Chương 42

Đoàn kỵ sĩ của Giản Kiều đã bình an trở về từ trên chiến trường.

Nhìn thấy chủ nhân thu được khiêu chiến thư nhiều như vậy, kỵ sĩ trưởng lập tức phái người đi hỏi thăm nguyên do trong đó.

“Là Khắc Lệ Ty công chúa.” Chạng vạng, kỵ sĩ trưởng lo lắng vô cùng mà trở về bẩm báo tình huống: “Tất cả mọi người đều thấy được dấu ấn trên cổ của Lôi Triết đại nhân. Hắn tình nguyện hướng về phía ngài cống hiến, thay thế ngài đi ra chiến trường, hơn nữa còn thiếu chút nữa chết ở trên chiến trường, hắn thà làm những việc ấy còn hơn là nguyện lưu lại Cách Lan Đức cùng Khắc Lệ Ty công chúa kết hôn, điều này đối với công chúa mà nói là một việc vô cùng nhục nhã. Cho nên công chúa liền viết lá thư khóc lóc kể lể với những người ái mộ của cô ta.”

Kỵ sĩ trưởng thở dài nói: “Ngài tuyệt đối không nên đánh giá thấp mị lực của Cách Lan Đức công chúa. Tuy rằng Lôi Triết đại nhân nhìn không trúng cô ấy, nhưng mà người theo đuổi cô lại trải rộng trên toàn bộ Thác Đặc Tư đại lục. Hơn nữa trong này không thiếu những dũng sĩ nổi danh như Lôi Triết đại nhân. Khi nhận được thư tín của công chúa, bọn họ tự nhiên sẽ cật lực vì công chúa mà cống hiến, đây chính là nguyên nhân mà ngài liên tiếp thu được mười mấy phong thư khiêu chiến.”

Kỵ sĩ trưởng cau mày nói rằng: “Tôi có đầy đủ để lý do hoài nghi rằng Khắc Lệ Ty công chúa đang cố ý làm vậy. Cô ta muốn cho ngài chết.”

Giản Kiều đem mười mấy phong thư khiêu chiến bày chỉnh tề lên trên bàn, lắc đầu cười khổ.

Cậu sao lại không biết ý đồ của Khắc Lệ Ty công chúa. Thời điểm ngày tống biệt Lôi Triết trên tường thành đó cậu đã phát hiện, Khắc Lệ Ty công chúa hận chính mình.

Cô ta hận không thể đưa nam nhân phá hủy hôn nhân của chính mình này gϊếŧ chết!

Thời điểm khi Mộ An hoàng hậu lẳng lặng chờ đợi tin tức Giản Kiều ốm chết, Khắc Lệ Ty công chúa cũng đang chờ đợi. Nhưng Giản Kiều lại tiếp tục sống sót, hơn nữa còn từ từ khôi phục.

Vì vậy cô ta mới thiết kế ra trận xa luân chiến này.

Mười mấy phong thư khiêu chiến kia đều nối liền cùng nhau, một ngày một tấm, giống như một thời gian biểu. Giản Kiều nếu không phải chết ở ngày thứ nhất, thì mỗi một ngày sau đó sẽ có người đưa cậu lên đường. Cậu căn bản không có cơ hội để thở lấy hơi sức.

Giản Kiều cầm lấy một phong thư khiêu chiến trong đó, đầu ngón tay khẽ run, ngữ khí lại đặc biệt kiên định: “A Nhĩ, dạy tôi kiếm thuật đi. Tôi muốn sống sót, anh hiểu không? Tôi muốn được sống sót.”

Trong quá khứ, cậu còn sống chỉ là bởi vì sợ hãi tử vong. Nhưng bây giờ, cậu còn sống là vì cậu có một người làm bạn.

Tánh mạng của cậu bởi vì người đó mà xán lạn, cũng bởi vì người đó mà sinh ra ý nghĩa.

“Tôi nhất định phải sống sót!” Giản Kiều thả xuống thư khiêu chiến, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía kỵ sĩ trưởng.

Kỵ sĩ trưởng nói đầy khó khăn: “Đại nhân, ngài phải hiểu rằng, ngắn ngủi ba ngày, ngài không thể đem kiếm thuật luyện tốt được. Tôi đi mua giúp ngài một bộ khôi giáp dày dặn, không biết có hữu dụng hơn không. Không không không, không thể mặc khôi giáp được, khôi giáp đối với ngài mà nói quá nặng nề. Sau khi mặc vào ngài thậm chí còn không thể nhấc được chân lên mất. Ngài sẽ biến thành mục tiêu sống. Đối thủ của ngài chỉ cần chọc rơi mũ bảo hiểm là có thể một kiếm đâm thủng đầu của ngài.”

Kỵ sĩ trưởng đang quay cuồng trong phòng. Hắn không thể tìm ra bất kỳ biện pháp gì giúp cho chủ nhân thoát khỏi cuộc đấu.

Trốn là trốn không thoát, những người kia chắc chắn sẽ đuổi tới Địch Tác Lai Đặc. Hơn nữa, khi một kẻ đào ngũ, danh dự chủ nhân cũng bị hủy hoại trong một ngày, điều đó cũng có ý nghĩa không khác nào tử vong.

Kỵ sĩ trưởng buồn bực mà vò đầu bứt tai.

Người hầu cũng đang đi tìm hiểu tin tức lại vội vã chạy vào, hưng phấn hô to: “Trời ạ, mọi người tuyệt đối không tưởng tượng nổi bên ngoài xảy ra chuyện gì đâu! Ngay tại vừa nãy, Lôi Triết đại nhân một lúc gửi ra mười sáu phong thư khiêu chiến! Những người này —— “

Người hầu chỉ chỉ chỗ thư tín đặt lên trên bàn, hai má đỏ bừng lên: “Những người này hết thảy đều nhận được thư khiêu chiến của hắn, một người cũng không bỏ sót! Hắn còn đem thời gian quyết đấu sắp xếp tại xế chiều hôm nay, hắn muốn đồng thời cùng mười sáu người đối chiến! Trời ạ! Hắn quá thần dung!”

Trong mắt người hầu tràn đầy nóng bỏng sùng bái.

Giản Kiều giật mình bật dậy: “Ngươi nói cái gì? Lôi Triết muốn đồng thời cùng mười sáu người quyết đấu sao?”

Kỵ sĩ trưởng cũng ngây ngẩn cả người, rồi lại rất nhanh an ủi: “Nếu như là Lôi Triết đại nhân, thì chuyện này cũng không tính là gì. Thời điểm ở trên chiến trường chém gϊếŧ, thứ hắn phải đối mặt không phải là mười sáu người, mà là thiên quân vạn mã. Dưới tình huống như vậy hắn còn có thể tới lui tự nhiên, thì sao có thể thua những người có có kỳ danh gọi là dũng sĩ đó được chứ. Những người này có khi còn chưa từng thấy khói lửa trên chiến trường.”

“Nhưng mà, nhưng mà vết thương trên người hắn còn chưa khỏi hẳn!” Giản Kiều sắc mặt tái nhợt mà nói rằng: ” Trận quyết đấu đang diễn ra ở đâu? Tôi muốn đi tới đó ngay bây giờ!”

Người hầu vội vã báo ra địa chỉ.

Giản Kiều đến cả áo khoác cũng không thèm mặc liền chạy ra ngoài, một lúc sau vội vàng quay lại, đem thanh kiếm chưa bao giờ dùng qua một lần treo trên tường lấy đi.

Đây vốn chỉ là đồ vật trang trí, nói không chắc ngày hôm nay có thể phát huy được tác dụng. Nếu như Lôi Triết gặp nguy hiểm, cậu nhất định phải xông lên cứu hắn!

Giản Kiều đã suy nghĩ rất kỹ, chuẩn bị cũng rất đầy đủ, nhưng sau khi đến sàn quyết đấu cậu mới phát hiện, hóa ra bản thân đã tới chậm một bước.

Quyết đấu từ lâu đã kết thúc, chỉ còn lại vài người đi đường túm năm tụm ba tụ tập lại một chỗ nghị luận.

“Thật là lợi hại, một lúc khiêu chiến mười sáu người!”

” Lôi Triết đại nhân chiến thắng quá đẹp! Không đến mười phút đồng hồ liền giải quyết hết thảy đối thủ! Mười sáu người cùng tiến lên thế mà không chiếm được tiện nghi.”

” Nhưng mà Lôi Triết đại nhân cũng đã bị thương. Ầy, đó là áo khoác của hắn, trên mặt so khoác tất cả đều là vết máu.”

“Hắn ở trên chiến trường bị thương, hơn nữa vết thương đó rất nặng, bây giờ còn không dưỡng thương cho khỏe đi. Nếu như hắn chữa khỏi vết thương rồi mới đề xuất quyết đấu, thì mười sáu người kia căn bản sẽ không chạm được vào góc áo của hắn chứ đừng nói là hắn sẽ bị bọn họ làm bị thương. Một đám chó nhà thì làm sao có thể xứng làm địch thủ của hùng sư!”

“Xuỵt, đừng nói nữa, Giản Kiều bá tước đến.”

Nhìn thấy nhân vật trung tâm khơi ra cuộc quyết đấu này, những người đi đường lập tức tản đi.

Mà Giản Kiều liếc mắt liền nhìn thấy một cái áo khoác màu cà phê bị Lôi Triết tiện tay vứt tại rìa đường, phía trên che kín vết kiếm cùng vết máu, nơi vạt áo thêu hùng sư màu vàng, đó là tiêu chí của Cách Lan Đức.

Chính bởi vì cái tiêu chí uy danh hiển hách này, không người nào dám đem cái áo khoác giá cả đắt đỏ kia nhặt đi.

Nhìn thấy vết máu trên áo khoác, Giản Kiều theo bản năng mà che cái trán.

Cậu cho rằng chính mình sẽ sợ, sẽ té xỉu. Thế nhưng cậu không có. Vào giờ phút này, hình ảnh hiện lên ở trong đầu của cậu không còn là cảnh tượng trái tim chính mình bị cắm vào một cây chủy thủ, nằm trong vũng máu chậm rãi mất đi hô hấp, mà là bóng lưng thương tích chất chồng của Lôi Triết, từng bước từng bước đi xa.

Những vệt máu lớn, đỏ thẫm được khơi ra không còn là tâm tình sợ hãi, mà là đau lòng cùng hoang mang. Cậu muốn giữ lại bóng lưng kia.

Vết máu ấy là Lôi Triết vì mình mà chảy, thương tổn kia cũng là Lôi Triết vì chính mình mà chịu, cho nên, tại sao Giản Kiều phải sợ?

Cậu chậm rãi đi tới, khom lưng nhặt áo khoác lên, nhẹ nhàng vuốt ve tro bụi, sau đó mặc ở trên người mình.

Kỵ sĩ trưởng cùng người hầu kinh hãi không thôi mà hô: “Chủ nhân! Ngài không thể làm như vậy!”

Người đi đường chưa rời đi cũng đều lộ ra thần sắc không dám tin. Trời ạ, bọn họ đang nhìn thấy cái gì kia? Bọn họ thế mà lại nhìn thấy Hoa Đô bá tước tao nhã xưa nay, mặc huyết y sau khi quyết đấu của Lôi Triết đại nhân! Cậu không thể nào không biết điều này có ý nghĩa gì chứ? Thượng Đế ơi! Đến cả tôn nghiêm của mình cậu ta cũng không cần sao?

Giản Kiều không để ý ánh mắt cùng cái nhìn của bất kỳ người nào. Cậu trực tiếp hướng về phía phủ công tước đi đến, kỵ sĩ trưởng cùng người hầu mặt đỏ tới mang tai mà chạy theo ở phía sau cậu, liên tục yêu cầu cậu cởϊ áσ khoác.

Người đi trên đường dồn dập liếc mắt về phía cậu, biểu tình hẳn là vô cùng khϊếp sợ.

” Bá tước tiên sinh thân mến, ngài thật sự khiến cho tôi nhìn ngài với cặp mắt khác xưa! Tại bên trong cuộc quyết đấu này, ngài mới thật sự là dũng sĩ!” Gia Tây Á từ bên trong một chiếc xe ngựa sang trọng nhô đầu ra, dùng đầu ngón tay gạt gạt cổ áo của Giản Kiều.

Giản Kiều nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái, tiếp tục tiến lên.

Xe ngựa của Mộ An hoàng hậu vừa vặn đi qua nơi này, cô mới vừa từ bên trong phủ công tước đi ra. Thương thế của em trai làm cho cô cực kỳ bận tâm, đời sống tình cảm càng làm cho cô vô lực hơn.

Lòng căm thù của cô dành cho Giản Kiều bắt đầu bùng phát trở lại sau khi cậu dần hồi phục.

Mà bây giờ, nhìn thấy Giản Kiều mặc huyết y của em mình rêu rao khắp nơi, mặc người vây xem. Lửa giận trong lòng cô lại chậm rãi nguôi ngoai. Không có người quý tộc nào có thể làm đến nước này, em trai đối với Giản Kiều giao phó toàn bộ chân tâm, Giản Kiều cũng giống như thế.

Bọn họ cũng có thể vì lẫn nhau mà hi sinh tất cả.

” Quên đi, để bọn họ đi đi.” Mộ An hoàng hậu hạ màn xe xuống, ngã vào trên ghế dựa than thở ra một hơi.

Giản Kiều cùng xe ngựa hoàng hậu gặp thoáng qua, nhưng lại không có nhìn nhiều. Cậu toàn tâm toàn ý chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Lôi Triết.



Sau mười mấy phút, quản gia của phủ công tước vội vàng đi vào phòng khách, nhỏ giọng nói rằng: “Đại nhân, Giản Kiều bá tước đến, cậu ấy muốn gặp ngài.”

Lôi Triết đang băng bó vết thương bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra hai mắt sáng ngời.

Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, ánh lửa bên trong hai con mắt này liền bị dập tắt. Hắn biết rằng Giản Kiều tới đây là muốn nói cám ơn với mình, người kia không muốn thua thiệt ân tình với bất kỳ người nào. Người khác đối xử tốt với cậu một chút, cậu nhất định sẽ nghĩ xem nên như thế nào báo lại, hành vi nhìn như nặng tình này làm sao không phải là một loại bạc tình được chứ?

Không có thua thiệt tự nhiên cũng sẽ không có ràng buộc.

“Bảo cậu ấy trở về đi thôi.” Lôi Triết đem băng gạc quấn ở bên hông một vòng rồi lại một vòng, tiếng nói uể oải: “Trên người tôi đều là máu, không tiện gặp cậu ấy.”

“Không, ngài nhất định phải gặp cậu ấy một chút.” Quản gia đứng tại chỗ không chịu đi, biểu tình hết sức phức tạp.

“Cậu ấy lấy cái gì mua chuộc ông vậy?” Lôi Triết kinh ngạc hỏi.

“Ngài đi xem một chút sẽ hiểu. Nếu như ngài không đi, quãng đời còn lại của ngài đều sẽ sống ở trong hối hận đó.” Quản gia cật lực đưa ra ám chỉ.

Lão công tước ngồi ở một bên cạnh giúp con trai đưa thuốc trị thương nhất thời hứng thú, đi ra bên ngoài nhìn một chút, sau khi trở về biểu tình trở nên rất vi diệu.

“Con mau đi đi.” Hắn thúc giục: “Đừng do dự nữa, nhanh đi! Chạy mau, nhanh chóng lên!”

Lôi Triết trong lòng có chút cảm khái, lập tức mặc áo sơ mi vào, sau khi cài nút buộc, liền đi ra bên ngoài.

Cách cửa sắt chạm trổ hoa văn, nhìn thấy Giản Kiều đang mặc huyết y của chính mình, hắn càng giống như tảng đá cứng ngắc tại chỗ.

Tình huống thế nào mới khơi ra một hồi quyết đấu? Đáp án không gì ngoài hai cái —— cừu hận cùng ái tình.

Để tranh giành quyền sở hữu của người phụ nữ, hai nam nhân bị mê tâm đố kị thường thường sẽ đấu đến khi một mất một còn.

Vào ngày quyết đấu, người phụ nữ bị kẹt giữa hai người đàn ông sẽ chạy đến hiện trường để xem trận chiến. Nếu cô ấy cảm động trước kẻ chiến thắng, thì cô ấy sẽ lao về phía trước, lột xuống áo khoác dính đầy máu tươi của người thắng ở trước mặt mọi người, mặc vào trên người mình. Điều này cho thấy cô ấy đã coi chính mình là lễ vật, vào buổi tối sẽ đưa cho đối phương.

Từ nay về sau, cô chính là vật trong tay người chiến thắng. Loại hành vi như vậy được coi là lãng mạn hàng đầu ở Thác Đặc Tư đại lục.

Trước mắt, trên người Giản Kiều mặc huyết y của Lôi Triết. Con ngươi hơi hiện ra lệ quang đang không hề chớp mắt mà nhìn Lôi Triết.

Lôi Triết đứng thẳng bất động một hồi lâu mới đi lên trước, cách cửa sắt, biểu tình hoảng hốt hỏi: “Cậu tại sao lại mặc—— “

Giản Kiều không chờ hắn nói hết lời liền bình tĩnh gật đầu: “Giống như anh nghĩ.”

Lôi Triết kinh hoàng không thôi, trái tim đột nhiên dừng lại, ngực hắn bỗng dưng đau đớn.

Hắn nắm chặt lan can cửa sắt, cắn răng nói rằng: “Mau cởϊ qυầи áo kia ra, mặt trên của nó có máu! Cậu có biết nếu cậu mặc bộ y phục này thì sẽ có ý nghĩa như thế nào không?”

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Giản Kiều nắm chặt bàn tay đang nắm lan can của hắn, chậm rãi nói rằng: “Tôi không còn sợ hãi máu tươi nữa. Tôi đương nhiên biết rằng mặc quần áo có máu của anh đi tới trước mặt anh sẽ có ý nghĩa như thế nào.”

Giản Kiều dựa gần lan can, đồng thời cũng gần sát gương mặt Lôi Triết, nhìn sâu vào đôi mắt xanh ẩn hàm đầy khát khao mong mỏi và che kín hoảng kinh hoàng của hắn, nghiêm túc nói rằng: “Anh vì tôi mà lấy được thắng lợi, cho nên bây giờ tôi là của anh. Tối hôm nay, chúng ta sẽ trải qua một đêm vui vẻ.”

Sau khi nói xong, cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve cái dấu ấn hoa sen bạc bên gáy Lôi Triết.

Đầu óc Lôi Triết xuất hiện một đám lớn trống không. Hắn không thể tin được chính mình vừa nghe thấy được cái gì.

Người cùng mình hôn một cái liền sẽ nôn mửa như Giản Kiều, vì sao lại dùng ngữ khí thận trọng như thế nói ra lời nói ám muội như vậy?

“Ngày đó thời điểm anh hôn tôi, tôi vẫn còn trong trạng thái sợ sệt máu tươi. Trong miệng tôi tất cả đều là mùi máu tanh, cho nên tôi cảm thấy rất khó chịu. Nhưng bây giờ, tôi không sợ nữa, bởi vì anh vì tôi mới chảy máu, cho nên nó mất đi năng lực đe dọa đến tôi.”

Giản Kiều dựa vào càng ngày càng gần hơn một chút. Nếu như không có cánh cửa sắt này, cậu sẽ trực tiếp tiến đến ôm ấp sự ấm áp của Lôi Triết.

Cậu nhìn con ngươi xanh thẳm của người này, tiếp tục biểu lộ: ” Buổi tối ngày hôm ấy khi anh trở về, kỳ thực tôi nghe thấy được. Anh nói anh là bởi vì tôi mới còn sống, tôi lúc đó thực sự muốn nói với anh, tôi cũng là bởi vì anh nên mới còn sống. Thời điểm anh bôn ba trong cánh đồng hoang vu từng tự nói với mình, bây giờ mỗi một bước đi của anh sẽ có thể lại gần tôi hơn một chút, sau đó anh cứ một bước lại một bước mà đi ra cảnh khốn khó. Tôi tại bên trong bệnh nặng cũng đồng dạng tự nói với mình, tôi cố gắng sống qua một ngày thì sẽ cách ngày anh trở về gần hơn một chút, sau đó tôi đã chờ được tin tức của anh.”

Giản Kiều nhón chân lên, dùng bờ môi chính mình chạm gần vào bờ môi Lôi Triết, rù rì nói: “Anh vì tôi mà sống, tôi cũng vì anh mà sống. Yêu không phải là hủy diệt, yêu là hi vọng. Nếu như không gặp anh, có khả năng tôi mãi mãi cũng sẽ không hiểu được đạo lý này.”

Cậu thở hổn hển một hơi, hai má hơi ửng hồng mà nói rằng: “Tôi không chỉ phải sống, sống ở cùng mảnh đất với anh, mà còn muốn cùng anh trải qua mỗi một ngày. Tôi cũng yêu anh, nhìn thấy anh liền muốn cười, không gặp anh liền sẽ nhớ đến anh. Muốn hôn anh, muốn ôm anh, muốn giữ lấy anh đồng thời cũng muốn bị anh giữ lấy.”

Cậu thả tay Lôi Triết ra, lui về phía sau một bước, chậm rãi lộ ra một nụ cười điềm đạm, trong miệng lại phun ra một câu thô tục nói: “Bằng hữu cái quái gì chứ, hiện tại tôi cũng không muốn làm bằng hữu cùng anh. Tôi chỉ muốn cùng anh làʍ t̠ìиɦ.”

Cậu mở ra cúc áo của áo sơ mi, từ trong cổ áo lấy ra được một sợi dây chuyền.

Lôi Triết một câu cũng không nói, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Giản Kiều, bên trong con ngươi mọc đầy tơ máu. Hơi thở của hắn rất gấp, rất thô, rất nặng, như một đầu mãnh thú đè nén tâm tình hung hăng. Hắn không thể tin được chính mình đã nghe thấy tất cả, đây là yêu ngữ mỹ diệu nhất mà cho dù là trong giấc mộng cũng sẽ không nghe thấy.

Chúng nó nóng bỏng đến mức hù người!

Lôi Triết nhìn chằm chằm xương quai xanh tinh xảo Giản Kiều của trong phút chốc, sau đó mới nhìn về phái sợi giây chuyền kia, đồng tử co rút lại.

Mặt dây chuyền của sợi dây này dĩ nhiên lại là khối này sơn thủy mã não kia. Nó vốn dĩ bị Giản Kiều khóa lại trong tủ sắt, không nỡ lòng bỏ để cho bất kỳ người nào nhìn thấy. Nhưng bây giờ, Giản Kiều đã đυ.c vào nó một lỗ nhỏ, đeo ở trên cổ.

Giản Kiều đem dây chuyền lấy xuống, đưa tới, khẽ cười nói: “Anh từng nói tôi phương thức tôi đối xử với nó kỳ thực chính là phương thức tôi đối xử với chính mình. Như vậy hiện tại tôi tặng nó cho anh chắc chắn sẽ giống như là tôi đem mình đưa cho anh. Anh có muốn không?”

Anh có muốn không? Vấn đề này như búa tạ mạnh mẽ đánh vào trong đầu Lôi Triết. Đại não của hắn vốn đang rơi vào bên trong mờ mịt cùng kinh hoảng rốt cục cũng tỉnh lại tại thời khắc này. Hắn ý thức được, hết thảy trước mắt không phải là giấc mộng quá mức tốt đẹp lại hư huyễn. Vì thế hắn đưa tay ra, nhanh chóng cầm đi sợi dây chuyền kia.

Hắn mở ra một cái cửa sắt, nhanh chân bước đi, biểu tình vô cùng hung ác.

Giản Kiều một chút cũng không sợ hắn, trái lại bước nhanh tiến lên nghênh đón. Cậu như con nhũ yến về rừng, quyến luyến đầy cõi lòng lao vào l*иg ngực rộng rãi của Lôi Triết. Không chờ người này đem mình ôm chặt, cậu liền nhón chân lên, đưa lên đôi môi đỏ sẫm.

Cậu ngậm vào đầu lưỡi Lôi Triết, như lữ nhân khát mấy ngày ngửa đầu đợi một khối thạch nhũ nhỏ giọt, chỉ dám nhỏ miệng cắn hút từng chút từng chút một. Cậu cực kỳ quý trọng thời khắc gắn bó như môi với răng này.

Cậu là trúc trắc như vậy cũng cẩn thận như vậy.

Con ngươi Lôi Triết tối sầm lại, sau đó liền đem đầu lưỡi ngọt nhuyễn của Giản Kiều cuốn vào trong miệng, không chút nào thương tiếc quấn lấy. Hắn cướp đoạt mỗi một giọt chất lỏng trong veo trong cổ họng Giản Kiều, đến cả nơi sâu xa trong cuống họng kia cũng phải thưởng thức.

Hắn nhấn giữ sau gáy Giản Kiều, càng hôn càng hung mãnh, càng hôn càng si mê. Hắn muốn đem khoảng thời gian gặp tất cả thống khổ này đều phát tiết ở bên trong nụ hôn kia.

“Cậu làm sao có thể mạnh mẽ nghiền nát trái tim của tôi, sau đó lại để cho nó vì cậu nhảy lên kịch liệt như thế?” Đến khi dừng lại, vành mắt đỏ của hắn phát ra câu hỏi.

Giản Kiều bị hắn nâng lên hai má nhỏ giọng năn nỉ: “Anh nhẹ một chút, đây là nụ hôn đầu của tôi. Đầu lưỡi của tôi đều đã tê rần.”

Lôi Triết vốn dĩ còn muốn vì chính mình đòi lại một chút công đạo nhất thời cái gì cũng đều quên mất. Hắn mạnh mẽ nguyền rủa một câu, sau đó lần thứ hai ngậm bờ môi sưng tấy của Giản Kiều. Dáng dấp ý loạn tình mê khả ái gọi Lôi Triết của người này khiến hắn thương xót đến nỗi đau đớn!

Hai người ôm chặt lẫn nhau, đứng ở cửa không ngừng thân mật.

Lão công tước ở bên cửa sổ, cười than thở: “Mùa đông đến, mùa xuân cũng không xa.”



Đêm đó, Giản Kiều đầy người vết hồng từ trong chăn chui ra, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Lôi Triết từ phía sau lưng ôm cậu, nhẹ nhàng hôn cái cổ thon dài của cậu, trong giọng nói đầy dư vị cao trào cùng thỏa mãn: “Sau khi trở về, tôi từ sáng tới tối đều lén lút chạy đến nhà trọ nhìn cậu.”

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Giản Kiều xoay người, đem mặt má kề sát ở trên l*иg ngực tràn đầy mồ hôi của hắn, giọng nói khàn khàn: “Tôi đương nhiên một chút cũng không phát hiện. Tôi ngủ quá say.”

“Đó là bởi vì thân thể cậu còn rất yếu ớt.” Lôi Triết đau lòng hôn đôi môi và gò má của cậu.

Giản Kiều lắc đầu nói: “Không phải là bởi vì suy yếu. Trước khi ngủ tôi từ sáng tới tối đều sẽ tự nói với mình —— Giản Kiều, mày nhất định phải ngủ cho tốt, ngủ được nhiều, thân thể mới có thể nhanh chóng khỏe lên. Vì vậy, tôi mới ngủ rất say.”

“Đúng thế, cậu rất kiên cường. Cậu luôn biết rằng nên làm gì để chăm sóc chính mình.” Lôi Triết nhẹ nhàng mơn trớn cái lưng mồ hôi ẩm ướt của người yêu.

“Không phải là bởi vì kiên cường.” Giản Kiều tiếp tục lắc đầu, sau đó ngước mắt nhìn Lôi Triết, nhỏ giọng nói rằng: “Là bởi vì thân thể khỏe, lên cân, mặt của tôi mới có thể trở nên dễ nhìn, trở nên dễ nhìn tôi mới có thể nhanh chóng đi tìm anh. Nói ra có lẽ anh sẽ không tin, trước khi biết anh, mỗi ngày tôi đều bị mất ngủ, thật vất vả mới ngủ thì sẽ bị ác mộng thức tỉnh. Mà sau khi biết anh, bệnh trạng như vậy lại được hóa giải, sau đó hoàn toàn biến mất. Những ngày anh biến mất, tôi luôn luôn mong mỏi kỳ tích, mà kỳ tích cuối cùng cũng xảy ra ở trên người tôi. Anh chính là kỳ tích của tôi. Lôi, tôi yêu anh.”

Lôi Triết ngây ngẩn cả người, qua một hồi lâu mới ý thức được Giản Kiều đang nói cái gì.

“Tôi cũng yêu cậu!” Lôi Triết dúi đầu vào hõm cổ ấm áp của Giản Kiều, hạnh phúc mà lại sung sướиɠ nở nụ cười.

“Bảo bối, cậu thật đáng yêu.” Hắn tiếng nói khàn khàn mà nói rằng, sau đó đem người này đặt ở dưới thân, bắt đầu một vòng triền miên mới.



Mấy tháng sau, mùa xuân đến, băng tuyết tan ra, Lôi Triết cưỡi ngựa, trong l*иg ngực ôm Giản Kiều, lảo đảo hành tẩu đi tới Địch Tác Lai Đặc.

“Anh theo tôi đến Địch Tác Lai Đặc ở ba tháng, tôi cùng anh đến Cách Lan Đức ở ba tháng, chúng ta thay phiên định cư tại hai nơi, thế này có được hay không?” Giản Kiều ôn nhu dò hỏi.

Lôi Triết nghiêng đầu hôn hai gò má bị gió thổi hồng của cậu, cười nói: “Được.” Sau đó đem người này ôm càng sâu vào trong ngực, dùng áo choàng bao bọc kỹ lưỡng.

“Tôi muốn nghe anh xướng đồng dao. Ngày đó từ trong nước đi ra, thời điểm anh ôm tôi xướng đồng dao, tôi hoảng hốt cảm thấy được như tôi đang phảng phất nằm ở trong l*иg ngực của mẹ. Loại cảm giác cực kỳ an toàn kia đem toàn bộ tuổi ấu thơ của tôi đều chữa khỏi.” Giản Kiều nghiêng người sang, đem má mình kề sát trên l*иg ngực rộng rãi của Lôi Triết.

Cậu yêu thích cái tư thế này. Lôi Triết như một bức tường thành, giúp cậu chặn lại tất cả mưa tuyết phong sương từ thế giới bên ngoài. Cậu rất nhát gan, cho nên cậu thích trốn bên trong bức tường này.

“Mẹ cái gì mà mẹ, cậu đừng có gọi linh tinh. Tôi là trượng phu của cậu!” Lôi Triết cắn chặt lỗ tai Giản Kiều răn dạy, nhưng âm điệu vẫn mềm xuống, nhẹ giọng hát lên một bài đồng dao.

Từ nay về sau, hắn sẽ đem đóa hoa mai mỹ lệ này cấy ghép lên trái tim của chính mình, dùng hết một đời đi bảo vệ cậu, yêu cậu.