Chương 17: Vương Tổng! TAY ĐẶT SAI CHỖ RỒI! (16)

"Ngon lắm sao?"

Ăn ngon tới mức không thèm để ý đến hắn, lần đầu tiên trong cuộc đời Vương Thiên Minh có cảm giác mình không sánh bằng mấy món ăn

"Ân...rất ngon...ngoàm ngoàm"

Chợt như phát hiện ra điều gì đó y dừng lại, quay đầu nhìn hắn

"Ngài không ăn nữa sao?"

Cuối cùng cũng nhớ đến hắn rồi cơ đấy, đúng là nhóc tham ăn

Phải nói sao nhỉ, y hiện giờ thật sự rất đáng yêu, hai má được nhồi đầy thức ăn phồng lên như chú chuột hamster vậy, thật là muốn cắn

"Tôi no rồi"

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế mà chống cầm nhìn Lạc Thiên Kỳ khiến y có chút ngại, nhưng mà ngại cũng đâu làm được gì, thế là gật đầu một cái xem như đã hiểu Lạc Thiên Kỳ tiếp tục quay về với cuộc chiến của mình

Vương Thiên Minh không nhịn được mà bật cười hai tiếng, tiếng cười trầm thấp lọt vào tai khiến mặt y không tự chủ mà đỏ lên, ánh mắt ngơ ngác nhìn hắn, tên điên này cười cái gì kia chứ, nhưng mà hắn cười lên trông rất đẹp

Để ý thấy ánh mắt si mê của ai kia, Vương Thiên Minh đầy trêu chọc nói

"Sao nào, mê tôi rồi?"

"Đ...đừng có mà nói bậy, ai mê chứ? Hừ"

Lạc Thiên Kỳ như mèo xu lông quay phắt mặt đi, dù giận vì ngại nhưng vẫn không quên làm no bụng mình, mắt tuy không nhìn nhưng đũa vẫn gắp lấy miếng thịt được đặt trước mặt hắn

Vương Thiên Minh nhìn con mèo nhỏ ham lắc đầu thở dài, dừng chút lại nói

"Mà này, cậu thường ăn nhiều thế này sao?"

Hắn gọi nhiều như vậy cứ tưởng là sẽ phải bỏ lại nhưng mà nhìn đi, toàn bộ dĩa trên bàn gần như sạch bóng rồi, chỉ có một dĩa đầy ắp rau được ai đó ghét bỏ gắp sang bên đó thôi

Hắn nói rất bình thường nhưng qua tai y lại thành đang chê y ăn nhiêu, một trận ủy khuất dâng lên Lạc Thiên Kỳ hai mắt phiếm hồng nhìn hắn

"Chẳng lẽ không được ăn nhiều sao? Ngài sợ tôi ăn sập gia tài nhà ngài sao?"

Thấy y như sắp khóc đến nơi Vương Thiên Minh liền hoảng lên đi lại chỗ người kia xoa đầu dỗ dành

"Không, không ăn bao nhiêu cũng được, tôi đủ tiền để nuôi cậu nên cứ ăn thoải mái, tôi chỉ là thắc mắc tại sao cậu ăn nhiều vậy lại không có tí thịt nào thôi"

Tay hắn mò xuống vòng eo thon gọn của y mà nắn bóp, thật này không có tí mỡ nào luôn

Lạc Thiên Kỳ hít sâu một hơi đem đũa gõ vào cái tay biếи ŧɦái kia

"Hừ, tôi là thể chất đặc biệt a, ăn bao nhiêu cũng không mập"

"Ồ ra vậy...mà này...."

"Hửm?"

Lạc Thiên Kỳ tiếp tục bỏ miếng thịt vào miệng của mình

"Sao cậu không ăn rau?"

Hắn có thể thấy động tác nhai của y hơi khựng lại đôi chút sau đó như không có gì, thế là suy nghĩ trong đầu lại càng chắc chắn hơn, người này ghét ăn rau

"Cậu ghét ăn rau?"

Lạc Thiên Kỳ cúi đầu không dám nhìn hắn mà chuyên tâm ăn thịt của mình, không phải là y ghét ăn rau đâu, tại...tại nó khó ăn a, không những nhạt đôi khi lại có mấy loại rau đắng ngắt, sao ngon bằng thịt được chứ

Vương Thiên Minh thở dài sau đó dứt khoát đem bát cùng đũa trên tay y bỏ xuống bàn, sau đó đem một bát canh có rau trong đó đến

Lạc Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn bát canh trước mặt, đừng nói là bắt y ăn hết đống rau trong này đấy nhé

"Ăn đi"

Vương Thiên Minh nhíu mày nói, bộ dạng nhú phụ huynh bắt phạt con mình, mà đứa con Lạc Thiên Kỳ lúc này hai mắt đáng thương nhìn hắn, lí nhí đưa ra yêu cầu

"Có thể bỏ rau ra không?"

"Không"

"Vậy...bỏ bớt được không, không phải bỏ hết mà là bớt đi được không"

"Lạc Thiên Kỳ, trong bát chỉ có ba cộng rau cải thôi" Vương Thiên Minh đỡ chán nói

"Ngài chưa nghe hai cũng là số nhiều hay sao? Ở đây có tới ba cộng rau lận, tức là quá nhiều rồi" Lạc Thiên Kỳ bĩu môi phản bác

"....."

Còn dám trả treo với hắn, được rồi hắn công nhận, mấy ngày nay tính kiên nhẫn của hắn tăng lên đáng kể

"Tôi cho cậu hai lựa chọn, một là ăn hết bát canh nay tôi liền cho cậu tiếp tục ăn những món khác, hai là tôi sẽ ăn cậu ngay tại đây"

Vương Thiên Minh mỉm cười nhìn y, nụ cười chả khác gì ác ma cả

Lạc Thiên Kỳ rùng mình nhìn hắn, y biết cái từ 'ăn' kia có nghĩa là gì, quả nhiên dù tốt đến đâu tên này vẫn là tên biếи ŧɦái huhu

1503 ở trong không gian cười như được mùa khi thấy người khác gặp nạn, xem ra ngày kí chủ nhà nó liệt giường sẽ không con xa a

"Ngài, ngài không thể làm bậy, tôi chưa có đủ tuổi đâu, đi tù như chơi đấy" Lạc Thiên Kỳ lắp bắp nói

Vương Thiên Minh nheo mắt đầy nguy hiểm áp sát y, cả người như đè y xuống ghế

"Ồ, cậu nghĩ với địa vị của tôi dễ vô tù như vậy sao?"

Ực, quên mất tên này rất giàu a, huhu sao số y khổ thế này

"Thế nào? Cậu chọn gì?"

Cảm nhận được bàn tay to lớn của hắn đang luồn vào áo mình Lạc Thiên Kỳ hoảng hốt đấy hắn ra ngồi bật dậy

"Tôi ăn là được chứ gì"

Lập tức trong vòng 30 giây y liền xử lí hết canh cùng rau trong bát đến cả một giọt nước cũng không còn

Vương Thiên Minh tuy có hơi tiếc nuối một chút nhưng vẫn giữ bộ mặt chính nhân quân tử của mình dịu dàng xoa đầu y

"Tốt, mỗi bữa phải ăn ít nhất một bát như vậy"

Lạc Thiên Kỳ nghe thế như chết lặng, một ngày ba bữa mà bữa nào cũng động vào rau thà gϊếŧ chết y đi, nhưng nghĩ tới tình cảnh ban nãy Lạc Thiên Kỳ muốn phản đối cũng không được, huhu ba mẹ ơi con muốn về nhà, ở đây có tên biếи ŧɦái thực đáng sợ

Vương Thiên Minh dĩ nhiên thực hiện lời hứa tiếp tục để y ăn thêm vài món rồi rời đi, ăn nhiều quá cũng không tốt cho sức khỏe

Lạc Thiên Kỳ tuy rất bất mãn nhưng khi nhìn đến đống đồ ăn vặt hắn mua để dỗ y tràn ngập trong cốp xe bất mãn liền bay sạch không còn một mống, thay vào đó là bộ mặt hạnh phúc như đang ở trên thiên đường, khụ tên này mặc dù có hơi biếи ŧɦái nhưng là người tốt a

Lạc Thiên Kỳ vẫn giữ suy nghĩ ấy, nụ cười ấy cho đến khi nhìn thấy đống đồ ăn vặt thân yêu của mình bị hắn cho người cất đi, mỗi ngày chỉ được ăn số lượng quy định thì không khỏi gào thét

Tên kia đích thị là người xấu, xấu xa nhất trên đời, hừ người gì vừa biếи ŧɦái, tâm địa lại độc ác, dám chia cắt y cùng đồ ăn vặt, huhu tình yêu của ta ơi

(Tg: Phải chăng đây lại là một câu chuyện cẩu huyết đầy bi thương về mối tình nghiệt ngã giữa người và đồ ăn vặt??(o_O))