Chương 65: Ngoại Truyện 2 : Cuộc Sống Bao Nuôi

Ba tháng trôi qua êm ả bên cạnh Lôi Thần, anh chẳng đem đồ gì sang nhà cô cả, tất cả đều mua mới, mỗi sáng anh đều ra khỏi nhà để đến tập đoàn Lôi Thị đi làm, anh dường như trưởng thành hơn rất nhiều, trong lúc đang chiến đấu với bệnh tật ở Mỹ anh không hề lơ là việc học và phát triển bản thân, anh ít khi tụ tập bạn bè hơn xưa, tập trung cho công việc và mái ấm nhỏ của anh ở nhà.

Bây giờ Lôi Thần đã là chủ tịch chính thức của Lôi Thị ở trong nước, chị anh là Lôi Ái Linh cũng yên tâm ở lại Mỹ để tiếp quản công việc bên đó.

Lôi Thần rất bám người, đi làm cũng không quên lôi kéo cô đi cùng, ngày ngày bên cạnh anh nhìn anh nghiêm túc làm việc, cùng anh ăn cơm rồi đi mua sắm. Minh Châu thích như vậy nhưng cô lại không muốn mấy năm học tập của mình bị bỏ phế, cũng rất nỗ lực đi xin việc ở khắp mọi nơi, với trình độ chuyên nghành của cô không khó để xin một chân làm ở trường đại học, nhưng tuyệt nhiên không có ai muốn nhận cô vào làm.

Cô ngồi ở quán cà phê gần công ty Lôi Thị cùng Mai Mai và Mỹ Mỹ, chống cằm nhìn đàn em vẫn đang nhìn vào máy tính giải quyết nốt công việc của mình, cô than thở:

“Đây chẳng lẽ là hiện thực cuộc sống sao, có học cao cũng phải xem sự may mắn của mình à, sao tôi lại thất nghiệp thê thảm đến mức này?”.

Mai Mai và Mỹ Mỹ đột nhiên ngừng lại nhìn Minh Châu rồi lại nhìn nhau không kiềm được bật cười khanh khách:

“Ha ha ha, chị tôi đang nghĩ mình xui xẻo sao? Ôi em cũng muốn xui xẻo giống như chị đấy”. Mỹ Mỹ cầm ly nước lên uống một ngụm để đè nén sự buồn cười của mình.

Minh Châu bỏ tay đang chống cằm xuống khó hiểu nhìn Mỹ Mỹ:

"Là sao? Chị có gì không tốt, học lực không đến nổi tệ, cả ngoại hình cũng đâu đến nổi khó coi ".

Mai Mai đưa tay lướt lướt lên bàn phím laptop sau đó tắt nó đi đóng lại cất sang một bên mới ngẩng đầu nói Minh Châu:

“Lôi Thần anh ấy yêu chị như vậy, cái đùi lớn này phải ôm chắc đấy, người ta không nỡ để chị cực khổ thôi mà”.

“Lại chuyện gì nữa, chị nghe không hiểu”.

Mai Mai nhìn Mỹ Mỹ hai người có chút khó xử, hiện tại hai người đang làm trong tập đoàn Lôi Thị với mức lương cao và đãi ngộ tốt nhưng họ biết công ty không chỉ vì họ có thành tích tốt mới được mời vào, mà còn vì Minh Châu là người quen, Lôi Thần đặc biệt dặn dò họ thường xuyên qua lại nói chuyện với cô để cho cô bớt nhàm chán, công việc họ được giao cho không nhiều và vô cùng nhẹ nhàng, họ rất biết ơn về việc này và rất ngại việc đứng giữa cô và Lôi Thần tiết lộ một số giao dịch với Lôi Thần, nhưng mà khi nhìn thất Minh Châu tuyệt vọng như vậy cũng không nỡ lòng nào dấu diếm thêm.

Nhận được cái gật đầu của Mai Mai, Mỹ Mỹ mới nhìn sang Minh Châu nói:

“Thực ra là do sự bành trướng của Lôi Thị quá lớn, anh Lôi Thần cũng không muốn chị cực khổ đi làm nên mới can thiệp không để ai nhận chị suốt thời gian qua, việc này cũng dễ hiểu chị nên hiểu cho anh ấy”.

“Hả?”.

Minh Châu đứng bật dậy tức tối không nói lên lời, thì ra là do Lôi Thần nhúng tay vào can thiệp báo hại cô nghi ngờ năng lực của bản thân, không nói nhiều Minh Châu xoay người cầm lấy túi xách của mình rồi đi ra khỏi quán cà phê mặc kệ hai chị em Mai Mai và Mỹ Mỹ ý ới gọi theo:

“Chị Minh Châu, chị bình tĩnh nói chuyện với anh Lôi Thần, đừng nóng”.

Minh Châu đi thẳng vào đại sảnh công ty với sắc mặt không tốt mấy, lễ tân biết cô là ai nên cũng không mảy may ngăn cản cô đi đến thang máy riêng của chủ tịch nhấn nút đưa Minh Châu lên thẳng phòng làm việc của Lôi Thần trên đỉnh tòa nhà.

Minh Châu bực bội không khách khí mở cửa phòng đi thẳng vào trong, cô nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của anh đâu, mới gọi lớn:

“Lôi Thần, đi ra đây em có chuyện muốn nói với anh”.

Từ kệ sách bên cạnh có tiếng động cơ nhỏ vang lên, tủ sách tự động mở ra Lôi Thần lau tóc ướt trên thân chỉ mặc cái áo choàng tắm màu xám mỉm cười đi về phía cô, xoa đầu cô dịu dàng hỏi:

“Minh Châu yêu quý ai chọc giận em mà em xù lông nhỏ lên vậy, nói đi anh xử lý hắn cho em”.

Minh Châu nhìn cái dáng vẻ bỡn cợt của Lôi Thần thì thấy vô cùng ngứa mắt, đẩy mạnh tay anh khỏi đỉnh đầu mình:

“Anh sao lại dám cho người từ chối CV xin việc của em?”

"Em đi làm làm gì, ở bên anh cũng là công việc tốt mà ".

“Anh nói gì chứ? Em cực khổ học hành chính là để đi làm góp sức phát triển non sông đất nước sao lại nói không thể đi làm chứ?”.

Lôi Thần vẫn vờ như không nghe thấy một mực kéo cô vào lòng mình, giọng điệu thở dài nhiều ưu tư nói với cô:

“Em nghe lời anh một chút đi, sau này gả cho anh làm Lôi Phu Nhân ngày ngày bên cạnh anh hưởng thụ không tốt sao, muốn đi đâu làm gì anh cũng sẽ không quản, chúng ta cứ như vậy là được rồi”.

“Em không muốn làm bình hoa trưng cho đẹp, em muốn đi làm, anh như vậy là đang lạm quyền bắt ép em đấy”.

Minh Châu không ngừng dãy dụa nhưng mà sức mèo của cô không đủ để phá thế của Lôi Thần, anh quá mạnh mẽ và cứng cáp.

“Bình hoa gì chứ, lạm quyền cái gì? Anh yêu em mới cho em những thứ tốt nhất, em đừng nói linh tinh vu oan như vậy sẽ làm tổn thương đến anh đấy”.

Lôi Thần vẫn ngọt ngào giọng điệu lại thêm mấy phần ủy khuất, dúi đầu vào hõm cổ của cô, ôm cô chặt hơn.

“Em…”.

Minh Châu hơi khựng lại không thể nào trả lời được người đàn ông đang nũng nịu này, rõ ràng người đang tức giận là cô, người đáng ra đang rất ủy khuất là cô mới đúng, sao bây giờ Lôi Thần nói vài câu lại bị lật ngược tình thế rồi?

Lôi Thần không để cô chần chừ suy nghĩ đứng thẳng người dắt cô vào phòng sau kệ sách rồi đóng cửa lại, cơ thể cô lập tức bị nhấc bổng ném thẳng lên giường, đầu cô choáng váng định nhổm người dậy nhưng lại bị cơ thể cao lớn nào đó áp đảo dưới thân, định mở miệng phản bác thì miệng bị bịt chặt, hơi thở ấm nóng phả lên mặt của cô, một dòng khí the mát từ miệng của Lôi Thần xâm nhập lên đầu lưỡi đinh hương của cô.

Khó chịu dãy dụa, Minh Châu dùng sức ba bò chín trâu đẩy Lôi Thần ra:

“Anh không được như thế, anh phải cho em thời gian suy nghĩ chứ”.

“Em cứ suy nghĩ những lời anh nói, việc anh anh làm có gì ảnh hưởng đến em đâu chứ?”

Lôi Thần không cho Minh Châu nói câu tiếp theo, mạnh mẹ hôn cô lần nữa, miệng anh thơm ngát mùi bạc hà làm cho cô hơi bị cuốn theo, quyến rủ trên từng tế bào trong khoang miệng cô, anh mạnh mẽ xâm lấn trên môi, từng khoang miệng tiết ra ezim ngọt lịm, lưỡi anh không chút khách sáo cuốn lấy lưỡi cô không ngừng kiêu vũ quấn quýt không ngừng.

Căn phòng máy lạnh bật liên tục cũng không ngăn cản được sự nóng bức toát ra từ cơ thể hai người, Lôi Thần đưa tay sờ dưới váy Minh Châu, cái váy dài sớm đã bị kéo lên một nửa, sốc sếch dừng ở trên bắp đùi đang mở bị chặn bởi 2 chân anh, anh đưa tay vuốt ve chân dài trắng nõn của cô, mân mê đi đến má đùi trong thì cô lại hét lên:

“Không được, bà dì vẫn còn”.

“Đừng nói dối anh”.

Lôi Thần cũng đã tính toán hết thảy thời kỳ sinh lý của Minh Châu trong điện thoại, trùng hợp hôm là ngày cuối cùng, sáng đi làm cũng không thấy băng vệ sinh để trên kệ thiếu mất cái nào, anh đã chờ ngày này suốt cả tuần rồi sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô được chứ.

Lôi Thần mỉm cười tiếp tục vùi đầu vào hõm cổ của cô cắn lên trên để lại dấu răng sâu coi như là sự trừng phạt cho đứa trẻ nói dối, ngón tay thô ráp vì thường xuyên cầm tạ tay tiếp tục xoa má đùi trong làm cho Minh Châu ngứa ngáy cả người, chất dịch trắng đυ.c chầm chầm chảy ra ướt nhẹ ở đáy qυầи ɭóŧ.

Khi Lôi Thần kéo qυầи ɭóŧ của cô sang một bên dùng ngón tay chạm vào thì không khỏi bất ngờ nói vào tai cô:

“Không ngờ bảo bối sớm đã ướŧ áŧ như vậy”.

“Đừng nói linh tinh”.

“Linh tinh gì chứ? Đây là sự thật mà”. Nói rồi anh nhanh tay thọc một ngón tay vào t*** h****t của cô làm cô kẽ kêu lên.

“A”.

“Nhìn xem không phải đã ướt cả một ngón tay rồi sao”.

Minh Châu nhìn ngón giữa của Lôi Thần đã ướt nhẹp nước nhầy nhụa còn có chút bóng bẩy thì đỏ thì xoay đầu sang chỗ khác thầm mắng:

“Cái đồ lưu manh”.

Lôi Thần không muốn so đo với Minh Châu, tiếp tục đưa tay kéo thẳng qυầи ɭóŧ của cô đến giữa đầu gối cô, đưa 2 ngón tay vào sâu em gái nhỏ đang ướŧ áŧ, nhẹ nhàng ra vào, sự kí©ɧ ŧìиɧ này làm Minh Châu hơi rùng mình, cô mê man nhắm mắt đầu hơi ngửa ra sau thoải mái đón nhận dị vật xâm nhập.

“Thế nào, có thích không?”

“Ưm … Thích lắm”.

Máu nóng từ phía dưới bụng Lôi Thần phun trào như ngọn núi lửa, đưa tay di chuyển mạnh hơn bên trong cũng không biết là bị kí©h thí©ɧ bao nhiêu mà nước đã chảy ra ướt đã một tấm ga giường xám trong rất chói mắt.

“Mạnh quá, đừng … A …”.

Minh Châu bị quấy cho muốn lêи đỉиɦ đến nơi ăn nói loạn xạ, chân mở càng lúc càng to không hề khớp với lời cô nói.

Vật cương cứng sớm đã dựng lên thoắt ẩn thoắt hiện trong thân áo choàng, anh không kiêng dè một tay phục vụ tiểu bảo bối một tay thuần thục cởϊ áσ choàng tùy tiện vứt sang một bên, cả thân thể cường tráng hiện ra trước mắt.

Cô liếc mắt nhìn múi cơ bụng rõ ràng trên người Lôi Thần, eo nhỏ vai thái dương rộng cho cô một cảm giác an toàn, không kiềm được đưa tay lên sờ cơ ngực săn chắc ấy cô nói:

"Thần Thần, thể hình anh càng ngày càng đẹp rồi, em thích ".

“Tất cả là vì phục vụ quý cô đây”.

Lôi Thần nhìn Minh Châu bằng đôi mắt quyến rũ, lúc trước bị bệnh nằm trên giường ốm yếu đến thấy thương, lúc đó anh chỉ còn da bọc xương vô cùng gầy, vừa tập đi được anh cũng nỗ lực chạy bộ, đi phòng tập, gặp lại cô ngày đầu tiên thì cũng được coi là ra hình người một chút, mặc dù vẫn gầy nhưng cơ thể rắn chắc, sau khoảng thời gian ở bên cô, cố gắng kiên trì luyện tập cuối cùng cũng về lại dáng như ngày xưa.

Được Minh Châu khen ngợi thì anh cảm thấy công sức bao lâu nay quả lại xứng đáng, mạnh tay nắm lấy bắp đùi của cô kéo đến trước vật cứng của mình nhanh chóng đâm vào trong nơi tư mật ấm áp.

Bị kéo bất ngờ cô hơi không tự chủ được kêu lên:

“A … Nhẹ thôi”.

Lôi Thần vờ như chẳng nghe thấy gì, mạnh mẹ tiếp tục đâm vào bên trong, cong người xuống không ngừng húc vào nơi mềm mại giữa hai chân cô. Tay anh cũng bận rộn mò lên trên cởi váy vướng víu của cô ra, thuần thục một tay gỡ áσ ɭóŧ của cô bằng một tay, cuối đầu vừa đâm thọc vừa hôn cô mãnh liệt, cảm giác bên trong chật chội nhưng dễ chịu vô cùng.

Hai người dây dưa đến tận buổi chiều hôm đó, sau một tuần ăn chay Lôi Thần giống như lột da thanh thú liên tục muốn vào bên trong của Minh Châu, mặc kệ cô có van xin nài nỉ cũng không buông tha cho cô.

Minh Châu lim dim đôi mắt mệt mỏi mở ra, Lôi Thần sớm đã dậy, tinh thần anh thoải mái sảng khoái như chẳng có chút gì mệt mỏi sau trận kí©ɧ ŧìиɧ vừa rồi, anh vẫn nằm đó ôm cô vào lòng ngắm nhìn công chúa đang ngủ ngon, nhìn thấy cô tỉnh giấc mới khẽ vuốt má cô dịu dàng hỏi:

“Minh Châu nhà chúng ta có muốn đi ăn chưa?”.

Cô vươn vai một hồi mới nằm úp người xuống ngẩng đầu nhìn Lôi Thần:

“Em muốn ăn mỳ ý anh nấu có được không?”.

“Được, tiện thể mua trà sữa em thích luôn”.

Lôi Thần nắm tay Minh Châu đi ra ngoài cổng công ty cũng đã là chập tối, mặt trời đã chuẩn bị lặn, hai người cùng nhau đến siêu thị gần nhà đẩy xe đi xung quanh mua đồ, thường ngày bận rộn hai người không có thời gian nấu ăn nên cũng chỉ đặt đồ ăn bên ngoài, cô nấu ăn cũng không ngon nên chỉ đợi khi anh có thời gian rãnh mới nấu ăn.

Cô chầm chậm để xe đồ ăn ở phía sau Lôi Thần nhìn anh đi bên cạnh chọn đồ trên kệ trông vô cùng chuyên nghiệp, cô thắc mắc:

“Nhị Thiếu của Lôi Thị mà cũng biết nấu ăn sao? Sao anh lại nấu ăn ngon như vậy?”.

Lôi Thần không nhìn Minh Châu vẫn chăm chú xem đồ trên kệ, anh nói:

“Hồi ba mẹ mất, chị hai anh thì bận rộn, có một khoảng thời gian anh ở New York học trung học ở nhà một mình cũng từ từ biết nấu vài món, lúc đó có Harry cũng rành nấu ăn nên cũng học được không ít”.

“Ồ, thì ra là vậy, thảo nào món mỳ ý anh nấu vị na ná giống của Harry làm, vậy sao anh lại giao em cho Harry chăm sóc?”.

“Không những em biết được kiếp trước của người khác mà anh cũng vậy, Harry cậu ấy tính tình không đổi lại còn biết chăm sóc người khác, giao em cho cậu ấy anh yên tâm hơn nhiều”.

Lôi Thần kéo xe đẩy đến trước một quầy đồ phụ nữ rồi dừng lại, anh cầm từng gói bánh phụ nữ nhìn đi nhìn lại vài lần rồi bỏ vào trong tiếp tục nói:

“Ngày mai Harry từ Anh trở lại, em và anh cùng nhau đi tham dự tiệc của nhà cậu ấy đi, em sẽ thích và bất ngờ lắm đấy”.

“Chuyện gì? Nói em biết đi”.

“Không nói, đến đi rồi biết”.

Lựa xong đồ, Lôi Thần lại kéo xe đẩy qua mấy chỗ gia vị dầu ăn bỏ vào mấy chai, mặc kệ Minh Châu đi theo nài nỉ muốn biết chuyện.

Minh Châu về đến nhà trực tiếp đi thẳng lên lầu tắm rửa để Lôi Thần mày mò nấu ăn trong bếp, cô biết mình giống mẹ không giỏi việc nhà, phụ giúp chỉ tổ vướng tay vướng chân người ta nên ngoan ngoãn đi tắm trước.

Cô tắm sau đi xuống đã thấy Lôi Thần đeo tạp dề, mặc áo sơ mới sắn lên đến khủy tay cùng lúc vừa kịp dọn hết đồ ăn ra bàn, anh ngẩng đầu nhìn cô cười:

“Em tắm xong rồi, đến đây ăn tối nào”.

Lôi Thần kéo ghế cho Minh Châu ngồi bên cạnh mình, nhanh tay sắp muỗng nĩa đến trước mặt cô, cô lặng lẽ nhìn anh làm hết mọi chuyện cho cô, đến tạp đề cũng quên cởi ra, cô dịu dàng luồn tay qua hông anh giúp anh cởi tạp dề ra bỏ sang một bên, vươn vai ôm lấy cổ anh:

“Tại sao anh tốt với em quá vậy?”.

Anh cũng ôm lấy eo Minh Châu nói:

“Anh cũng không biết nữa thấy em động tay đông chân làm việc gì anh cũng thấy không thuận mắt, nên em cứ ngồi im nhìn anh là được”.

“Cái gì mà không thuận mắt chứ?”.

"Chứ sao nữa, em nấu ăn thì cháy cả đít nồi, đồ ăn không khét thì sống. Em hậu đậu biết bao nhiêu, anh đang lau nhà nhờ em lấy hộ cốc nước, rõ ràng là đã bảo sàn nhà trơn đi đứng cẩn thận vậy mà cũng ngã bể cả ly, cũng may là không rách tay rách chân, còn nữa … ".

Minh Châu ngồi đó nghe Lôi Thần kể tội mình mà ngẩn người …

Hôm qua Lôi Thần nhờ cô lái xe đến đón anh ở công ty, anh uống chút rượu với khách hàng không tiện lái xe, nào ngờ cô mù đường lại nhấn lộn chân ga đạp thẳng vào cột đèn đường gần đó làm anh hoảng hồn phải bắt xe chạy đến xem, đầu xe móp nặng, cũng may có túi khí bật ra nên người không sao, nếu không thì anh chẳng biết phải làm sao.

Anh chốt một câu cuối rằng: “Nói chung là em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là được, đừng có đi làm”.

Minh Châu nghe đến đây đã âm thầm bị những lời nói của Lôi Thần làm cho khuất phục, cô đã chấp nhận rằng mình không làm gì ra trò, có kiếm tiền cũng không nhiều bằng Lôi Thần kiếm tiền nên từ đó đã yên phận là tiểu bảo bối, cục vàng cục ngọc của anh, ở bên cạnh anh chấp nhận cuộc sống được bao nuôi trọn đời này.