- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trả Giá (Bargain)
- Chương 6: Cái giá phải trả(đại kết cục)
Trả Giá (Bargain)
Chương 6: Cái giá phải trả(đại kết cục)
JenCara luống cuống tay chân ngay lúc này cô đang hoảng loạn tinh thần,chạy thật nhanh đến bãi đỗ xe,vội ngồi vào bên trong ấn chìa khóa vào ổ rồi phóng như bay trên đường cao tốc.Trong đầu cô lúc này cảnh ban nãy còn hiện hữu 1 cách rõ ràng,thời khắc này cô đang đấu tranh tư tưởng lúc thì phủ định rằng:“Tại sao mình lại làm thế rõ ràng mình đã sai mình không nên gϊếŧ Hanđêli,mình đang làm gì thế này”mặt khác cô lại bao che,khẳng định cố bao biện cho tội ác của chính mình:“Không không mình không làm sai là do cô ta khiến mình phải làm vậy,cô không nên sống từ khi cô xuất hiện sao cái gì cũng cướp của tôi,mọi thứ là...của...tôi“.Cuộc độc thoại nội tâm chấm dứt,nước mắt đã nhòa đi.Tiếp tục lái xe với tốc độ giảm đi so với mức ban đầu,bánh xe bon chầm chậm trên con đường khá vắng.Bỗng nhiên nhiệt độ trong xe lạnh đến kì lạ khiến cả người cô cũng phải rét run,cô cảm thấy mình như đang ở trên băng cực vậy,đưa 2 tay ôm lấy cơ thể hi vọng có thể sưởi ấm,xua tan đi lạnh lẽo.Nhưng càng làm thế càng gây ra tác dụng phụ da khô ráp gần như tê cứng các giác quan, cái lạnh không thôi.Cô cảm giác có ánh mắt nào đó cứ nhìn chằm chằm, liếc qua liếc lại lóe sáng trong đêm như 2 chiếc đèn pin chiếu ánh sáng màu đỏ chúng đã theo dõi cô cả hành trình từ khách sạn đến con đường dẫn lối về nhà.Chắc có lẽ do tâm trí hoảng hốt nên đến giờ cô mới nhận ra.Như 1 cách để kiểm chứng cô quay đầu lại nhắm tịt mắt đinh ninh cái ý nghĩ;”Chỉ là ảo giác thôi,đừng sợ mày phải bình tĩnh“.Mở mắt ra quả nhiên không có gì hết vội lấy lại vẻ bình tĩnh ban đầu cuối cùng cũng về đến nhà.Đôi chân nhịp nhàng bước xuống xe,bấm chuông nhưng mãi mà không ai ra mở cửa trong nhà thì lại tối om,đứng mỏi chân hồi lâu cô mới nhớ bác quản gia đã nghỉ phép về quê có việc,sờ tay lên trán cô tự trách cái thói hay quên cúa mình.Lấy từ trong túi chiếc chìa khóa mở cửa ra và lái xe vào.Đậu nó giữa sân đi tiếp thẳng đối diện cô nhìn thấy 1 cái bóng đen ngồi ngay trước hiên nhà.Đưa tay che miệng ngăn tiếng khóc,chỉ có mình cô với bóng đêm bao trùm.Chính lúc này cô biết rằng ko ai có thể giúp mình nếu càng sợ hãi nỗi ám ảnh sẽ càng lớn hơn,lấy hết can đảm cô lên tiếng hỏi:
-Ai đấy???
Nhưng bóng đen ấy không hề trả lời cũng chẳng có chút phản ứng hay di chuyển nào nó cứ ngồi đó im thin thít rồi biến mất không chút dấu vết làm cô càng kinh hãi hơn nữa.Cởi giày cô chạy như gió lên căn phòng mà cô và hanđêli đã cùng ngủ chung,vội vàng nhảy tót lên giường vơ cái chăn đắp lên người cho đỡ sợ chỉ để lộ khuôn mặt,hít lấy hít để nguồn oxi bao quanh nhưng cô vẫn thấy không đủ.trong người hàng loạt cảm xúc khó diễn tả cứ đeo bám cô nhất là hô hấp,khó thở chính là cảm xúc đang tồn tại trong cơ thể tại sao lại khó chịu như này phải làm gì để diệt trừ căn bệnh quái ác.Suy nghĩ hồi lâu mà chưa tìm ra phương pháp,bất chợt cô nhìn khung cửa sổ chiếc rèm được lm bằng chất liệu voan mỏng thêu những bông hoa trà my thật tinh tế đang phật phờ trước gió nhưng đằng sau nó lại không bình thường.căn phòng âm u không còn cảm giác yên tĩnh nữa mà thay vào đó là sự biến đổi nhanh chóng.Giông tố nổi lên mạnh mẽ gió càng ngày càng buốt đến thấu xương. Nhìn nó cô thấy có ai đó đang ẩn nấp nhớ ra đó chính là bóng đen vừa nãy và giờ thì nó đang đứng sau chiếc rèm,cơn gió lạnh thổi làm chiếc rèm bay cao chập chờn lộ ra khuôn mặt của chiếc bóng ấy.cô ngạc nhiên giật mình nhìn thẳng vào đôi mắt ấy nó đỏ ngầu đến kinh tởm.Trong đôi mắt ấy chứa đựng sự thù hận oán thán lêи đỉиɦ điểm.Mặt nhợt nhạt trắng bệch.Mái tóc dài quét đất tung bay trong cơn gió.khuôn mặt toàn máu chỉ để lộ ra đôi mẳt nhưng dù có hóa thành tro bụi cô cx ko thể nhầm lẫn vào đâu được.cả 2 im lặng thời gian như ngưng đọng,phá tan không khí ấy là giọng lạnh lùng đến xé ruột gan của hanđêli;
-jen cô bất ngờ lắm phải không vì sự tham lam và ích kỉ mà cô đã gϊếŧ tôi tàn nhẫn và không chút thương tiếc,nhưng điều cô không bao giờ nghĩ đến và không ngờ chúng ta lại có thể hội ngộ nhỉ bạn yêu à tôi luôn nghĩ cô là 1 người bạn chân chính,nhiều khi tôi còn thầm cảm ơn thượng đế đã ban cho tôi 1 ng bn tốt như cô đây,trong lòng luôn thầm nhủ sẽ đối đãi thật tốt với cô để xứng đáng với tình cảm ấynhưng người tính không bằng trời tính sau lớp bọc hoàn hảo kia cô lại trở thành mụ phù thủy không có tính người.Những lúc mọi người khuyên tôi tránh xa cô vì họ biết sự thật đằng sau bức tường giả dối mà cô cố gầy dựng nhưng vì sự ngu ngốc tuyệt đỉnh mà tôi đã tin vào cô không nghi ngờ.Điểm yếu đã tạo cơ hội để cô lợi dụng nó hãm hại tôi.Hôm nay mọi ân oán cx như bi kịch này sẽ chính thức kết thúc tôi về đây là để đòi mạng.
Hanđêli bước gần chiếc giường jenCara đang ngồi rúm rít vào 1 góc tay co lấy chăn 2 tay bấu thật chặt.khuôn mặt cả 2 đối diện ở cự li mặt kề sát.hanđêli chỉ muốn dọa để jenCara biết sợ mà tự thú.Nào ngờ jenCara hoảng loạn nên đã ngất xỉu.Cô ta được đưa tới bệnh viện nhớ lại tất cả khi tỉnh dậy cô đã phát điên và hình ảnh oan hồn hanđêli cứ giày vò mãi trong những giấc mộng suốt quãng đời còn lại.1 cuộc sống không bằng chết mãi theo cô vào trong tâm khảm lẫn tâm hồn.còn hanđêli được giải thoát cô tan biến thành cát bụi yên nghỉ và lặng lẽ.Bạn trai cô cả đời cũng chỉ có hình bóng người con gái anh yêu nhất anh vẫn mãi tâm niệm chỉ mình cô thôi
Thông điệp:Gieo nhân nào thì gặt quả nấy
không nên ích kỉ tham lam hãy nhớ cái gì không phải của mình thì mãi mãi ko p của mik nên hãy sống với những gì mình có để vạn vật theo tự nhiên có như z tâm ms tịnh lòng ms an
Hết toàn văn hoàn 30/7/2017 2;12 AM
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trả Giá (Bargain)
- Chương 6: Cái giá phải trả(đại kết cục)