Chương 4: Hoàn

9.

Vô Dụ đạo nhân hỏi: "Ngươi là người phương nào?"

Tang Cách hành lễ với mọi người: "Ta không có ý quấy rầy chư vị tiền bối ở đây, nhưng ta chính là Nhu Tang!"

"Nhu Tang là thân phận lúc hạ phàm lịch kiếp của ta. Không ngờ lại có người hạ độc, muốn ta thần hồn câu diệt, hài cốt không còn. Ta đã thấy được dung mạo của nàng ta..."

Tang Cách nhìn Nghiên Nghệ với đôi mắt bừng lửa giận: "Nghiên Nghệ, ngươi lấy phệ hồn tán từ đâu ra?"

Nghiên Nghệ lộ vẻ e sợ, nhìn phụ thân nàng với ánh mắt cầu cứu.

Long thúc ấn bả vai Thánh Không: "Thánh Không Tiên Tôn, ngàn năm trước quan hệ giữa ngươi và tội tiên cũng không tệ lắm phải không?"

Thánh Không thấy mình bị bại lộ, lấy ra pháp khí, trực tiếp giao đấu với Long thúc.

Nghiên Nghệ muốn chạy trốn nhưng bị Tang Cách khống chế, một kiếm kết liễu nàng.

Thánh Không đánh không lại các vị tiền bối liên thủ thì hắn bắt ta làm con tin: "Các ngươi tiến thêm một bước, ta sẽ gϊếŧ nàng."

Đám người không dám manh động, Long thúc cau mày nhìn ta, còn ta lại cười với thúc ấy.

Long thúc nói: "Chỉ cần ngươi không tổn thương đến nàng thì mọi việc đều dễ nói."

Thánh Không cười ngạo nghệ: "Một đám cổ hủ, các ngươi nhất định sẽ thua ta."

Hắn cưỡng ép bắt ta đến hang ổ của hắn, phía sau cũng chẳng có ai đuổi tới.

"Ngươi đối với bọn họ cũng chẳng quan trọng đến vậy nhỉ, không ai trong số bọn họ đến cứu ngươi luôn kìa. Ha ha ha... "

Ta lách người tránh khỏi sự khống chế của hắn, hốc mắt đỏ hoe: "Hôm nay ngươi chắc chắn phải chết."

"Phụ thân ngươi còn không gϊếŧ được ta, chỉ bằng ngươi?"

Thánh Không cảm thấy ta là tự cho mình là đúng, dù sao nhiều năm thế mà ta vẫn chỉ là một tiểu tiên pháp lực yếu kém, thân phận bây giờ đều là do cha mẹ ta lưu lại.

"Ngươi thật sự nghĩ ta là một ma bệnh tay cũng không nhấc nổi à?"

Ta cầm Long Lân trong tay, đây là vũ khí của phụ thân ta năm đó, sau khi phụ thân chết, thanh Thần khí này cũng không xuất hiện nữa.

Tự tay ta gϊếŧ Thánh Không, chân thân của hắn là Cửu Đầu Sư.

Ta chém lần lượt chín cái đầu, tự tay mẫn diệt thần hồn của hắn.

10.

Ta cầm chín cái đầu của hắn trở lại Chính Thẩm Điện, cảm nhận được họ đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Long thúc lo lắng hỏi: "Có bị thương không?"

Ta lắc đầu, ném đầu sư tử trên mặt đất.

"Vấn đề về cái chết của Nhu Tang đã xử lí xong. Nhưng ta có một việc mời bốn vị chấp pháp đánh giá."

"Nói đi."

Trong《 Sơn Hải kinh 》 có câu: Cô hoạch điểu, không con, thích lấy con trai của người khác coi là con trai mình.

Tiên Hậu đã mất là Cô Hoạch Điểu.

Tiên Đế Tiên Hậu không có con, vì vậy Tiên Hậu đã nhận một đứa bé nhặt được làm con, lấy tên: Tố Minh.

"Tố Minh Tiên Quân, ở Chính Thẩm Điện khống cáo Tiên Đế, hoàn toàn không để ý đến ân tình dưỡng dục, vong ân bội nghĩa."

"Ở phàm giới, xem thường hôn ước đã định ra, cưới mà không người mai mối, nhân phẩm không tốt."

"Không biết chân tướng, biết sự tình, hành động theo cảm tính, vu oan cho người vô tội."

"Như thế đại nghịch bất đạo, lừa tình lừa cưới, người vô tình vô nghĩa, không thể đảm nhiệm chức Tiên Đế được."

"Mời phế chức Thái tử Tố Minh."

Long thúc bỏ phiếu đồng ý đầu tiên, hai vị khác nhìn nhau, cũng chọn bỏ phiếu đồng ý theo.

Ba phiếu thông qua.

Tố Minh thở phào nhẹ nhõm.

Tứ Nguyên hội thẩm, bốn phiếu phiếu nào cũng không thể thiếu. Thiếu phiếu của Tiên tộc, không thể chấp hành.

Tiên Đế đứng lên nói: "Phiếu của Tiên tộc do ta quyết định, ta đồng ý."

Tố Minh hai mắt đỏ bừng, tràn đầy vẻ không thể tin nói: "Phụ thân? Ngay cả người…người cũng không thích ta ư?"

"Ta vẫn luôn không quản chặt, luôn để ngươi tự do trường thành, nhưng lần này ngươi quả thực đã sai rồi."

Tiên Đế quay lưng về phía Tố Minh, âm thầm lau nước mắt, quay người rời đi.

Tranh thúc chửi một câu: "Lão khốn kiếp không có bản lĩnh, có thể chịu được. Nếu là con trai ta, ta nhất định sẽ đánh chết hắn."

Huyền Vũ gối đầu lên bụng: "Ngươi mắng ta!"

"Không mắng ngươi. Ngươi là con rùa* à?"

*Đồng âm con rùa với khốn kiếp.

"Ta không phải."

Tranh thúc mắng là mắng Tiên Đế, Tiên Đế chân thân là Tương Quy, ngoại hình giống rùa, nhưng lại có đầu chim đuôi rắn.

11.

Tang Cách vượt qua tình kiếp, trở thành thượng thần, kế vị Tranh thúc trở thành Tây Thổ chi chủ.

Ta cũng vượt kiếp thành công, trở thành tân nhiệm Chiến Thần.

Vốn dĩ ta tưởng là tình kiếp, hóa ra lại là tâm kiếp.

Phụ mẫu chết trở thành tâm ma của ta.

Tranh thúc lui về ở ẩn với Tất thúc, trước khi đi mới kể cho ta.

Mẹ ta cũng từng đến Tạo Hóa Điện nhìn xem tương lai của chúng ta.

Nàng nhìn thấy ta và Tang Cách không hợp nhau, sau này lớn lên lại càng đánh nhau đến người chết ta sống.

Vì vậy mang ta khi đó mới ba tuổi đưa đến chỗ Tranh thúc.

Ta và Tang Cách xác thực vừa thấy mặt tựa như kẻ thù từ kiếp trước, gặp lần nào đánh nhau lần đấy. Mà đồ khốn Tang Cách đánh người lúc nào cũng đánh vào mặt!

Đánh rồi lại đánh, mối quan hệ giữa ta và Tang Cách ngày càng tốt hơn.

Cho tới khi hai người bọn ta gắn bó keo sơn, mẹ ta mới đón ta về.

"Vậy tại sao họ lại chết?"

Tranh thúc thở dài một hơi: "Vận mệnh, ngươi làm sao biết,việc ngươi biết những chuyện này có phải vận mệnh của ngươi không?"

...

Làm xong nghi lễ kế vị, xử lí dư nghiệt của Thánh Không.

Ta mới rảnh rỗi tìm đến Tang Cách, có người đứng trước cửa phủ của nàng ấy, đó là Tố Minh.

Ta không muốn nhìn thấy hắn, vì vậy rời đi.

Mấy ngày sau, đoán chừng hắn đã rời đi ta mới tới.

Hắn vẫn ở đó.

Tiểu tiên hầu của Tố Minh nhìn ta như thể nhìn một vị cứu tinh.

"Vụ Ải tiên tử, ngài khuyên nhủ Tang Cách điện hạ cho Tiên Quân một cơ hội đi."

Ta thấy một tấm biển dựng ở trước cửa, tám chữ như rồng bay phượng múa: "Tố Minh và chó không được đi vào", nhìn qua thì là chữ của Tang Cách.

Ta lộ ra vẻ mặt tức giận nói: "Thật quá đáng."

Tiểu tiên hầu phụ họa: "Đúng vậy. Làm gì có nam nhân nào không phạm phải sai lầm."

Ta nói tiếp: "Sao nàng ấy là có thể xúc phạm chó chứ. Ta phải đi mắng nàng."

Vừa bước vào cửa, Tang Cách đã phàn nàn: "Chó Tố Minh đó lại tới! Phiền chết mất thôi!"

Ta cá là Tố Minh nhất định nghe thấy. Bởi vì Tang Cách cố ý nói cho hắn nghe.

Ta cố ý nói “lời hay ý đẹp” về Tố Minh: "Tố Minh dường như đã tỉnh ngộ sau khi bị tước chức vị Thái tử, trừng phạt tiên hầu bắt nạt ngươi, đến nhận sai trước cửa phủ của ngươi."

"Nếu như hắn thật sự hối hận thì sẽ không tới quấy rầy cuộc sống của ta."

Thật tuyệt, đây không phải phàm nhân yêu đương mất não Nhu Tang, đây là đại nữ chính tỉnh táo Tang Cách.

Bụng của nàng vẫn phình to như cũ, ta bối rối hỏi: "Sao hài tử vẫn còn ở đó?"

"Thượng cổ đại năng chuyển thế, không phải thân thai nghén, mà là thần hồn. Thần hồn bất diệt, đứa bé này vẫn lưu lại."

"Vậy đứa bé này làm sao bây giờ?"

"Tiên Đế đang chờ hài tử sinh ra, bồi dưỡng làm Tiên Đế tương lai, sau đó ẩn cư cùng phụ thân ta."

"Bọn họ đều đi ẩn cư. Chỉ có chúng ta... Cám ơn ngươi, Tang Cách, cám ơn..."

Thời điểm ta rời đi, Tố Minh vẫn ở đó.

Ta nói với hắn: "Ngươi đi đi, ngươi không đủ yêu nàng, nàng sẽ không gặp ngươi đâu."

Tố Minh liếc mắt nhìn ta, trong mắt toàn là tia máu, cố chấp nói: "Ta yêu nàng."

Nhưng từng câu ta nói ra tiếp theo lại vạch trần tâm tư của hắn.

"Khi ngươi xông vào Tạo Hóa Điện, việc đầu tiên là chĩa kiếm về phía ta, chứ không phải là kiểm tra thương thế của nàng."

"Ngươi hi vọng nàng chết. Nàng chết, đối với ngươi càng có lợi hơn. Ngươi có thể nhờ vào đó lật đổ ta, lật đổ các thúc thúc, lật đổ Tiên Đế, sau đó trở thành tân Tiên Đế."

"Nếu ngươi thật sự yêu nàng, ngươi sẽ không đứng ở phương khác khi nàng bị oan uổng. Ngươi làm vậy bởi vì ngươi biết, một phàm nhân thì không đáng để ngươi đắc tội Nghiên Nghệ."

"Thu hồi tình yêu hèn mọn đó của ngươi đi, ngươi chỉ có thể cảm động chính bản thân mình. Ngươi cũng chỉ là một kiếp mà thôi, đừng quá coi trọng chính mình."

[HOÀN TOÀN VĂN]