Chương 5

5.

Nếu là bởi vì Tề Minh Tiêu không đồng ý hòa giải mà vận may của hắn ta sẽ bắt đầu cải thiện trở lại.

Vậy thì điều sắp khiến hắn gặp xui xẻo có liên quan đến ta.

Tuy ta không có bản lãnh gì, nhưng cha và huynh trưởng ta thì có.

Ta vội vã trở về Lý gia.

Nô bộc nhìn thấy ta thì vừa kinh ngạc vui mừng vừa lo lắng nói: "Nhị tiểu thư đã trở lại, thật tốt quá. Sáng nay lão gia đột nhiên ngã bệnh, thái y đã ghé qua rồi. Người mau vào xem đi."

Nghe vậy ta nhấc váy chạy về phía chính điện.

Mãi đến khi nhìn thấy cha nhàn nhã ngồi uống trà ta mới bớt lo lắng một chút.

Khoảnh khắc cha nhìn thấy ta trở lại ánh mắt ông chuyển từ vui mừng sang lo lắng.

"Ninh Ninh, sao con lại về rồi? Minh Tiêu cũng đến à?"

Sắc mặt phụ thân vẫn như thường nhưng chỉ cần chịu khó quan sát sẽ phát hiện ra trong mắt người có chút lo lắng.

"Con nghe nói phụ thân bị bệnh" Gia đinh sẽ không đem sức khoẻ của phụ thân ta ra làm trò đùa.

Phụ thân cười hờ hững: “Chỉ là làm màu với bên ngoài thôi, cũng không hẳn là bệnh.”

Ta không khỏi cau mày.

Chuyện có thể khiến phụ thân ta phải giả vờ bị bệnh thì nhất định không phải là chuyện nhỏ.

Huống chi vận khí của người đã giảm xuống, còn chưa đến một nửa.

Sau khi ta tra hỏi, cha ta cuối cùng cũng bằng lòng nói với ta rằng lần này người tuyên bố bị bệnh là do bất đồng quan điểm với Lâm Nhất, bị mắng mỏ trước ngự tiền.

Lâm Nhất là cấp trên của Tề Minh Tiêu.

Phụ thân ta đã từng nhiều lần nhượng bộ Lâm Nhất vì Tề Minh Tiêu.

Ta nhìn vào giá trị may mắn của cha ta, xác nhận suy đoán của mình.

May mắn của Tề Minh Tiêu gắn liền với gia đình ta.

Vì lợi ích của ta, cha ta sẽ bảo vệ Tề Minh Tiêu khỏi mọi nguy hiểm.

May mắn của Tề Minh Tiêu chính là dựa vào việc trở thành con rể của Lý gia.

Vận may của hắn giảm sút bởi vì hắn đã khiến ta khó chịu. Nếu như ta làm hoà với hắn, vậy thì hắn sẽ không sao cả, chỉ bằng việc dựa vào sự hỗ trợ của gia đình ta.

Mà vận may của cha ta cũng bị ảnh hưởng bởi Tề Minh Tiêu.

Ta quỳ phịch xuống trước mặt cha ta.

"Phụ thân, nữ nhi có tội. Con muốn cùng phu quân hoà ly."

Cha ta sửng sốt một chút, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Là vì tức giận hay là sau khi đã cân nhắc kỹ càng?"

"Là đã suy nghĩ kĩ rồi. Tề Minh Tiêu vụиɠ ŧяộʍ với một nữ tử khác đó là bất trung. Hắn yêu thương một nữ tử mang từ chiến trường về đó là bất nghĩa. Còn ở chung với hắn thì con cảm thấy không chịu nổi. Hắn đã không còn xứng đáng với con."

Ta quyết tâm hoà ly với Tề Minh Tiêu.

Cha nhìn ta chằm chằm, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Thái độ của Tề Minh Tiêu đối với việc hoà ly là gì?"

Ta hơi bực bội: “Hắn không đồng ý”.

Ngón tay của cha gõ nhẹ trên bàn vài cái, rất tự tin: "Sau khi con trở về Tề gia hãy đưa cho nó thư hoà ly lần nữa, lần này nhất định nó sẽ ký."

Ta gật đầu.

Sau khi trò chuyện với phụ thân một chút, ta đứng dậy rời đi.

Trước khi đi, phụ thân nói với ta: “Nếu lần này Minh Tiêu vẫn không chịu hoà ly cùng con thì nghĩa là nó vẫn còn là một trượng phu tốt, một kẻ chính trực, con có thể cân nhắc cho nó thêm một cơ hội."

"Nếu con muốn cùng nó tiếp tục chung sống, cha có biện pháp khiến nó không thể cưới bình thê mà chỉ có thể nạp nữ tử kia làm thϊếp."

Ta lắc đầu.

Ta không cần một tên cẩu nam nhân như Tề Minh Tiêu.