Chương 25: Còn Không Mau Lại Đây!

Dáng vẻ hiện tại của Lục Bách Dịch khiến Diệp Châu Anh vô cùng sợ hãi và kinh tởm. Cô liên tục chống cự lại anh nhưng sức lực của cô vốn không thể làm được điều đó.

Váy trên người cô chẳng mấy chốc đã bị kéo tuột xuống, Lục Bách Dịch giống như con thú khát tình ngấu nghiến cơ thể cô. Diệp Châu Anh hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí sau đó cắn thật mạnh vào tai của Lục Bách Dịch.

"Shhh... a..."

Lục Bách Dịch đau đớn ôm lấy vành tai đã chảy máu đứng thẳng người dậy, anh buông tay khỏi cô vì thế Châu Anh mới có cơ hội chạy đi. Cô kéo dây váy lên, ôm váy mở cửa chạy ra ngoài. Lục Bách Dịch nghiến răng nghiến lợi đuổi theo cô, một khi du͙© vọиɠ của đàn ông đã nổi lên thì rất khó để kiểm soát, nhất là với một người có ham muốn mạnh như Lục Bách Dịch.

"Diệp Châu Anh, cô đứng lại đó!"

Diệp Châu Anh vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn Lục Bách Dịch, mặt anh đỏ bừng bừng, đi tới đâu là sát khí tỏa ra tới đó.

Bịch!

"Á!"

Vừa chạy đến lối xuống cầu thang tầng dưới Diệp Châu Anh bất ngờ đâm phải Lục Hàm Dương. Nhìn thấy bộ dạng hớt hải kèm theo chút sợ hãi của Diệp Châu Anh, Lục Hàm Dương có chút bất ngờ.

"Châu Anh, em sao thế?"

Diệp Châu Anh bám lấy cánh tay của Lục Hàm Dương, ánh mắt run run liếc nhìn về phía Lục Bách Dịch. Lục Hàm Dương theo hướng đó mà nhìn theo, lúc anh ta phát hiện em trai mình không mặc áo, vừa ôm tai vừa hằm hằm đi tới là đã đoán được có chuyện gì rồi.

"Bách Dịch."

Lục Hàm Dương đứng lên phía trước như muốn bảo vệ Châu Anh, anh ta dùng quyền lực của người anh trai mà nói chuyện với Lục Bách Dịch.

"Anh mau tránh ra! Diệp Châu Anh, còn không mau lại đây!"

Lục Bách Dịch trước mặt anh trai nhưng cũng không thèm giữ kiêng nể, anh lớn tiếng quát mắng cô thậm chí còn thẳng tay dùng bạo lực để kéo cô lại.

"Tôi nói cô mau lại đây, bị điếc sao?"

Diệp Châu Anh không muốn đi theo Lục Bách Dịch, đôi mắt cô long lanh ngấn lệ liếc nhìn Lục Hàm Dương như để cầu xin. Lục Hàm Dương cảm thấy thái độ và hành động của em trai là không thể chấp nhận vì thế đã tiến tới, giúp Châu Anh thoát khỏi móng vuốt của Lục Bách Dịch.

"Bách Dịch, em mau dừng lại đi! Em không biết Châu Anh đang bị bệnh hay sao?"

Lục Bách Dịch đang khó chịu trong người nên không tránh khỏi việc nổi nóng. Anh trừng mắt với Lục Hàm Dương, lớn tiếng:

"Chuyện của em và Diệp Châu Anh thì liên quan gì tới anh? Mau tránh ra, anh đừng có xen vào."

Chính vì cách hành xử đó của Lục Bách Dịch nên Lục Hàm Dương mới cảm thấy tức giận. Anh ta nhẹ nhàng quay đầu lại nói với Châu Anh:

"Châu Anh, em mau đi đi, anh sẽ cản Bách Dịch lại."

Diệp Châu Anh vội vàng chạy xuống cầu thang, thấy vậy Lục Bách Dịch định đuổi theo nhưng Lục Hàm Dương đã nhanh chóng cản anh lại. Lục Bách Dịch và Lục Hàm Dương giằng co nhau một lúc sau đó vì không chịu được mà Lục Bách Dịch mới đấm thẳng vào mặt anh trai mình.

Bốp!

"Em đã nói là anh đừng có xen vào rồi mà!"

Lục Hàm Dương loạng choạng ngã xuống đất, bên má vừa bị Lục Bách Dịch đấm đã đỏ lên và chảy máu ở khóe miệng.

Lục Bách Dịch thở dốc nhìn anh trai, cảm thấy mình đã ra tay có chút quá đáng. Anh dần dần lấy lại bình tĩnh, gương mặt trùng xuống rồi hạ giọng nói:

"Em xin lỗi..."

Sau khi xin lỗi, Lục Bách Dịch liền lững thững trở về phòng của mình. Lục Hàm Dương chống tay đứng dậy, anh ta không hề trách móc gì em trai vì cú đấm ban nãy, mà chỉ cảm thấy giận thôi.



Bởi tính cách có phần kỳ quặc và khó chịu của Lục Bách Dịch, Lục Hàm Dương chính là người hiểu rõ nhất. Nhưng đôi lúc sự quá đáng vượt giới hạn của Lục Bách Dịch là không thể chấp nhận được.

...

Sáng hôm sau.

Biết sức khỏe của Châu Anh dạo này không được tốt nên lão phu nhân đã chu đáo tới mức sai người giúp việc làm toàn những món bổ dưỡng, bồi bổ cho sức khỏe của cháu dâu. Tuy nhiên, món ăn thì đầy ra bàn nhưng người lại không thấy đâu.

"Bách Dịch, Châu Anh nó vẫn còn ngủ sao?"

Lão phu nhân vừa cất tiếng hỏi, sắc mặt của Lục Bách Dịch đã trở nên cứng nhắc. Anh đáp:

"Cô ấy không có ở trên phòng bà ạ."

"Thế nó đi đâu? Mới sáng sớm mà nó đi đâu chứ? Còn không ăn sáng nữa."

"Cháu không biết, chắc là..."

"Em ấy nói là muốn về nhà mẹ đẻ vài ngày, em ấy chưa kịp xin phép nên đã nhờ con nói giúp." Lục Hàm Dương bất ngờ xen vào cuộc nói chuyện giữa lão phu nhân và Lục Bách Dịch.

Chuyện Châu Anh bỏ về nhà mẹ đẻ Lục Bách Dịch bây giờ mới biết. Và Lục Hàm Dương đang cố gắng nói giúp Lục Bách Dịch để mọi người trong nhà không nghĩ là do anh mà Châu Anh mới rời đi.

"Con bé muốn về nhà mẹ đẻ thì cần gì phải xin phép chứ, cứ để con bé ở đó vài ngày cũng được."

Lão phu nhân có chút buồn rầu nhưng vẫn vui vẻ đón nhận chuyện đó.

Sau khi ăn sáng, Lục Bách Dịch định chuẩn bị tới công ty làm việc thì lại chạm mặt Lục Hàm Dương lần nữa. Hai anh em họ nhìn nhau nhưng ánh mắt không còn thoải mái như trước, có lẽ là do chuyện tối qua.

"Bách Dịch, cuối tuần em tới đón Châu Anh về đi rồi xin lỗi em ấy."

Lục Bách Dịch vô cảm trả lời:

"Cô ta có chân tự khắc biết đường về, việc gì em phải tới đón?"

"Em nói vậy mà được sao Bách Dịch? Thái độ của em như vậy là gì? Châu Anh có chỗ nào không tốt mà em lại đối xử với em ấy như thế?"

"Vì em muốn như thế, lý do đó đã vừa lòng anh chưa?"

Lục Bách Dịch để lại một câu cộc lốc rồi cứ thế rời đi. Quả nhiên độ đáng ghét của Lục Bách Dịch đã đi tới đỉnh điểm, càng lúc càng không thể chấp nhận được. Lục Hàm Dương thở dài, sau đó thì tự trách mình, có phải bản thân anh ta đã quá dung túng cho em trai nên bây giờ mới khiến em trai trở thành con người như vậy?

Tập đoàn mĩ phẩm Lục thị.

Trên đường tới văn phòng, Trình Tranh liên tục báo cáo trước cho Lục Bách Dịch về mĩ phẩm Banasi mới được tung ra thị trường.

"Lục tổng, số mĩ phẩm được bán hôm qua nhiều hơn với trước đó khoảng ba lần. Lượng khách tới mua sản phẩm của chúng ta trên các cửa hàng tăng vụt, doanh thu cũng liên tục tăng cao..."

Lục Bách Dịch khá hài lòng với những gì mĩ phẩm Banasi đã đạt được. Lục Bách Dịch là người giỏi kinh doanh, anh đã đem tới rất nhiều thành công cho Lục thị cũng như thị trường mĩ phẩm nhưng đúng là trên đời không có ai hoàn hảo hoàn toàn.

Vừa rời khỏi thang máy, Lục Bách Dịch và Trình Tranh đã bắt gặp thư ký của Lục chủ tịch. Anh ta cúi đầu chào anh sau đó nói:

"Tổng giám đốc, chủ tịch Lưu muốn gặp anh, hiện tại ông ấy đang ở văn phòng chủ tịch."

Lục Bách Dịch khẽ gật đầu sau đó cùng thư ký đi tới văn phòng chủ tịch.

"Chủ tịch, chủ tịch Lưu, tổng giám đốc đã tới rồi."

Lục Bách Dịch kéo vạt áo bước vào trong. Lúc nhìn thấy chủ tịch Lưu anh bèn mỉm cười, thận trọng cúi người sau đó chìa tay ra.



"Đã lâu không gặp chủ tịch Lưu, ông vẫn khỏe chứ?"

Chủ tịch Lưu đó cũng cảm thấy rất vui khi gặp Lục Bách Dịch, trên thương trường họ là đối tác rất thân thiết của nhau và chủ tịch Lưu rất có thiện cảm với anh.

"Chà... con trai của ông càng ngày càng giỏi, tôi thấy ghen tị với ông lắm đấy lão Lục à."

Chủ tịch Lưu đưa tay bắt lấy tay của Lục Bách Dịch rồi quay đầu cười cười nói nói với ba của anh. Trong công việc, ba của Lục Bách Dịch vẫn luôn tin tưởng giao những việc quan trọng cho anh vì chắc chắn đứa con trai này sẽ không làm ông ấy thất vọng.

"Lục tổng, vài ngày nữa công ty LT sẽ tổ chức một bữa tiệc, tôi rất hi vọng cậu cùng với vợ cậu sẽ đến tham dự."

Lục Bách Dịch vui vẻ nhận lời nhưng có phần anh không hiểu là tại sao lại có từ "vợ cậu" ở trong lời mời đó.

"Chủ tịch Lưu biết vợ tôi ư?"

"À cái đó thì bà nhà tôi đã đề nghị tôi mời, bà ấy rất muốn được gặp Lục thiếu phu nhân một lần nữa nên mới nài nỉ tôi... Hahaha..."

Lục Bách Dịch trước giờ không hề có ý định dẫn Diệp Châu Anh tới những bữa tiệc làm gì nhưng có lẽ hiện tại anh phải thay đổi ý định đó.

"Lục tổng, hôm đó cậu với vợ cậu nhất định phải tới đấy nhé! Hai người chính là khách vip của bữa tiệc nên là hi vọng tôi sẽ được gặp cả hai người."

"Chủ tịch Lưu yên tâm, chúng tôi sẽ tới tham dự."

...----------------...

Hai ngày sau.

Kể từ lúc Diệp Châu Anh bỏ về nhà mẹ đẻ thì đã hai ngày rồi cô không trở về Lục gia. Mẹ của cô - Diệp phu nhân cứ nghĩ vợ chồng con gái cãi nhau nên cũng chỉ biết khuyên bảo:

"Châu Anh, con giận chồng mình như vậy là được rồi, mau trở về nhà đi con."

Diệp Châu Anh quay lại ôm chặt lấy mẹ mình, nước mắt cô khẽ rơi xuống. Thà để cho mẹ cô nghĩ là cô với chồng cãi nhau còn hơn là để bà ấy biết chuyện đau khổ mà cô đã trải qua.

"Mẹ, từ khi nào mà nhà của con lại không phải là nhà con nữa..."

Diệp phu nhân đưa tay vuốt ve mái tóc của cô con gái tội nghiệp, bà ấy chỉ muốn Châu Anh được hạnh phúc.

"Không phải, đây vẫn là nhà của con đó thôi. Khi nào con thấy nhớ thì hãy về đây, mẹ lúc nào cũng chào đón con gái mẹ hết."

Diệp Châu Anh giống như một đứa trẻ khóc rưng rức trong lòng mẹ mình. Cô khóc vì thấy thương mẹ, bệnh của cô không biết sẽ khỏi hay không, cô cũng không biết lúc nào mình sẽ chết vì thế vẫn luôn tiếc nuối khi chưa làm được gì cho mẹ mình cả. Nếu cô chết đi, chắc chắn mẹ cô sẽ rất đau khổ.

Diệp Châu Anh thẫn thờ trở về phòng ngủ của mình, cô ngồi trên giường rồi thở dài, không đời nào Lục Bách Dịch lại chịu đến đón cô về như thế.

Khoảng mười phút sau, đột nhiên Châu Anh nghe thấy có ai đó mở cửa phòng mình, cô giật mình quay lại thì phát hiện Lục Bách Dịch cùng với mẹ mình đang đứng ngoài cửa. Sau đó, Lục Bách Dịch chầm chậm bước đến chỗ của cô, anh mỉm cười một cách ma mị, dáng vẻ của anh lúc đó thật khiến cô không quen.

"Về nhà thôi vợ, giận dỗi như thế là quá đủ rồi đấy."

"Phu nhân, tiểu thư, Lục thiếu gia vừa tới, anh ấy nói là đến để đón tiểu thư về ạ."

Bầu không khí lúc đó đang cảm động và nghẹn ngào thì đột nhiên người hầu chạy vào xen ngang, không những thế còn nhắc đến tên của Lục Bách Dịch.

"Châu Anh, Bách Dịch nó tới đón con về kìa. Chắc là nó nhớ con lắm rồi, mau theo mẹ ra đây."

Diệp phu nhân cứ nghĩ con rể là người tốt, là người yêu thương con gái mình nhưng sự thật đâu phải vậy. Diệp Châu Anh đứng lặng người lau nước mắt, cô nói:

"Con không muốn gặp anh ấy, mẹ bảo anh ấy đi đi."

"Ơ... Châu Anh!"