Nam nữ trưởng thành ở bên nhau sẽ xảy ra chuyện gì, cả hai người đều vô cùng rõ ràng, chỉ là cuối cùng, Lâm Gia Thố thực sự làm đúng như những gì mình nói, ngoại trừ “sờ sờ” ra thì không làm thêm bất cứ chuyện gì khác nữa.
Không phải anh quân tử, cũng không phải anh ga lăng, chỉ là tất cả mọi chuyện đều xảy ra quá bất ngờ, hai người không hề chuẩn bị bất cứ thứ gì, dĩ nhiên không có can đảm tiếp tục thêm nữa.
Sau đó, anh cứ thế ôm cô ngủ thϊếp đi.
Sáng hôm sau, Lâm Gia Thố bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, lúc mở mắt ra, đầu óc nặng trĩu, có chút khó chịu.
“A lô.”
Nhận điện thoại, anh cất giọng hơi khàn khàn.
Dường như người ở đầu dây bên kia điện thoại hơi sửng sốt một chút: “Đã trưa thế này rồi mà cháu còn chưa ra khỏi giường sao?’’
Lâm Gia Thố mở màn hình di động nhìn thoáng qua tên người gọi đến: “Chú nhỏ à, chú có chuyện gì sao?’’
“Nghe Tiếu Nghiêu nói hôm qua cháu bảo hắn điều động người trong đội đến Dương Minh Sơn?’’
“Vâng, cháu nhờ cậu ta giúp cháu tìm người.’’ Đang nói chuyện, người trong l*иg ngực hơi động đậy, có xu hương tỉnh lại, khoé miệng Lâm Gia Thố khẽ cong lên, trong lòng tựa như vừa được bỏ thêm một thứ gì đó, vô cùng thoả mãn.
Sáng sớm vừa mới tỉnh lại có thể nhìn thấy cô gái mình yêu nằm ngủ bên cạnh, cảm giác thoải mái đến nhường nào, dĩ nhiên nếu không có cái người ở đầu dây bên kia điện thoại gọi đến sát phong cảnh.
“Lâm Gia Thố, lá gan cháu đúng thật là lớn đấy, không có chỉ thị mà cũng dám làm như vậy, cháu đoán xem, nếu ông nội cháu biết thì cháu có thể bị phạt hay không đây?’’
Lâm Gia Thố nhíu mày, nhẹ nhàng bước xuống giường.
“Nhưng cháu cũng vì một mạng người, nếu ông nội biết thì sao chứ, cháu vì muốn cứu người nên mới làm như vậy không được sao?’’ Lâm Gia Thố vừa nói vừa lo lắng làm ồn đến Thiệu Càn Càn nên đi ra khỏi phòng.
Chỉ là trong khoảnh khắc cánh cửa phòng khẽ đóng lại ấy, người nằm trên giường cũng chậm rãi mở mắt ra.
Lâm Gia Thố đi đến phòng bếp rót một chén nước rồi uống một hơi cạn sạch: “Được rồi, được rồi, uống: “Được rồi, được rồi, nếu không phải là do cháu quá sốt ruột thì sao mấy người trong cục kia lại giúp cháu tím người chớ, nếu không có Tiếu Nghiêu đưa người đến, có lẽ Thiệu Càn Càn…’’
“À, Thiệu Càn Càn.’’ Lâm Thu Trì khẽ mỉm cười: “Chú biết ngay cháu vì cô gái này mà.’’
“Vậy mà còn đến mắng cháu.’’
“Lâm Gia Thố, cháu có hiểu nếu như người trong nhà biết được cháu và cô bé này đang qua lại với nhau thì sẽ thế nào không?’’
Lâm Gia Thố tỏ vẻ không có gì to tát: “Vậy cháu sẽ nói rõ.’’
“Chú khuyên cháu tạm thời không nên.’’
Lâm Gia Thố cau mày: “Tại sao?’’
“Đừng gây ra những rắc rối không cần thiết cho Thiệu Càn Càn, tính tình của ông nội cháu và anh cả, chắc hẳn cháu cũng biết rõ rồi chứ?’’
Lâm Gia Thố buông ly cà phê trong tay xuống, đương nhiên anh hiểu rõ tính tình của hai người kia, nếu biết anh có bạn gái, thể nào bọn họ cũng phải lục lại tám đời trước của người này ra tìm hiểu.
Tuy nhiên, bây giờ anh cũng không muốn bọn họ tới can thiệp vào chuyện tình cảm vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu của anh và Thiệu Càn Càn.
“Vâng, cháu hiểu.’’
“Hiểu là tốt rồi.’’
“Vậy về phía ông nội chú giúp cháu che chắn một chút, chuyện tìm kiếm trên núi, cứ nói là cháu giúp bạn học mà thôi.’’
“Được, mở cửa trước đi.’’
“Hả?’’ Lâm Gia Thố đi ra khỏi phòng bếp: “Chú đang ở trước cửa sao?’’
**
Sau khi thấy Lâm Gia Thố ra khỏi phòng, Thiệu Càn Càn lập tức từ trên giường ngồi dậy, đùi phải của cô bị bó thạch cao, chỉ có thể dựa vào chân trái xuống giường, sau đó nhảy lò cò từng bước từng bước đến cánh cửa phòng tắm.
Nhưng suy cho cùng cũng chỉ có một chân, đứng không vững lập tức ngồi bệt trên mặt đất.
“Có chuyện gì vậy?’’ Cánh cửa phòng ngủ lập tức được mở ra, Lâm Gia Thố vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Thiệu Càn Càn ngồi bệt trên sàn nhà một cách thê thảm, anh nhanh chóng bước đến, cẩn thận ôm cô từ trên mặt đất lên.
“Em muốn làm gì? Muốn gì thì phải gọi anh chứ, chân của em như thế này sao có thể đi lại được.’’
Thiệu Càn Càn không thể không không biết xấu hổ mà nhìn thẳng vào anh, trận náo loạn trong đêm đen tối qua, hai người đều biết rõ bọn họ đã làm những gì.
“Em muốn đánh răng rửa mặt.’’ Thiểu Càn Càn lẩm bẩm trong miệng, rũ mắt xuống và im lặng.
Lâm Gia Thố ừ một tiếng, duỗi chân đá văng cánh cửa phòng tắm ra, trực tiếp ôm cô ngồi xuống bên mép bồn rửa mặt.
Sau khi vào phòng tắm, cả hai người vẫn chưa ai lên tiếng, Lâm Gia Thố lấy một chiếc bàn chải đánh răng mới từ trong ngăn tủ ra, bóp kem đánh răng và đưa đến trên tay cô.
Thiệu Càn Càn nhận lấy: “Còn nước nữa.’’
“Ừ.’’ Lâm Gia Thố lại rót một cốc nước đưa cho cô.
Thiệu Càn Càn nghiêng đầu súc súc miệng, bắt đầu đánh răng. Cứ tưởng sau khi giúp cô xong Lâm Gia Thố sẽ đi ra ngoài, nhưng ai biết anh cũng bóp kem đánh răng, đứng bên cạnh cô đánh răng.
Thiệu Càn Càn không nói một lời, chải chải răng vài cái sau đó súc miệng, nhưng lúc cúi đầu phun nước ra ngoài lại vô tình phun lên đầu Lâm Gia Thố, trong lúc nhất thời, hai người nhe răng trợn mắt ngước mắt nhìn nhau.
Bỗng nhiên, Lâm Gia Thố bật cười một tiếng.
Thiệu Càn Càn: “… Anh cười cái gì.’’
“Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy, chúng ta như thế này rất giống một cặp vợ chồng vừa mới tân hôn.’’
Lỗ tai Thiệu Càn Càn nóng bừng: “Ai làm vợ chồng vừa mới tân hôn với anh!’’
Lâm Gia Thố súc miệng xong, cầm lấy một chiếc khắn tắm mới thấm ướt: “Chuyện này sớm muộn cũng phải mà thôi.’’ Nói xong lại đè chiếc khăn mặt ở trên mặt cô, cố ý lấy tay ngăn không cho cô thở.
“A a Lâm Gia Thố, anh gϊếŧ người!’’ Thiệu Càn Càn không ngừng giãy giụa, một tay cố gắng kéo chiếc khăn mặt xuống.
“Anh chỉ giúp em rửa mặt thôi mà!’’
“Cái rắm! Anh giúp em như thế sao!’’
“Vậy thì giúp như thế nào?’’ Lâm Gia Thố xoay người, hai tay chống ở hai bên sườn cô, nở một nụ cười lưu manh: “Em dạy anh đi, sau này anh sẽ giúp em rửa mặt.’’
Thiệu Càn Càn nhìn anh bằng vẻ mặt vô cảm, nhấc chiếc chân không bị thương kia đá lên một cái, trùng hợp lại dừng lại giữa hai đùi anh.
“Mẹ kiếp! Thiệu Càn Càn, em định mưu sát chồng sao!’’
“……………..”
Hai người ở trong phòng tắm náo loạn một phen, cuối cùng cũng rửa mặt xong đi ra ngoài.
Lúc Lâm Gia Thố ôm Thiệu Càn Càn đi đến phòng khác, Lâm Thu Trì đang đứng bên cạnh bàn ăn ngước mắt liếc nhìn hai người một cái: “Xong rồi sao? Nhanh đến đây ăn cơm đi.’’
Thiệu Càn Càn hơi sửng sốt, làm thế nào cô cũng không thể nào ngờ được trong nhà vẫn còn có một người khác, hơn nữa người này lại còn là chú của Lâm Gia Thố. Cô sợ tới mức vỗ vỗ lưng Lâm Gia Thố: “Anh thả em xuống.’’
Lâm Gia Thố vờ như không nghe thấy, trực tiếp ôm Thiệu Càn Càn ngồi xuống trước bàn ăn: “Em không đi lại được, thả thế nào mà thả.’’ Nói rồi, chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Bây giờ Thiệu Càn Càn nào còn có tâm tình đùa giỡn với Lâm Gia Thố, cô ngoan ngoãn chào hỏi với Lâm Thu Trì: “Lâm tiên sinh, chào ngài.’’
“Ừ.’’ Lâm Thu Trì không động đũa, mà chỉ nói: “Vết thương thế nào rồi?’’
“Không sao đâu ạ.’’
“Vậy thì tốt rồi.’’ Lâm Thu Trì đứng dậy: “Chú đi trước đây, Gia Thố, chăm sóc con bé thật tốt.’’
“Đương nhiên rồi.’’
Lâm Thu Trì lại nói: “Còn cả cháu nữa, hôm qua dầm mưa lâu như vậy, nhớ uống thuốc đấy.’’
Lâm Gia Thố ngả người ra thành ghế phía sau: “Biết rồi ạ, chú nhỏ, chú đi sớm thế sao? Đích thân đưa cơm trưa tới đây, sao chú không ngồi xuống ăn luôn.’’
“Không cần, hai đứa cứ ăn đi.’’ Lâm Thu Trì xoay người đi ra ngoài, nhàn nhạt nói: “Chân của Càn Càn đang bị thương, Gia Thố, cháu không được làm chuyện xằng bậy.’’
“……”
“…………”
Thực ra ý của Lâm Thu Trì chỉ là nhắc nhở anh đừng đùa giỡn trêu chọc nhau, lúc nãy hắn đã nghe thấy âm thanh của hai người ở trong phòng tắm. Nhưng mà, những lời này đi vào lỗ tai của hai người thiếu chút nữa đã làm chuyện xằng bậy vào tối qua lại hoàn toàn thay đổi.
Đừng xằng bậy, xằng bậy gì cơ?
**
Thiệu Càn Càn ngây ngốc ở trong nhà Lâm Gia Thố hai ngày, sau đó lại không ngừng la hét chơi trò chơi, muốn phát sóng trực tiếp, muốn rời khỏi nơi này và về lại chỗ ở của mình, vì thế Lâm Gia Thố không nói một lời lập tức lắp đặt đầy đủ một loạt trang thiết bị trong phòng khách, nhân tiện sắm thêm cho mình một chiếc máy tính mới để chơi game.
Suy cho cùng, chính là không muốn để cô đi.
Thiệu Càn Càn không còn cách nào khác, cuối cùng cũng chỉ có thể chiều theo ý anh, trực tiếp phát sóng trực tiếp ở trong nhà anh.
Giữa trưa ngày hôm nay, Thiệu Càn Càn cùng với Quỷ ca và đội trưởng của bọn họ chơi game. Còn Lâm Gia Thố thì đến trường đi học, lúc chuẩn bị vào lớp, anh đã nhìn thấy Lôi Nhân Nhân.
Lúc này, cô ta đang cùng với một vài người bạn đi lên lầu, vừa đi vừa cười cười nói nói vui vẻ, tựa như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Đương nhiên, Lâm Gia Thố không thể vờ như không có chuyện gì xảy ra, anh rũ mắt, sải bước tiến lên gọi Lôi Nhân Nhân lại.
Mấy người bạn đi bên cạnh đều tỏ ra bất ngờ nhìn về phía Lôi Nhân Nhân sau khi nhìn thấy Lâm Gia Thố, người trong cuộc lúc này cũng hơi ngẩn người, sau đó dưới ánh mắt tò mò và ái muội của mọi người, ngượng ngùng hỏi: “Cậu, cậu có chuyện gì sao?’’
“Càn Càn đang bị thương cho nên hai ngày nay tôi không đến trường được, nhưng có một số chuyện vẫn cần phải nói.’’ Lâm Gia Thố vừa mở miệng đã khiên sắc mặt Lôi Nhân Nhân trở nên trắng bệch, cô cắn môi, dưới cái nhìn chăm chú của bạn bè xung quanh cảm thấy hơi xấu hổ: “Cậu gọi tớ lại chỉ để nói với tớ chuyện cậu đang chăm sóc cho Thiệu Càn Càn sao?’’
Lâm Gia Thố nở một nụ cười lạnh lẽo: “Cậu cảm thấy tôi rãnh rỗi như vậy sao, chuyện của tôi và cô ấy, cần gì phải nói cho một người ngoài biết.’’
“Người ngoài….’’ Lôi Nhân Nhân run rẩy: “Vậy cậu muốn nói gì?’’
Lâm Gia Thố hờ hững nhìn cô: “Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, nếu còn có lần sau, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.’’
Lôi Nhân Nhân khẽ trợn to mắt: “Cậu đang nói cái gì vậy, tớ nghe không hiểu.’’
“Không hiểu?’’ Trên mặt Lâm Gia Thố hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn: “Chuyện trên Dương Minh Sơn cậu còn không hiểu sao? Lôi Nhân Nhân, lần này là vì cô ấy không sao, cô nói xem, nếu như lần này cô ấy xảy ra chuyện gì, cậu nên lấy gì đến để xin lỗi đây?’’
Nói đến đây, một chút huyết sắc còn sót lại trên mặt Lôi Nhân Nhân đã biến mất sạch sẽ. Nhìn vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa phiền chán kia của Lâm Gia Thố, cô chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ, từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trước mặt mọi người, anh vẫn luôn điềm đạm, nhã nhặn, chưa bao giờ nhìn cô bằng vẻ mặt này!
“Chuyện trên Dương Minh Sơn tớ đã giải thích rồi, dẫn Thiệu Càn Càn đi vào con đường tắt nguy hiểm kia ta tớ sai, nhưng cô ấy cũng tự nguyện đi theo mà, sau đó tớ muốn giúp cô ấy, nhưng chính tớ cũng không ngờ được tớ sẽ đột nhiên ngất xỉu, không phải tớ cố ý!” Cô đều giải thích về chuyện này như thế với bạn bè trong lớp, tất cả mọi người đều tin, nhưng bây giờ Lâm Gia Thố đột nhiên xuất hiện và chỉ trích như vậy, trong lòng cô lập tức trở nên hoảng loạn.
“Ngất đi sao, à, chỉ bị tụt huyết áp mà có thể khiến cậu ngất xỉu mấy tiếng đồng hồ sao? Cậu cho rằng tôi chưa đến bệnh viện kia xác minh à?’’
Nghe Lâm Gia Thố nói như thế, mấy người bạn học bên cạnh đều kinh ngạc nhìn về phía Lôi Nhân Nhân. Lúc đầu bọn họ vẫn cảm thấy Lôi Nhân Nhân ngất xỉu lâu đến bất thường, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể ngờ rằng cô ấy thực sự đã giả vờ.
Trước sự chứng kiến của mọi người, Lôi Nhân Nhân mím môi không nói thành lời.
Lâm Gia Thố liếc cô ta một cái, chỉ cảm thấy vô cùng bực bội và khó chịu, anh không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa, nhưng những gì Thiệu Càn Càn phải chịu đựng không thể vô ích như thế được, nhất định phải cảnh cáo con người này ở trước mặt mọi người mới có hiệu quả.
“Tôi biết cậu rất thông mình, giả vờ ngất xỉu, thiết bị cưu hộ, tất cả những gì cậu làm đều vô cùng hợp lý và logic, tuyệt đối không để người khác tóm được nhược điểm. Nhưng, làm thì cũng đã làm, trong lòng cậu hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ ai. Tôi nói với cậu những chuyện này không phải vì cái gì khác mà chỉ muốn nói, nếu sau này còn giở trò trên người Thiệu Càn Càn, đến lúc đó mặc kệ cậu có phải là con gái hay không, tôi cũng không bao giờ tha cho cậu đâu.’’
Vừa dứt lời, Lâm Gia Thố không hề nán lại thêm một chút nào nữa, lập tức nhấc chân đi về phía phòng học.
Lôi Nhân Nhân cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng nhìn dáng vẻ lúc này của anh, cô cũng không thèm quan tâm bên cạnh còn có những người khác.
“Lâm Gia Thố!”
Lâm Gia Thố dừng lại, khẽ nghiêng đầu.
Hốc mắt Lôi Nhân Nhân đỏ bừng, cô gắng gượng buộc chính bản thân mình nhìn thẳng vào anh: “Anh thích cô ta như thế sao?’’
“Đúng vậy.’’
“Tại sao lại là cô ta.’’ Lôi Nhân Nhân nức nở nói: “Trước kia… Trước kia chúng ta không phải rất tốt sao, không phải mọi người đều nói chúng ta rất xứng đôi sao?’’
“Đó là người khác nói, có lẽ cậu cũng biết, từ trước đến nay tôi chưa từng nói như vậy.’’
“Nhưng tại sao lại là Thiệu Càn Càn?’’ Lôi Nhân Nhân khó hiểu: “Từ trước đến nay hai người chưa từng xuất hiện cùng nhau, tại sao cậu thà rằng thích cô ta chứ không chịu thích tớ?’’
“Thà rằng?” Lâm Gia Thố nghi hoặc nghiêng đầu lại: “Nói thật, tôi không thích cụm từ này của cậu chút nào.’’
“…….”
Lâm Gia Thố nhìn cô một cái, bỗng nhiên mỉm cười, nhưng nụ cười này không hề lạnh lẽo cũng không hề phiền chán, chỉ có sự ôn nhu vô tận.
Anh nói: “Cô không biết cô ấy đáng yêu đến nhường nào đâu.’’