Văn Tầm Xuyên ngủ một hơi đến gần xế chiều, nhưng tỉnh dậy cầm điện thoại ngó giờ, thấy vẫn còn sớm, liền ngồi trên giường rơi vào trầm tư.
Mấy năm trước lúc vừa tốt nghiệp xong, gã come out với người nhà sau đó cũng cãi vã to tiếng. Lúc đó gã giận dữ bỏ nhà đi luôn, coi như đoạn tuyệt với người nhà. Nhưng mãi sau này gã trưởng thành thêm, thì muốn hàn gắn lại mối quan hệ, nên mỗi cuối tuần Văn Tầm Xuyên luôn cố gắng dành thời gian về thăm nhà. Sau hai năm thì cũng có chút tiến triển, ít nhất là cũng có thể bước vào nhà.
Vì không thích những cuộc nói chuyện trên bàn cơm, gã cố ý về sau giờ ăn, tuy có chìa khóa nhưng vẫn gõ cửa.
“Tiểu Xuyên à?” Mở cửa cho gã là dì giúp việc đã làm cho nhà rất nhiều năm, dì Trần. Dì thấy gã bao lớn bao nhỏ về nhà thì lại thở dài, “Lại mua thêm đống đồ, trong nhà đồ cháu mua còn chưa dùng hết kìa.”
“Dì Trần.” Văn Tầm Xuyên đưa túi đồ cho bà, trở tay đóng cửa lại, vừa cởi giày để trên huyền quan vừa nói, “Cháu mua lê đỏ, dì ép lấy nước cho mẹ cháu uống trước khi ngủ nha. Lần trước nghe ba nói bị mất ngủ, nên có sâm với nhãn nhục này ngâm nước cho ông uống sẽ ngủ ngon hơn. À dì dừng cho ông uống trà buổi tối nữa.”
“Được rồi.” Dì Trần nhỏ giọng hỏi gã, “Sao hôm nay qua trễ thế, ba cháu hôm nay sáng sớm đã đòi dì mua cá trích hầm món canh cháu thích nhất nè.”
Gã chợt cảm thấy ấm áp trong lòng, gương mắt nhìn quanh quất một hồi, “Ba mẹ cháu đâu ạ?”
“Đang chờ cháu về ăn cơm.”
“Chờ cháu?” Gã ngạc nhiên, giơ tay nhìn đồng hồ, “Sao giờ này còn chưa chịu ăn?”
“Đúng vậy. Dì có nói họ ăn cơm trước đi nhưng ba cháu cứ khăng khăng chờ cháu về.”
Vừa lúc đó Văn Thư Viễn mang dép lê từ thư phòng bước ra, ánh mắt cố ý đảo qua huyền quan một cái nhưng lại rất nhanh nhìn đi, mặt mày sa sầm nói, “Lại đây.”
Văn Tầm Xuyên gật đầu, lễ phép nói, “Chào ba ạ.”
“Ừ, ra đây ăn cơm.” Văn Thu Viễn tháo gọng kính trên sống mũi, bước đến bàn ăn, “Tiểu Trần, kêu Úc Thục ra ăn cơm.”
“Vâng ạ.” Dì Trần đến phòng ngủ gõ gõ cửa, “Chị Úc Thục ơi, Tiểu Xuyên về rồi, ra ăn cơm thôi.”
Vài phút sau cửa mở, Triệu Úc Thục mặc một bộ áo ngủ từ phòng bước ra.
“Chào mẹ ạ.”
Triệu Úc Thục mặt lạnh
“ừ” một tiếng, kéo ghế ngồi xuống. Gã bới một chén cơm để trước mặt bà, dò xét hỏi, “Mẹ còn giận sao?”
Triệu Úc Thục không trả lời gã ngay, bà cầm đũa im lặng gắp thức ăn một hồi mới nhạt nhẽo nói, “Không có.”
“Không có thì tốt rồi.”
Văn Tầm Xuyên còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Triệu Úc Thục đã nói tiếp, “Con gái dì Vương năm nay 26, nhỏ hơn cậu một tuổi, tuần sau về nước.”
Hơi thở dài vừa định trút ra nghẹn lại giữa ngực, không thể ra cũng không thể nén vào lại. Gã trầm mặc, khó xử nhìn người phụ nữ bên cạnh, “Mẹ, con là gay.”
“Tôi nhìn ảnh con bé rồi, đẹp gái trắng trẻo.” Triệu Úc thục vờ như không nghe gã nói, “Chủ nhật tuần sau cậu hẹn một buổi với con bé đi, nó cũng học ngành y, hai đứa chắc chắn cũng có đề tài để nói.”
Bàn tay đang cầm muỗng định múc canh cho bà của Văn Tầm Xuyên ngừng lại giữa không trung, một luồng lửa nóng phừng lên trong đầu gã. Cố nén cơn bực tức đang gào thét trong lòng, gã nhấp nhấp môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt bà, “Cùng đề tài ạ?”
Bà cũng chẳng ngẩng đầu lên, “Ừ.”
Văn Tầm Xuyên đặt cái muỗng xuống bàn, hừ nhẹ trong cổ họng. “Có lẽ là vậy, ít nhất cả con và cô ấy đều thích đàn ông.”
Triệu Úc Thục siết đôi đũa đến ngón tay trắng bệch, cả người run lên như cố nén một cơn cảm xúc nào đó.
Một lúc sau bà bình tĩnh lại, “Cậu đổi nghề đi. Cả ngày chỉ đi nhìn chằm chằm thứ đó của đàn ông, tâm lý không có vấn đề mới là lạ.”
Văn Tầm Xuyên thình lình bật cười, gã ngả người ra ghế dựa, lười biếng giương mắt nhìn Triệu Úc Thục, khoé môi tuy cong lên thành nụ cười, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo gằn từng chữ, “Hồi trước thì hai người nói con biếи ŧɦái, giờ thì cả nghề nghiệp của con cũng là biếи ŧɦái luôn sao?”
Không khí bỗng nhiên đặc nghẹt lại. Hai chữ này luôn như một mảnh xương cá hóc trong cổ họng nhà họ Văn, những mảnh gai nhỏ nằm trong cổ họng mềm mại, tuy bình thường không đau không ngứa, nhưng khi đã nhớ đến, cổ họng lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Dì Trần do dự khuyên một tiếng, “Tiểu Xuyên à, đừng….”
“Văn Tầm Xuyên!” Văn Thư Viễn đột ngột đập bàn, nhíu mày mắng, “Câm miệng ăn cơm, không được nói chuyện nữa.”
Gã nhún vai, bày ra vẻ chẳng có việc gì to tát, cầm đũa nói, “Vâng, biếи ŧɦái thì cũng không có tư cách nói chuyện trong nhà.”
“Văn Tầm Xuyên.”
Triệu Úc Thục cũng chịu hết nổi, bà ngẩng đầu, nghiêm mặt nhìn gã, “Cậu có thể nói chuyện cho đàng hoàng tử tế được không?”
“Được ạ. Vậy con lại nói chuyện đàng hoàng với hai người một lần.” Văn Tầm Xuyên thu lại vẻ cợt nhả vừa nãy, cũng nghiêm mặt nhìn thẳng vào mặt bà, gằn từng chữ một, “Con-là-đồng-tính-luyến-ái!”
Đi đôi với câu nói này là tiếng đũa bị vứt xuống sàn, tiếng ghế dựa bị hất ra thô lỗ, và tiếng cửa phòng đóng sầm lại.
Văn Thư Viễn cũng trầm mặc buông đũa, lạnh giọng nói, “Con có thể ăn một bữa cơm đàng hoàng với ta và mẹ được không vậy?”
Văn Tầm Xuyên không đáp, gã cũng buông đũa xuống bàn, đứng dậy cầm áo khoác đi thẳng ra cửa.
Chẳng lẽ ba nghĩ gã không muốn cùng cả nhà ăn một bữa cơm vui vẻ sao, gã thật sự muốn lắm chứ.