“Ma ma yên tâm, ta sẽ chú ý.” Tô Ngọc Uyển nhận lấy tay nải, kêu A Cửu đưa Lê ma ma ra ngoài rồi mới quay người vào viện.
Trong những người sao trà, Tô Ngọc Uyển cùng Lập Xuân, Hạ Chí thân mình yếu nhất, Cốc Vũ cùng Tiết Sương từ nhỏ đã luyện võ nên khả năng chịu đựng cũng ngang ngửa với mấy thợ sao trà. Vào lúc ba người Tô Ngọc Uyển sắp sửa không trụ được nữa rốt cuộc trà xuân cũng có thể sao xong.
“May quá, cuối cùng cũng xong.” Tô Ngọc Uyển đem nồi trà cuối cùng trút vào trong bình, nằm liệt trên ghế, nửa ngày không muốn nhúc nhích.
Lập Xuân bên cạnh sao xong trà cũng không nghỉ ngơi mà cố chống đỡ thân mình đi về phía nhà bếp, chuẩn bị nước cho Tô Ngọc Uyển tắm gội.
“Trước cứ nghỉ một lát đi.” Tô Ngọc Uyển gọi nàng lại.
Lập Xuân xua xua tay: “Nô tỳ không sao.” Rồi lại đi về phía nhà bếp.
Tô Ngọc Uyển lắc đầu, vừa quay lại đã thấy Hạ Chí pha xong trà, đang đặt trước mặt nàng. Nước trà trong vắt, lá trà chìm nổi bên trong dần dần nở ra, mang theo hương trà xanh tràn ngập khắp phòng, thấm vào ruột gan.
“Là trà mới?” Nàng hỏi.
“Vâng.” Hạ Chí ngượng ngùng cười, “là trà nô tỳ sao, cô nương nếm thử xem.”
Tô Ngọc Uyển gật đầu, đợi trà nguội bớt mới nhẹ nhàng hớp một ngụm. Trà vừa vào miệng đã cảm nhận được một cỗ tiên sảng ngọt lành, ngọt lành qua đi, đầu lưỡi còn chưa cảm nhận được vị đắng của trà đặc, dư vị cam ngọt đã kéo tới, tràn ngập khắp khoang miệng khiến cho toàn thân thoải mái, bao nhiêu mệt mỏi đều theo ngụm trà này mà tiêu tán đi hết.
Thật lâu sau Tô Ngọc Uyển mới mở mắt ra, nhìn Hạ Chí đang tròn mắt mong đợi, giơ ngón cái lên nói: “Vô cùng tốt.”
Hạ Chí tức khắc vui vẻ, cười tươi như hoa, còn châm thêm trà cho nàng rồi mới tung ta tung tăng đi nấu cơm.
Tô Ngọc Uyển nhìn lá trà trôi nổi trong ly cũng mỉm cười thỏa mãn.
Trà mà Hạ Chí pha là trà mới sao, hương vị còn chưa phải tốt nhất. Trà mới sao bao giờ cũng mang theo một cỗ “hỏa” khí, cần phải để trong bình một thời gian để tiêu trừ, lúc này vị mới có thể thuần khiết rõ ràng. Nhưng mà bây giờ hỏa vị còn chưa tán đi, chất lượng đã tốt hơn trà Minh Tiền.
Thực lòng mà nói, trà xuân cũng không kém trà Minh Tiền bao nhiêu, chỉ là trà Minh Tiền là lứa trà đầu tiên trong cả một năm, tích lũy tinh hoa của cả một mùa đông, hơn nữa đầu xuân nhiệt độ thấp, ít sâu bệnh, sản lượng trà ít nên mới có câu “Minh Tiền trà quý như vàng.” Trà xuân tuy không non mịn như trà Minh Tiền, nhưng bởi vì nhiệt độ tăng, mầm diệp phát triển tương đối tốt, dinh dưỡng tích lũy cũng phong phú nên tư vị nồng hơn, cũng có chỗ đặc sắc riêng. Nhưng vì trà xuân số lượng lớn nên giá cả chỉ bằng một nửa trà Minh Tiền.
Nhưng mà nếu như trà xuân lại có chất lượng tốt hơn cả trà Minh Tiền, giá cả thế nào còn chưa nói trước được.
Cũng không biết nghĩ tới cái gì, ý cười trên mặt Tô Ngọc Uyển càng sâu, nàng nâng chung trà, uống thêm một ngụm, đứng dậy đội mũ sa, đi đến cửa viện nói với A Cửu: “Ngươi xuống núi đi, đến Thường Thắng tiêu cục, thỉnh mấy vị tiêu sư tới, ngày mai hộ tống chè sô xuống núi.”
A Cửu lĩnh mệnh rời đi.
Ngày thứ hai, Tô Ngọc Uyển mang theo trà đã sao dưới sự hộ tống của tiêu cục Thường Thắng trở về Hưu Ninh thành, theo sau còn có mấy thợ sao trà. Tuy nói không chỉ sao trà công mà cả người nhà của bọn họ cũng đều ký văn tự bán đứt cho Tô Trường Thanh, sẽ không dễ dàng phản bội đại phòng, nhưng vì đảm bảo, Tô Ngọc Uyển vẫn quyết định đưa bọn họ về giám hộ một thời gian. Phương pháp dùng nồi bạc sao trà này cũng không phải kỹ thuật gì phức tạp, cho dù là ai nếu biết được phương pháp này đều có thể tăng chất lượng trà nhà mình lên trong một thời gian ngắn. Tô Ngọc Uyển không dám mạo hiểm, cũng không dám đánh cuộc nhân tâm.
Đợi đến khi lá trà được hộ tống đến trà sạn, cất vào phòng đặc chế của Tô Trường Thanh, cùng Mã chưởng quầy khóa lại, chia ra mỗi người giữ một chìa, Tô Ngọc Uyển mới dẫn người về Tô phủ.
Dàn xêp xong nhóm người sao trà trong một tiểu viện yên tĩnh, Tô Ngọc Uyển mới trở về Thiên Ảnh các thay quần áo, đi Như ý cư.
Tin tức Tô Ngọc Uyển hồi phủ đã sớm truyền đến Như ý cư nên nàng vừa vào cửa viện đã thấy Hứa ma ma chờ ở đó.
“Cô nương người cuối cùng cũng đã trở lại.” Hứa ma ma mang theo vui sướиɠ, thở dài nhẹ nhõm.
Tô Ngọc Uyển gật đầu, vừa đi vào phòng Ân thị vừa hỏi: “Phu nhân dạ này tốt không?”
Hứa ma ma lắc lắc đầu: “Phu nhân ăn ngủ không ngon, người cũng gầy một vòng.”
Tô Ngọc Uyển nhíu mày: “Là vì Lý gia từ hôn?”
“Cũng không hẳn, chủ yếu vẫn là lo lắng thân thể cô nương, dù sao cô nương cũng còn chưa khỏi bệnh đã lên núi, trên núi điều kiện không tốt, còn phải chịu vất vả.”
Tô Ngọc Uyển im lặng, Hứa ma ma tuy là nói năng khéo léo nhưng nàng hiểu Ân thị không phải lo lắng thân thể của nàng mà là lo lắng dung mạo đi? Nếu dung mạo bị hủy, lại bị lui thân, việc hôn nhân sau này của mình liền gian nan.
Nàng thở dài, nếu không phải tính cách của Ân thị dễ dàng bị người lừa gạt, nàng cũng sẽ không giấu diếm bà làm gì.
Đi qua núi giả, Tô Ngọc Uyển đã trông thấy trên bậc thang có một người mặc váy màu nguyệt bạch cùng áo màu lam nhạt đang nhìn về bên này, nàng không khỏi bước nhanh chân chạy tới.
Vừa lên bậc thang, nàng còn chưa kịp mở miệng, Ân thị đã cầm tay nàng hỏi: “Ngươi trở về rồi?”
“Nương, người đã đứng ở đây bao lâu a?” Cảm giác được bàn tay Ân thị hơi lạnh, khuôn mặt lại tái nhợt, đúng là gầy hơn so với lúc nàng đi một ít, Tô Ngọc Uyển không khỏi trách cứ: “Bên ngoài trời lạnh, mẫu thân sao không chờ ở trong phòng?”
“Không bao lâu”. Ân thị đáp, duỗi tay định xốc mũ sa của Tô Ngọc Uyển lên nhưng bị nàng bắt lại nói: “Chúng ta vào nhà hẵng nói.”
“Đúng, đúng, là nương hồ đồ.” Ân thị nghĩ nơi này nhiều người khó giữ được bí mật nên nữ nhi không muốn bị người thấy dung mạo, bèn kéo nàng vào nhà, lại cho nha hoàn lui xuống hết, lúc này mới nói: “Nào, tháo mũ sa xuống, để nương nhìn xem.”
Tô Ngọc Uyển thở dài, tháo mũ sa xuống dưới.
Trước khi trở về, nàng còn do dự thật lâu, không biết có nên để dung mạo tốt hơn một chút không. Nàng thật có chút không đành lòng để mẫu thân lo lắng thêm. Nhưng việc hôn nhân này một khi chưa lui xong, mặt nàng một ngày cũng không thể tốt lên được. Bây giờ chỉ đành phải làm cho cả mặt đều là chấm đen, khiến mẫu thân lo lắng thêm chút thời gian nữa.
Quả nhiên vừa trông thấy Tô Ngọc Uyển so với trước kia cũng không tốt hơn bao nhiêu, Ân thị liền bưng miệng, rơi nước mắt.
“Này phải làm sao bây giờ? Phải làm sao mới tốt đây? Lý gia cũng thật không ra gì, thấy người ta hủy dung liền phái người từ hôn…” Ân thị nghẹn ngào nói không ra lời.
“Lấy sắc thờ người, sắc suy tình mỏng.” Nhắc tới Lý gia, hai mắt Tô Ngọc Uyển cũng có chút lạnh, “Nương, người hẳn là nên cảm thấy may mắn nữ nhi không phải gả đến Lý gia mới đúng. Nếu gả tới Lý gia, lại gặp phải biến cố này, Lý gia chẳng phải sẽ trực tiếp hưu ta về sao, lúc đó mới thực thê thảm. Như bây giờ cũng tốt, ít nhất người muốn kết thân hoặc là nhìn trúng năng lực của ta, hoặc là nhìn trúng gia thế của ta, sẽ không vì dung mạo của ta mà hưu bỏ.
Tô Ngọc Uyển còn tưởng phải phí rất nhiều miệng lưỡi mới có thể khuyên được Ân thị, nào ngờ nàng vừa nói xong, Ân thị đã chậm rãi dừng khóc, gật đầu tán đồng nói: “Ngươi nói đúng, Lý thiếu gia kia căn bản là không xứng với ngươi. Cửa thân này lui cũng tốt.”
Tô Ngọc Uyển nhướng mày, kinh ngạc nhìn Hứa ma ma.
Hứa ma ma cũng không dám kể công, vội vàng giải thích nói: “Trong khoảng thời gian này, Lê ma ma trong phòng cô nương thường qua đây nói chuyện tán gẫu với phu nhân, nên phu nhân nghĩ thông suốt mọi chuyện.”
Tô Ngọc Uyển vỡ lẽ. Nàng hỏi Ân thị: “Nương, hôn sự đã lui chưa?” Nàng ở trên núi vẫn nhớ kỹ chuyện này, chỉ là quá bận mà cũng không có thời gian cùng tinh lực để đi hỏi thăm. Lê ma ma thấy nàng bận, sợ quấy rầy nàng nên cũng không lên núi bẩm báo tình hình.
“Vẫn chưa.” Ân thị thấp thỏm nhìn nữ nhi, “Ta vẫn ngạnh kéo không muốn lui.”
“Vì sao?” Tô Ngọc Uyển kinh ngạc.