Chương 2: “Cút”

Cuối cùng, tôi hiểu tại sao Tống Dật đột nhiên muốn uống canh gà. Và cũng hiểu tại sao các anh em của anh ta đều xuất hiện ở đây với những món quà đắt tiền.

Hóa ra là Thiến Thiến - bạch nguyệt quang của bạn trai tôi.

Cô ấy không chỉ trở về mà còn đang mang thai. Lúc này, cô ấy đang nằm trên giường, nhìn tôi từ trên xuống dưới và cười nói.

“Súp gà này là do cô làm sao? Ban đầu tôi muốn trả tiền cho cô, nhưng A Dật đã từ chối. Anh ấy nói, chỉ là một bát canh gà, bảo cô làm thì làm thôi.”

Cô ta che miệng khẽ chớp mắt: “Có đúng vậy không, Phó Sinh?”

Tôi sững người.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Thiến Thiến. Và tôi cũng nhận ra bản chất cô ta còn ghê tởm hơn tôi tưởng tượng.

Nhưng điều này không đúng, cốt truyện chưa đến phần này.

Tôi nhìn cô ta, cố nhớ lại cốt truyện và quên phản ứng trong giây lát.

Chẳng mấy chốc, tôi bị kéo trở lại bởi tiếng cười của các anh em Tống Dật.

“Hahahahaha nhìn này, giả thì vẫn là giả, sao có thể thay thế được người thật.”

“Đúng vậy, Thiến Thiến chỉ nói vài câu, cô ta còn không kịp phản ứng.”

“Nhưng cô đừng quá để tâm, những gì Thiến Thiến nói đều là thật.”

Móng tay đâm vào lòng bàn tay, tôi vô thức nhìn về phía Tống Dật. Các anh em của bạn trai tôi có thể nói như vậy cũng là nhờ sự ngầm cho phép của anh ấy. Rõ ràng, anh ta chẳng muốn nói hộ tôi dù chỉ một lời.

Anh vừa đuổi tôi đi vừa trầm giọng: “Đã bảo về rồi mà, nhất định phải ở đây làm gì?”

Tôi há hốc mồm, nhưng không thể phản bác, đành phải rời đi. Trước khi đi, tôi nhìn lại Tống Dật.

Tôi nhắn nhủ: “Nếu anh cần gì, hãy gọi điện cho em.”

“Cút.”

Đáp lại tôi là câu nói đầy cáu kỉnh của Tống Dật.

_______

Tôi đã theo đuổi Tống Dật trong thời gian dài.

Một người như tôi, từ đầu đã không xứng với người có địa vị như anh ta. Lúc đầu, anh ta cũng mỉa mai tôi.

Anh ta sử dụng mọi cách hành hạ, sỉ nhục, bắt nạt tôi để đuổi tôi đi, nhưng tôi lại không rời đi.

Nhờ cốt truyện, tôi biết điểm yếu của anh ta ở đâu.

Khi Tống Dật đến nghĩa trang để viếng mộ, anh ta gặp tôi đang quét mộ cho mẹ anh ta.

Anh ta không vui xen lẫn nghi hoặc mở miệng: "Cô tới đây làm gì?"

Tôi ôm bó hoa hướng dương, nhẹ nhàng nói: “Để con nói với dì, dạo này anh ấy vất vả nhiều, nhưng con sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ anh ấy thay phần của dì.”

Hoa hướng dương trong tay tôi là loài hoa yêu thích của mẹ anh ta khi bà còn sống.

Anh ta cúi đầu sờ sờ cái bọc trong tay, tựa hồ có chút cảm động.