Hàn ma ma xua tay: “Đại cô nương xem xem còn gì muốn thu thập không, nếu không liền trở về thôi. Hiện giờ trời nhanh tối, nếu không nắm chặt thời gian, chỉ e không về kịp trước khi trời tối.
“Nô tỳ đi lấy hành lý.” Hạ Chí nghe được lời này, cũng không đợi Tô Ngọc Uyển phân phó đã chạy vào phòng. Lúc Tô Ngọc Uyển lên núi chỉ mang theo mấy bộ quần áo cùng đồ rửa mặt, nàng đã thu thập xong từ sớm, chỉ cần nhấc tay nải lên là có thể đi luôn. Đã có Hàn ma ma, Tô Trường Đình dù có muốn chế tạo phiền toái cũng không dám vọng động cho nên đoàn người Tô Ngọc Uyển bình an trở về Hưu Ninh thành.
- Cô nương… - Lập Xuân cùng lên núi với hàn ma ma, thấy xe ngựa đã sắp về tới Tô gia, liền gọi Tô Ngọc Uyển một tiếng, muốn nói lại thôi.
- Có việc gì cứ nói thẳng đi. - Tô Ngọc Uyển bình tĩnh nói.
- Lý gia phái người tới cửa, buổi chiều đã tới rồi, vẫn luôn không đi, vị Lý gia nãi nãi kia vẫn còn ở đó quở trách cô nương không phải đâu.
Lập Xuân nói xong, lo lắng nhìn Tô Ngọc Uyển, sợ nàng tức giận, Tô Ngọc Uyển lại không để ý, kỳ quái hỏi:
- Quở trách ta không phải chuyện gì?
- Nói…nói cô nương ngài không giữ phụ đạo, xuất đầu lộ diện…
Nói đến đây nàng liền ấp úng, hiển nhiên những lời này của Lý gia chỉ sợ càng thêm khó nghe. Những lời này tiểu cô nương bình thường nghe được chỉ sợ đều phải khóc lên, nhưng với Tô Ngọc Uyển mà nói lại chỉ như gió thoảng bên tai, một chút ảnh hưởng cũng không có. Nàng cười lạnh: “Lý gia đến chỉ sợ cũng là do nhị thúc tính toán đi.” Lập Xuân im lặng. Chuyện này cũng là hiển nhiên, nếu không ai đi Lý gia khua môi múa mép, trong một thời gian ngắn như vậy, người của Lý gia làm sao biết Tô Ngọc Uyển lên núi mà tới đúng lúc như thế?
Hai người không nói gì nữa, Hàn ma ma mới hỏi: “
- Lý gia mà Lập Xuân cô nương nói là nhà hôn phu tương lai của cô nương?”
- Vâng – Lập Xuân cố tình tình nhắc đến việc này trước mặt Hàn ma ma chính là muốn mượn danh Trần gia để áp Lý gia một đầu nên cũng không giấu diếm nói - Lý gia ở trong thành buôn bán tơ lụa, mười năm trước lúc lão gia nhà ta đi làm ăn buôn bán gặp phải ổ cướp được Lý lão gia vừa vặn đi qua cứu một mạng, hai nhà mới ước định kết thành thông gia. Phu nhân nhà hắn thấy cô nương nhà chúng ta lớn lên xinh đẹp, liền phái người cầu thân. Lão gia nhà chúng ta vì ân cứu mạng, lại xem đại thiếu gia Lý gia phẩm mạo đoan chính, mới đồng ý cửa hôn sự này.
Hàn ma ma nghe xong lại liếc Tô Ngọc Uyển một cái, thấy nàng vẫn nhàn nhạt không lên tiếng, cho là nàng đang lo lắng nên vỗ vỗ ngực nói: “Cô nương đừng lo lắng, hết thảy đều có lão nô. Một lát lão nô nương theo tên tuổi Trần gia nói với bọn họ một chút, bảo đảm bọn họ sẽ không dám vung tay múa chân, nói ra nói vào.”
Tô Ngọc Uyển lắc đầu, thở dài nói: “Thực ra việc hôn nhân này ta cũng không thích. Cha thấy Lý gia sau khi phát đạt, gia phong đã không tốt như trước nữa, cũng hối hận năm đó đã đồng ý cửa hôn sự này. Chỉ là việc từ hôn xưa nay đối với nữ tử đêu không tốt, nương ta lại sống chết không đồng ý, cha lo lắng ta từ hôn rồi khó tìm được nhà tốt cho nên vẫn kéo dài tới tận bây giờ.” Nói đến đây nàng lại hướng Hàn ma ma cười xin lỗi: “Cho nên bây giờ bọn họ tới nháo có khi lại là chuyện tốt, tình huống nhà chúng ta mọi người đều biết, nếu ta không xuất đầu lộ diện, trong nhà liền không có ai làm chủ. Chẳng lẽ muốn ta vì việc hôn nhân của mình mà bỏ mặc mẫu thân cùng đệ đệ, trực tiếp đem gia tài phụ thân vất vả kiếm được cho người khác? Lời này của Lý gia chính là không màng tới sống chết của đại phòng, nhà chồng như vậy, ta còn muốn làm gì? Theo ta, nhân lúc còn sớm tính toán từ hôn mới là tốt nhất, cho nên hảo tâm của ma ma Ngọc Uyển vô cùng cảm kích, nhưng mà chuyện này trứơc liền không cần phải làm phiền ma ma, đợi xem bọn họ tính toán thế nào lại bàn.”
Hàn ma ma nhúng tay vào chuyện này bất quá là xem mặt mũi Tô Ngọc Uyển, muốn Tô Ngọc Uyển nợ Trần gia một cái ân tình. Lúc này Tô Ngọc Uyển không muốn bà nhúng tay, bà tự nhiên càng vui vẻ. Lại nói trong mắt Hàn ma ma, vị Tô cô nương này hành sự quả quyết, có phong phạm đại tướng, tâm địa chính trực, tính tình bình thản, hơn nữa dung mạo như hoa, của hồi môn lại phong phú, muốn tìm một nhà chồng tốt còn không dễ dàng hay sao, không chừng đợi bà trở lại Huy Châu báo cáo với Trần gia, lão phu nhân cũng có ý với cửa hôn nhân này đâu. Lui hôn với Lý gia cũng không có gì ghê gớm, chỉ là một thương hộ ở nơi nhỏ bé, cũng không ủy khuất đại cô nương. Bà gật gật đầu nói: “Đã vậy lão nô liền nhìn xem, cô nương cũng đừng để mình bị ủy khuất là được.” Tô Ngọc Uyển cười cảm kích: “Ta biết rồi.”
Xe ngựa dừng trước cửa viện của đại phòng, Tô Ngọc Uyển vừa xuống xe thấy người đợi trong đại môn kêu lên vui mừng: “Cô nương đã trở lại.” Chỉ lát sau liền có mấy nô bộc từ bên trong đi ra, cung kính hành lễ với Tô Ngọc Uyển:
- Cô nương đã trở lại.
- Cô nương vất vả rồi.
Tô Ngọc Uyển gật gật đầu, mang theo đoàn người đi thẳng vào hậu viện. Một phụ nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, đứng ở cửa thùy hoa, thấy Tô Ngọc Uyển đi vào liền hành lễ nói:
- Cô nương đã trở lại rồi? Phu nhân nghe tin người đã trở về, sai nô tỳ đến đây đợi người.
Bà ta là nha hoàn hồi môn của Ân thị, sau lại gả cho Hứa quản sự trong nhà nên mọi người đều gọi là Hứa ma ma. Tô Ngọc Uyển cũng không có gì khác thường, gật đầu với Hứa ma ma, vừa đi về sân viện của mình vừa nói: “Ngươi đi bẩm với phu nhân, đợi ta về phòng đổi quần áo xong sẽ đến thỉnh an.” Hứa ma ma cười cười, nhìn Tô Ngọc Uyển vào viện môn, lúc này mới quay đầu nhìn Như Ý cư, thở dài một hơi.
Ngày thường Tô Ngọc Uyển đối xử với hạ nhân rất ôn hòa, đặc biệt là người ở Như Ý cư, đều có lễ ngộ và tôn trọng nhất định. Hạ nhân trong nhà có ai không hâm mộ người ở Như Ý cư đâu, cảm thấy các nàng nhờ dính ánh sáng của đại phu nhân mà thường xuyên được đại cô nương khen thưởng, trước mặt mọi người có thể diện biết bao. Nhưng nào có ai biết được, lễ ngộ và tôn trọng này của các nàng có được là do các nàng có thể khuyên bảo được phu nhân, một khi khuyên không được, để người làm chuyện hồ đồ, cái mà các nàng nhận được chính là lửa giận của đại cô nương.
Vừa nhìn thái độ của Tô Ngọc Uyển, Hứa ma ma liền biết, cô nương đây chính là bất mãn đâu, nhưng các nàng cũng là không có cách nào
nha, đại phu nhân người này tai rất mềm, người ta nói cái gì cũng tin, rất dễ bị lừa gạt nhưng một khi nhắc đến chuyện của nữa nhi, nhất là chuyện hôn nhân liền cố chấp muốn chết. Lúc đại lão gia còn sống còn không có biện pháp, các nàng là hạ nhân chẳng lẽ lại có biện pháp? Huống hồ còn có người xúi giục một bên đâu.
Hứa ma ma mang theo khuôn mặt u sầu trở về Như Ý cư, vừa vào cửa liền kín đáo lắc lắc đầu trả lời ánh mắt thăm dò của Quan ma ma, xoay người nói với Ân thị: “Đại cô nương đã vào trong viện, nói là đổi xong quần áo sẽ đến thỉnh an người ạ.”
Ân thị vừa há miệng muốn nói chuyện, phụ nhân mặc áo kép bằng lụa màu đỏ tía, trên đầu gắn đầy châu Ngọc liền nhìn ra ngoài nói:: Xem, phu nhân thông gia, ta nói đúng rồi nha, trời đã tối rồi đại cô nương mới trở về, dọc theo đường đi lại hoang vắng, sơn dã, nếu gặp phải kẻ giật tiền, cướp sắc thì làm sao sống được, cũng không thể để cho Minh ca nhi nhà chúng ta còn chưa thành thân đã phải đội nón xanh nha. Phu nhân thông gia cũng xuất thân từ người đọc sách, hiểu rõ quy củ, hẳn cũng biết nữ nhi phải lấy hai chữ “trinh tĩnh” này làm đầu, cửa trước không ra, nhị môn không tới mới đúng. Lát nữa cô nương tới đây, người phải nói chuyện với nàng thật tốt, nếu không chúng ta sợ là phải cân nhắc lại việc hôn sự này a.”
“Không, không, không, tẩu tử thông gia xin yên tâm, một lát ta nhất định giáo huấn nàng.” Ân thị cuống quýt xua tay, rơi nước mắt nói: “Ai, nàng cũng là không có cách nào, lão gia nhà ta ra đi đột ngột, bỏ lại mấy người cô nhi quả phụ chúng ta, hai đệ đệ của nàng còn nhỏ, ta lại không dùng được, mắt thấy phải hái trà xuân, nàng bất đắc dĩ mới phải đứng ra làm chủ. Bây giờ trà cũng hái xong rồi, những chuyện còn lại đều có quản sự trong nhà đi làm, đến lúc đó nàng chỉ cần ở trong nhà, nơi nào cũng không đi, chuyện này ta có thể bảo đảm. Còn thỉnh tẩu tử thông gia về nói tốt với phu nhân thông gia một chút, mong nàng thông cảm mà bỏ qua cho Uyển tỷ nhi nhà ta.