Chương 12: Vương tổng! TAY ĐẶT SAI CHỖ RỒI! (11)

Trong phòng phút chốc im lặng đến nỗi có thể nghe thấy nhịp thở của từng người

"Phụt....hahahahahahahahaa"

Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn con người đang ngồi cười ở kia

Lạc Thiên Nhân rũ bỏ hết hình tượng đại thiếu gia thanh lãnh của mình nãy giờ, một tay ôm bụng, một tay vỗ vỗ vào thành ghế, cả người dựa ra sau cười ngả ngớn

"Vương Thiên Minh, không ngờ...không ngờ mày cũng có ngày bị gọi thành chú hahaha"

Mọi người lắc đầu thở dài nhìn Thiên Nhân, Vương Thiên Minh bị thằng bạn chí cốt chọc quê mặt đen còn hơn đít nồi, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Thiên Nhân, mày thử cười nữa xem

Lạc Thiên Nhân thức thời ngậm miệng lại, chỉ là lâu lâu không kìm được mà phụt ra, thế là bị Vân Thụy cốc cho một cú đau điếng trên đầu

Vương Thiên Minh có phần ủy khuất nhìn Lạc Thiên Kỳ, hắn bằng tuổi anh của y tại sao lại bị y gọi là chú chứ, hơn nữa còn là 'chú biếи ŧɦái' nghe mất mặt chết đi được

Lạc Thiên Kỳ làm gì để tâm đến ánh mắt ủy khuất của hắn, y còn đang bận sốc đây này

Nếu không nhầm thì anh y vừa gọi ông chú này là Vương Thiên Minh thì phải, cái tên đấy rất quen thì phải..... hừ không quen sao được, cái đấy không phải là tên của đối tượng công lược sao

Giờ thì hay rồi, y vừa đánh hắn ta hồi sáng, chắc không phải bị ghim rồi đi, mà nếu hắn xuất hiện thì tên nhóc kia phải nói cho y biết chứ

'Hệ thống' - Lạc Thiên Kỳ nghiến răng đầy thân thiện gọi hệ thống

Qua một lúc vẫn là một khoảng im lặng, Lạc Thiên Kỳ tức xì khói gằn giọng

'Giỏi lắm hệ thống, dám off cơ đấy, cứ đợi đấy để xem ông có đem ngươi đi ráp lại hay không'

1503 ngồi trong không gian không ngừng run rẩy, hức kí chủ thực quá đáng sợ, bổn hệ thống muốn đổi người huhu

"Con đến rồi, mau lại đây"

Mẹ Vương vui vẻ gọi hắn lại, hắn nhanh chóng tiến đến, lúc đi ngang qua Lạc Thiên Kỳ liền mỉm cười, bàn tay như có như không vô tình lướt qua eo y

Lạc Thiên Kỳ rùng mình, trừng lớn mắt nhìn hắn, đúng là tên biếи ŧɦái

"Thiên Mình, như con đã biết đó, nhà ta có hôn ước với Lạc gia và cậu bé kia chính là Thiên Kỳ, hôn phu của con"

Vương Thiên Minh không có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu, mắt hắn vẫn không rời khỏi người của thiếu niên đang cố gắng ngồi cách xa hắn ra

Mẹ Vương thấy thế trong lòng âm thầm cầu nguyện, lạy trời lạy phật cho thằng con tôi đừng có trốn đi nữa, mấy lần trước khi nhắc đến chuyện hôn ước thì đứa con này của bà lại trốn ra nước ngoài biệt tăm cả mấy ngày trời, không hiểu sao nay lại ngoan ngoãn đồng ý đến đây, có phải hay không nó đã nghĩ thông suốt rồi

"E hèm"

Ba Vương đưa tay hắng giọng thành công dời đi con mắt của Thiên Minh trên người Lạc Thiên Kỳ

"Khụ, giờ hai đứa cũng gặp mặt nhau rồi, hai đứa có điều gì muốn nói không"

Vương Thiên Minh khẽ đưa mắt liếc nhìn Lạc Thiên Kỳ, giờ hắn xin ba hắn cưới luôn được không, rước được con mèo nhỏ này về xem ra cuộc sống sau này của hắn sẽ rất thú vị đấy

Cảm nhận được ánh mắt của hắn đang nhìn mình, Lạc Thiên Kỳ hung hăng lườm lại, nhìn cái gì mà nhìn, có tin ông đây móc mắt ra không, sao đối tượng công lược của y lại là cái tên biếи ŧɦái này cơ chứ

1503 trong không gian cắn răng cầu nguyện, người ta là đối tượng công lược đấy, kí chủ đối xử dịu dàng xíu được hay không

Vương Thiên Minh phì cười, giận cũng đáng yêu như vậy

Mọi người trong phòng ngơ ngác, hắn...vừa cười?

Lạc Thiên Nhân vội vàng lấy điện thoại ra xem tin tức, hôm bay không có bão, cũng không có động đất núi lửa phun trào gì mà

Vân Thụy ngồi kế bên thấy hành động ngốc nghếch của ông chồng mình chỉ biết bất lực thở dài

Vẫn là ba Vương tinh thần tốt, ông nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình

"Khụ, Thiên Minh ý con như thế nào?"

"Con không có vấn đề gì"

"Vậy còn Thiên Kỳ?"

Lạc Thiên Kỳ nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người đối với mình mà bất lực thở dài, y còn có thể từ chối sao

"Con...cũng không có vấn đề gì ạ"

Mọi người trong phòng nghe y nói thế thì thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng y phải nháo lên cơ

"Tốt tốt, vậy cuối tháng này chúng ta liền tổ chức đính hôn cho hai đứa, còn cưới thì cứ để hai đứa tự quyết định vậy"

"Vâng"

"À mà Tiểu Kỳ....."

Lạc Thiên Kỳ nghiêng đầu nhìn mẹ mình, có gì sao ạ

"Chuyện là để hai đứa dễ dàng bồi đắp tình cảm, bọn ta đã bàn bạc với nhau là để cho con qua ở chung với Thiên Minh"

Lạc Thiên Kỳ mở to mắt nhìn mẹ mình, mẹ là đang đẩy con mình vào ổ sói đấy, mẹ không thấy hắn ta rất biếи ŧɦái sao

Vương Thiên Minh nghe chuyện này thì lại vô cùng hài lòng, vậy cũng tốt, ngắm mèo nhỏ này mỗi ngày cũng không tệ

"Nhưng con còn đang đi học mà mẹ"

Lạc Thiên Kỳ làm nũng với mẹ Lạc, mẹ Lạc làm sao chịu được công kích này của y chứ, nhưng ý đã quyết không thể thay đổi

Chưa kịp để mẹ Lạc lên tiếng ba Lạc đã chen vô nói

"Không sao, ta đã xem rồi, ngôi nhà đó cũng rất gần trường của con nên không cần phải lo, ta cũng đã cho người dọn hết đồ đạc của con ở phòng trọ trước đây chuyển qua đấy hết rồi, tối nay khi tiệc xong thì Thiên Minh chở con về đấy luôn"

Hắc hắc, cuối cùng cũng có thể tống thằng con cản đường này đi rồi

Lạc Thiên Kỳ câm nín nhìn mẹ cùng ba mình, mấy người tính hết rồi có đúng không

Nhìn ánh mắt của con trai ba Lạc có chút chột dạ đưa tay lên miệng vờ ho nhẹ

"Khụ, cứ vậy đi"

Giờ phản đối cũng vô ích, Lạc Thiên Kỳ đành cam chịu chuyển qua nhà hắn ở (Tất nhiên là nhà riêng nhá, dễ hành sự í mà:)))

"Tới rồi"

Thấy người đằng sau không phản ứng lại mình Vương Thiên Minh liền nhíu mày quay đầu lạo nhìn, lập tức hình ảnh một con mèo đang cuộn người nằm trên ghế đập vào mắt hắn

Khóe môi không tự chủ mà nhếch lên, Vương Thiên Minh cũng không nỡ đánh thức y dậy, hắn đành mở cửa xe bước xuống sau đó đi về phía ghế sau cúi người ôm y lên

Dường như cảm nhận được hơi ấm, Lạc Thiên Kỳ thỏa mãn rúc sâu vào l*иg ngực hắn, Vương Thiên Minh bị hành động đáng yêu này của y chọc cho cười

Lại nghĩ tới người này cũng thật là nhẹ đi, không biết ăn uống kiểu gì để gầy như vậy, nhưng đã vào nhà hắn thì hắn phải chỉnh lại mới được, phải có thịt một chút ôm mới đã

Vừa bước một chân lên cầu thang thì một người làm đi đến, ánh mắt đầy khó xử nhìn hắn

Vương Thiên Minh nhíu mày nhìn cô khiến cô sợ đến đổ mồ hôi

"Chuyện gì?"

"Thưa ông chủ, chuyện là...vì cậu ấy đến đột ngột quá nên căn phòng kia chưa dọn dẹp xong"

Nghe tới đây sắc mặt hắn bỗng trầm xuống, cô người làm hai chân run rẩy vội nói

"Chỉ còn một chút nữa thôi ạ, hay ngài để cậu ấy tạm nghỉ ở đâu đó, rồi khi nào xong chúng tôi sẽ đem cậu ấy vào"

Ánh mắt Vương Thiên Minh chợt lóe lên một tia ánh sáng, miệng tạo một độ cung nhỏ nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được

"Không cần dọn nữa"

Nói rồi hắn liền bế y đi lên lầu, tiến thẳng vào phòng mình, để lại người làm ngơ ngác nhìn theo, ông chủ nói không cần dọn, tức là không cần dọn nữa hả, vậy cậu bé đó sẽ ngủ ở đâu?

Dường như nghĩ ra một điều trọng đại gì đó, hai mắt cô mở lớn đầy phấn khích, giờ muốn kiếm người nói chuyện nhưng trễ quá rồi làm sao đây

Cố dằn nén cảm xúc phấn khích trong lòng cô vội xua đầu tiếp tục làm công việc của mình, mai kể cũng không muộn a