, đánh vào khuôn ngực trần trụi màu mật ong của hắn. Nửa sườn mặt và khuôn hàm nam tính đều bị phủ một lớp nắng vàng chói mắt. Trên bờ vai rộng và cơ bắp trơn nhẵn săn chắc còn rải rác vài dấu tròn đo đỏ.
Có vài tiếng động giòn vang phát ra trong video. Hạ Lâm Chu dùng tay tự vỗ đùi mình đen đét, huýt sáo gọi, “Nhãi con, lên đây!”
Xuân Mai không biết từ đâu nhảy lên, chồm vào ngực hắn, ngửa đầu háo hức nhìn Hạ Lâm Chu. Hắn xoay điện thoại để lọt đủ cả hắn và Xuân Mai trong khung hình.
Văn Tầm Xuyên thấy hắn trong video há mồm ngáp một cái rất to, nhíu mày không biết tên nhóc này đang muốn làm gì.
Ngay sau đó, Xuân Mai đang ngồi dựa vào Hạ Lâm Chu cũng há miệng cong lưỡi ngáp một cái to. Tay cầm di động của Hạ Lâm Chu run lên mấy cái, hắn cười sặc sụa một hồi, lại lau nước mắt nhìn Xuân Mai ngáp một cái. Còn chưa ngáp xong, Xuân Mai như bị lây bệnh mà cũng ngáp theo.
Hắn ngáp xong Xuân Mai lại ngáp, cứ thế lập đi lập lại một người một chó chơi rất vui vẻ.
Văn Tầm Xuyên cũng không biết vì sao gã có thể coi hết được cái video thiếu não này, video chạy hết được vài giây, gã mới giật mình, gửi lại một tin nhắn:
–?
Vừa ấn gửi xong, gã cũng tự nhiên há mồm ngáp một cái….
Quả nhiên thiểu năng trí tuệ cũng có thể lây.
Chỉ lát sau, Hạ Lâm Chu đã gọi điện qua, vừa ấn nhận cuộc gọi hắn đã nói ngay, “Anh “mở cửa” rồi à?”
“Tôi cũng có tự kỷ đâu.”
Giọng Hạ Lâm Chu khó chịu, “Vậy sao không trả tời WeChat tôi?”
“Đang dọn nhà không thấy được.” Gã vừa nói chuyện vừa ngẩng đầu xem đồng hồ, thấy đã đến giờ cảnh sát hẹn, gã định xuống lầu xem có ai đến chưa.
“Khi nãy cậu rút về tin nhắn gì đó?”
“…..” Hạ Lâm Chu ấp úng thấy rõ, “Có gì đâu… tôi đánh sai chính tả thôi.”
“Ừm.” Văn Tầm Xuyên cũng không truy cứu thêm, gã khoá cửa lại, bước về phía thang máy, “Gọi tôi làm gì?”
Hạ Lâm Chu cười hì hì, “Chẳng phải đang quan tâm anh lúc khó khăn sao?”
“Không cần.” Văn Tầm Xuyên chẳng chút nào thương xót nói, “Cậu cũng có khá hơn gì tôi? Con trai thị trưởng bị người ta giam lỏng.”
“Thôiiii, đừng nói nữa.” Hạ Lâm Chu dở khóc dở cười, “Tôi còn chưa kịp làm gì bên toà thị chính đã đưa tin đính chính rồi.”
“Cũng nhanh đấy.”
“Anh đang làm gì đó?”
“Chờ cảnh sát đến”
“Cảnh sát?” Giọng Hạ Lâm Chu bên kia đầu dây lại to thêm mấy chục dexiben, “Anh bị làm sao vậy??”
“Không có sao hết.” Văn Tầm Xuyên thở dài, “Xe bị người ta phá.”
“Mẹ nó, rặt một lũ điên!” Hạ Lâm Chu lo lắng, “Này, anh cẩn thận đó, hạn chế ra ngoài. Mấy thằng khùng này không biết nó có thể làm ra chuyện gì đâu.”
“Ừm” Cửa thang máy mở ra trước mặt, Văn Tầm Xuyên chép miệng, “Trong thang máy không có sóng, lát nói sau nha.”
—
Dị là chia tay Xuân Mai rồi huhu