Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trả Nợ

Chương 32: Chuẩn bị ngủ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc Văn Tầm Xuyên quấn áo tắm dài từ phòng tắm đi ra, Hạ Lâm Chu đang ngồi trên sô pha nựng chó, nghe tiếng gã ra ngoài ngoái đầu dòm theo, “Tháo được lens không?”

“Được.” Gã trả lời có lệ, lê dép về phòng ngủ.

“Đi ngủ à?”

“Ừ.”

“Ò hó”. Hạ Lâm Chu xoa đầu Xuân Mai, “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Văn Tầm Xuyên nằm nghiêng trên giường, đang mơ màng sắp ngủ thì cảm giác được nệm hơi lún xuống. Gã vẫn nằm yên chẳng buồn quay đầu. “Đi ra ngoài ngủ!”

Hạ Lâm Chu đang nhẹ nhàng xốc chăn lên, nghe thế nhanh chóng chui vào ổ chăn giả chết.

Văn Tầm Xuyên ngồi dậy nhìn hắn, “Nhanh lên.”

“Giường ngoài cứng lắm, ngủ đau cổ.” Hạ Lâm Chu kéo chăn trùm kín đầu, “Huống chi hôm qua cũng đã ngủ ở đây rồi…. Ngủ sớm đi, bai nha.”

Văn Tầm Xuyên kéo chăn, “Đừng nói nhảm, đi ra ngoài.”

Hạ Lâm Chu nói lý, “Mông tôi đau lắm, muốn đi thì anh đi đi, tôi không đi.”

Văn Tầm Xuyên cạn lời nhìn cái tên trong bọc chăn kia vừa nãy còn tu bia ăn xiên nướng, chửi bới người ta các kiểu giờ lại than đau mông, lại duỗi tay kéo chăn ra, nhưng Hạ Lâm Chu trì lại, gã kéo hai lần vẫn không được.

Im một lúc, Hạ Lâm Chu he hé chăn dòm ra, nghi ngờ nói, “Ủa, không phải anh đang say à?”

Nói xong hắn tung chăn ngồi dậy, liếc Văn Tầm Xuyên, “Nãy giờ là anh giả vờ à?”

Chăn bị đạp qua một bên, l*иg ngực màu mật ong rắn chắc lộ ra, dấu hôn màu đỏ chi chít trải từ cổ xuống bả vai.

“Mấy chai bia mà có thể say được bao lâu.” Văn Tầm Xuyên dời mắt khỏi người hắn, “Nãy đi tắm đã tỉnh rồi.”

Hạ Lâm Chu xoa mũi, “Hôn môi cũng giải rượu được à?”

Văn Tầm Xuyên giả điếc, tiếp tục nói, “Có ra ngoài không thì bảo?”

Vừa dứt lời, Hạ Lâm Chu nằm ngay xuống trùm chăn kín mít, “Ngủ nha, mai gặp.”

Văn Tầm Xuyên thấy hắn lì lợm, bất đắc dĩ duỗi tay tắt đèn, nằm đưa lưng về phía Hạ Lâm Chu.

Tầm mắt chìm vào bóng tối, Văn Tầm Xuyên nhắm hai mắt lại.

Một lát sau bên tai vang lên tiếng chăn cọ sột soạt, nệm cũng động rất khẽ.

Văn Tầm Xuyên vẫn nằm im không nhúc nhích, “Lấy cái tay ra!”

Hạ Lâm Chu buồn bực rút cánh tay ôm trên eo gã về.

Im lặng chưa được bao lâu, Hạ Lâm Chu nghe bên tai nhịp thở đều đặn, gọi một tiếng, “Này, Văn Tầm Xuyên?”

Văn Tầm Xuyên không có động tĩnh gì.

Hạ Lâm Chu xoay người nhìn lưng gã, “Anh ngủ rồi à?”

Văn Tầm Xuyên vẫn không có tiếng động.

Hạ Lâm Chu thọt thọt hai cái lên lưng gã, lại gọi, “Văn Tầm Xuyên.”

Văn Tầm Xuyên đang sắp đi vào giấc ngủ bị hắn phiền không chịu được, tát một cái lên mu bàn tay hắn, “Làm cái trò gì vậy?”

“À không có gì, tôi xem anh ngủ chưa thôi.” Hạ Lâm Chu cười hê hê hai tiếng.

“….. phắn!”

Hạ Lâm Chu cười giả ngu, “Ngủ ngon.”

Im lặng còn chưa được hai phút, giọng hắn lại vang lên bên tai, “Văn Tầm Xuyên?”

Văn Tầm Xuyên hít sâu một hơi cố gắng không nổi khùng, “Lại có chuyện gì?”

“Tôi…”

Hạ Lâm Chu còn chưa nói xong, gã lạnh lùng ngắt lời, “Còn nói một tiếng nữa cậu sẽ chết ngay lập tức.”

Hạ Lâm Chu cười cười, “Thôi mà thôi mà vui vẻ không quạu nha, lần này có chuyện muốn nói thật.”

Văn Tầm Xuyên nhắm mắt lại, phun ra đúng một chữ, “Nói!”

“Làm người yêu tôi nha?”

“Không!” Văn Tầm Xuyên không chút nghĩ ngợi nói.

Hạ Lâm Chu không ngờ gã lại từ chối thẳng thừng thế này, hắn nhú đầu ra khỏi chăn, nương theo ánh sáng mờ mờ hắt từ cửa sổ vào nhìn cái ót trước mặt, “Sao vậy, anh thích tôi mà?”

Văn Tầm Xuyên mệt đến nỗi cũng lười tìm hiểu xem cái bộ não bị chập cheng này của hắn nghĩ làm sao để ra được cái kết luận “anh thích tôi” này, thuận miệng đáp cho có lệ, “Vì cậu nghèo.”

Hạ Lâm Chu á khẩu, “……Mịe.”

“Sao anh không nhìn xa trông rộng ra?” Hạ Lâm Chu không vui, “Tôi là con một.”

Văn Tầm Xuyên hừ trong khoang mũi, “Ừm.”

“Bố tôi không có lăng nhăng, không con rơi con rớt gì.” Hạ Lâm Chu suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Chỉ cần có mẹ, tài sản nhà họ Hạ một xu người ngoài cũng không lấy được.”

Văn Tầm Xuyên lại nhạt nhẽo “ừm” một cái.

“Tài sản nhà tôi sớm muộn gì cũng vào tay tôi, anh còn sợ sau này không có tiền sao?” Hạ Lâm Chu hơi kiêu ngạo nói.

Văn Tầm Xuyên vẫn “ừm.”

Hạ Lâm Chu chống tay, chọc chọc lưng gã, “Cho nên, làm người yêu tôi nha?”

“Khồng!” Văn Tầm Xuyên vẫn không nghĩ ngợi đáp ngay.

Hạ Lâm Chu lại chọt chọt, “Sao thế?”

Văn Tầm Xuyên cau mày chụp tay hắn lại, “Vì hiện tại cậu nghèo!”

Hạ Lâm Chu á khẩu một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng ra mắng, “Mẹ nó, sao trước đây tôi không thấy anh ham tiền như thế vậy?”

“Vì cậu mù.” Không chờ hắn lải nhải xàm xí thêm câu tiếp theo, Văn Tầm Xuyên phủ đầu, “Tôi nói lần cuối cùng, từ giờ cậu mà mở miệng nói thêm một câu nào nữa thì phắn ra ngoài ngay cho tôi!!”

“….” Hạ Lâm Chu nằm im một lúc, mắt nhìn lên trần nhà tối đen như mực, rồi lại quay đầu nhìn cái ót Văn Tầm Xuyên, dai như đỉa nói, “Vậy mình làʍ t̠ìиɦ đi.”

Vừa dứt lời, Văn Tầm Xuyên thình lình nhỏm dậy bật đèn ngủ, “Tôi vừa mới nói cậu im đi mà?”

Đột nhiên bị đèn sáng Hạ Lâm Chu nheo nheo mắt, che tay trước mặt, “Hả, gì, ai biết…”

Còn chưa nói xong, Văn Tầm Xuyên tức đến kì khói lỗ tai cong chân đạp một cái thật mạnh lên người Hạ Lâm Chu, hắn bị bất ngờ ôm chăn lăn hai vòng xuống đất, ngẩng đầu trừng mắt nhìn gã, “Mẹ nó anh bị điên à?”

Ngay sau đó một cái gối bay đến đáp thẳng vào mặt hắn kèm tiếng gầm nhẹ, “Cút ngay ra ngoài!!”

Một phút sau, Hạ Lâm Chu ôm Xuân Mai cuộn tròn trên giường xếp cứng ngắc, mắng: “Mịa, tính tình gàn dở, có chó mới yêu!!.”
« Chương TrướcChương Tiếp »