Chương 36: Quyết đấu (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Lâm Chu giật mình nhìn Văn Tầm Xuyên lôi ở đâu đằng sau cái bồn cầu ra một tuýp bôi trơn. Hắn vội vàng chồm người sang xem mới phát hiện trên vách tường có một ngăn nhỏ hình ô vuông, bên trong xếp ngay ngắn mấy hộp bαo ©αo sυ và bôi trơn.

Tuy đến đây rất nhiều lần nhưng Hạ Lâm Chu vẫn lần đầu tiên thấy cái ô vuông này, hắn phun ra một câu: “Vãi!”

“Giờ mới biết à?” Văn Tầm Xuyên cầm tuýp bôi trơn xem kỹ hạn sử dụng, xác định không quá hạn rồi mới mở nắp bóp chất dịch nhầy trong suốt xoa vào lòng bàn tay.

Hạ Lâm Chu nhìn cái ô chứa đồ như nhìn thế giới mới, hắn quỳ một gối lên nắp bồn cầu sáng bóng, khom lưng duỗi tay tò mò xem xem mấy hộp bαo ©αo sυ trong ô, lục thấy một cái lọ màu vàng chữ đỏ, lại kinh ngạc xuýt xoa, “Vãi loằng, có Rush luôn? Trần Tứ ngầu vậy!”

(*) Rush là thuốc kí©ɧ ɖụ©, hê.Trả Nợ - Chương 36: Quyết đấu (2)Văn Tầm Xuyên nhìn chằm chằm eo lưng Hạ Lâm Chu lộ ra khi hắn cúi ngươi xuống. Áo sơmi đen kia của gã tính ra khá nhỏ với hắn, lúc cúi người, áo sơ mi căng ra, bao bọc lấy cơ bắp rõ ràng và đẹp mắt.

Hầu kết Văn Tầm Xuyên nhẹ nhàng lên xuống, dáng người với cơ bắp mạnh mẽ hoàn hảo của Hạ Lâm Chu cùng với hormone nam tính tràn trề trên người hắn làm gã luôn rất khó để kháng cự.

Hạ Lâm Chu vẫn còn ngây thơ đưa lưng về phía Văn Tầm Xuyên mà khám phá ô chứa đồ, đột nhiên giữa đùi chạm vào một vật nóng rực, hắn hoảng hốt đứng thẳng dậy, “Này không phải nói ai bắn trước mới nằm dưới à?”

Văn Tầm Xuyên cúi người dán chặt lên lưng Hạ Lâm Chu, một tay sờ lên hông, kéo khoá quần hắn xuống, luồn tay vào qυầи ɭóŧ xoa xoa dương v*t đã bán cương trong khi dương v*t nóng rực của gã vẫn tiếp tục cọ vào cánh mông hắn. Gã cắn lên vành tai Hạ Lâm Chu, đứt đoạn nói, “Cọ xíu thôi.”

Hạ Lâm Chu bị gã thô bạo kéo lỗ tai, hắn ngửa đầu mắng: “Cọ con mẹ anh……” Hắn còn chưa mắng xong câu, vật yếu ớt đã bị Văn Tầm Xuyên cấu một cái. Da đầu Hạ Lâm Chu tê rần vì đau, “Má, nhẹ xíu được không?”

Văn Tầm Xuyên không trả lời, đầu lưỡi ướŧ áŧ linh hoạt thong thả liếʍ một vòng vành tai, cuối cùng ngừng lại ở mảnh thịt trơn láng dưới tai, vừa mυ"ŧ mát vừa kéo tuột qυầи ɭóŧ hắn xuống, cầm lấy dương v*t Hạ Lâm Chu bằng bàn tay đã đổ sẵn gel bôi trơn.

Cảm xúc lạnh lẽo trơn tuột truyền về đại não khiến Hạ Lâm Chu rùng mình một cái. Ngón tay thuôn dài của Văn Tầm Xuyên xoa nắn rất có kỹ thuật làm hắn nhanh chóng cương hết lên. Bàn tay khác của gã cũng vuốt ve từ bụng dưới săn chắc vuốt dần lên trên, hai ngón tay đùa giỡn hai viên thịt nâu sẫm trên ngực.

Khoang mũi Hạ Lâm Chu hừ ra vài tiếng rên trầm đυ.c thoải mái, hắn cũng không chịu yếu thế mà ve vuốt đầu ngực Văn Tầm Xuyên qua một lớp áo.

Văn Tầm Xuyên dán trên người hắn khó khăn thở dốc, cũng ra sức niết lấy đầu ngực hắn một cái rồi thu tay về, tự cởi bỏ quần dài và qυầи ɭóŧ của mình, giải phóng dương v*t đã căng đến phát tím ra. Gã xả áo sơ mi Hạ Lâm Chu hết ra phía sau, cầm lấy dương v*t mình để lên eo hắn. Gã vừa tuốt dương v*t Hạ Lâm Chu vừa cọ xát của mình lên eo hắn tìm kɧoáı ©ảʍ.

Tiếng thở dồn dập cùng tiếng nước nhóp nhép dâʍ đãиɠ tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp.

Lúc ngón tay Văn Tầm Xuyên lại gảy dọc theo khe mũ dương v*t, Hạ Lâm Chu đột nhiên hất tay gã ra, khom người chống lên bồn cầu thở dốc.

Văn Tầm Xuyên thu bàn tay đã dính đầy dịch nhầy của Hạ Lâm Chu trộn lẫn với gel bôi trơn về, nhẹ nhàng cạ dương v*t lên lưng hắn, cười khẽ hỏi: “Sao thế, suýt ra mất rồi à?”

Hạ Lâm Chu chống tay đứng thẳng dậy, mạnh miệng nói: “Mẹ nó, đây là lợi thế nghề nghiệp của anh!”

Văn Tầm Xuyên phì cười, ngồi dậy cầm dương v*t mình đánh “bép” vào hông Hạ Lâm Chu, “Bác sĩ nam khoa là phải học quay tay cho bệnh nhân à? Thừa nhận người khác giỏi hơn mình khó vậy sao?”

Hạ Lâm Chu thẹn quá hoá giận, hắn xoay người ấn Văn Tầm Xuyên lên cánh cửa, giơ tay kéo áo gã lên, vừa khom lưng sỗ sàng liếʍ mυ"ŧ hai đầu v* đỏ hồng trên khuôn ngực trắng nõn vừa duỗi tay nắm lấy dương v*t gã, “Giỏi cái rắm, để tôi cho anh xem thế nào là giỏi.”

Hạ Lâm Chu gặm cắn đầu ngực Văn Tầm Xuyên làm gã chẳng hề có kɧoáı ©ảʍ mà lại thấy như có một con chó con to xác đang phá phách trên ngực. Đau đớn truyền đến khiến gã phải mở miệng hớp vào vài hơi khí lạnh. Nhác thấy Hạ Lâm Chu vẫn chưa chịu thôi, Văn Tầm Xuyên đành giơ tay chặt khẽ lên ót hắn, đẩy ra, rồi tự xoa xoa hai đầu v* bị cắn đến sưng đỏ, “Cậu gọi đây là giỏi à?”

Hạ Lâm Chu nhìn Văn Tầm Xuyên trước mặt mình hơi ngửa đầu, đôi mắt hẹp dài đào hoa đang nhíu lại, con ngươi như lóng lánh mông lung vì ánh đèn trên đỉnh đầu, bàn tay với khớp xương rõ ràng tự vén áo mình, xoa nắn hai đầu ngực sưng đỏ, hắn cảm thấy máu trong người sôi sục, cúi xuống hôn lên môi Văn Tầm Xuyên.

Đầu Văn Tầm Xuyên bị bất ngờ mà đập vào cửa, gã đau đến há miệng thở dốc, đúng lúc ấy một cái lưỡi trơn tuột thừa cơ luồn vào khoang miệng, quấn lấy lưỡi gã. Hơi thở nóng rực nồng đậm dục tình phả lên mặt gã.

Tay Hạ Lâm Chu vén áo gã lên sờ soạng tiến vào, vuốt ve cái eo nhỏ rồi tóm lấy dương v*t gã nhào nặn xoa bóp.

Hạ Lâm Chu luôn tràn đầy nhựa sống như thế, lúc hắn hất cằm với gã cũng thế, lúc hắn ở chợ đêm quát mắng những người kỳ thị đồng tính cũng thế, lúc hắn ấn gã lên tường hôn gã cũng thế… Lúc gã đè hắn xỏ xuyên cũng thế.

Văn Tầm Xuyên chỉ sững người vài giây, sau đó ngay lập tức phản đòn. Gã nâng tay vuốt ve cổ Hạ Lâm Chu, sau đó luồn tay xuống, cầm lấy cả hai dương v*t.

Hai dương v*t nóng rực chặt chẽ cọ xát với nhau, kɧoáı ©ảʍ xưa nay chưa từng có từ bụng dưới Hạ Lâm Chu lan đến mọi ngóc ngách trong cơ thể. Các ngón tay linh hoạt của Văn Tầm Xuyên biến hoá đa dạng mà xoa nắn hai dương v*t, lòng bàn tay thỉnh thoảng còn nghiền qua lỗ nhỏ trên đầu nấm, thân thể cứ chịu một kɧoáı ©ảʍ tận cùng, nuốt chửng toàn bộ ý thức hắt, tiếng thở dốc hỗn loạn bên tai như cũng dần nhoè đi…

Cảm nhận được cơ thể Hạ Lâm Chu đang căng thẳng, Văn Tầm Xuyên càng siết chặt lấy hắn, vừa mυ"ŧ lấy lưỡi vừa gập bàn tay nhanh chóng chà xát tất cả những nơi mẫn cảm nhất.

dương v*t nổi gân dữ tợn trong tay Văn Tầm Xuyên hơi rung lên, cánh tay đang ôm eo gã đột nhiên siết chặt lại, kéo gã vào l*иg ngực. Hạ Lâm Chu ôm trọn lấy Văn Tầm Xuyên, vùi đầu vào hõm vai gã, phát ra một tiếng rên trầm đυ.c….

Văn Tầm Xuyên lau qua loa tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên bụng dưới mình, đợi nhịp thở Hạ Lâm Chu bên tai gã ổn định, liền nắm bả vai xoay lưng hắn lại ấn lên bồn cầu, lèn đầu gối vào giữa hai chân, vừa kìm cổ hắn lại không cho giãy giụa, vừa dùng răng mở chai bôi trơn bôi qua loa trên dương v*t mình, rồi thô bạo kéo hắn lại, chen thứ nóng rắn vào hậu huyệt.

Hạ Lâm Chu bị Văn Tầm Xuyên ôm chặt từ phía sau. Hắn cố gắng giãy giụa nhưng bị Văn Tầm Xuyên ghìm lại không thể động đậy, chỉ còn cách ngửa đầu chấp nhận sự xâm nhập thô bạo của gã, “Mẹ nó…. anh không thể chờ đến lúc về à?”

“Có biết tôi đã cương bao lâu rồi không hả?” Văn Tầm Xuyên cất giọng khàn khàn bên tai hắn, “Tôi muốn chơi cậu, ngay-bây-giờ!.”



Văn Tầm Xuyên: Tôi muốn chơi cậu ngay bây giờ

Hạ Lâm Chu:

Trả Nợ - Chương 36: Quyết đấu (2)