Chương 5: Ta ở Dư Đàm gặp một số người (2)

Mộ Uẩn Minh nhìn Giang Nhiên Quân, vừa kinh ngạc vừa có chút tức giận không tên nói:

"Ngươi định xung chiến?!"

"Vốn nên như vậy." - Giang Nhiên Quân trầm mặc lắc đầu - " Mặc dù Thanh Cẩm của ta còn chưa hoàn chỉnh, nhưng chờ đợi còn nguy hiểm hơn."

Mộ Uẩn Minh vẫn có ý không đồng thuận cùng cậu:

"Không thể được. Ngươi nói lên liền lên, nhiều sơ hở như vậy, đừng nói là tới cái kiệu để kết Thanh Cẩm, ngay cả đến đó như nào để không vết thương tích còn không đảm bảo."

Giang Nhiên Quân nhăn mày. Quả thật để kết Thanh Cẩm trên người không một vết thương là điều kiện quan trọng để thành thuật. Thế nhưng hiện tại bọn họ bị nhốt trong này, cậu cũng đã kiệt quệ, trưởng bối thì không biết khi nào tới...

Giang Nhiên Quân nhìn thẳng vào Mộ Uẩn Minh, cười khổ:

"Hiện tại chúng ta đứng ở đây hay xông lên, chỉ khác nhau ở chỗ lá gan lớn hay nhỏ mà thôi."

Mặc Thuần Ngôn từ trên mái nhà, nhìn xuống bỗng thấy một đoàn thiếu niên thận trọng yên lặng bao quanh Cẩm Huyên thiếu niên, còn nghe thấy giọng Ngọc Tuyết thiếu niên tiên phong hô:

"Bảo vệ Nhiên Quân tới đó, đừng để cậu ấy bị thương!"

"Được!"

Tầm mắt hắn treo theo thiếu niên đoàn nối dài ra, trong lòng có chút cảm khái. Hắn mở tay đặt lên đầu con niên thú nhỏ hơn bên này, thong thả dựa vào mái ngói nhìn xuống. Trương Lộc há miệng trợn mắt lay lay người hắn:

"Tiên gia! Họ đi kìa! Ngài không tới hỗ trợ sao???"

"Không được!"- Mộ Uẩn Minh kêu lên - "Đường đi từ đây vào kiệu có rất nhiều hoại thi, ngươi tiến vào chắc chắn bị thương nặng!"

Thanh Cẩm nằm trong Luyện Đan Bộ, vốn là thuật bộ bắt nguồn từ Cẩm Huyên Phái. Thanh Cẩm mang sức mạnh thanh tẩy vô hạn, cùng khả năng chữa lành trong mức độ của Luyện Đan Sư; tuy nhiên để thành thuật không chỉ cần bộ thức, mà còn cần tư cách cùng điều kiện.

Vậy nên cả trăm năm nay, vẫn chưa có Thanh Cẩm nào đạt đến mức hoàn chỉnh, ngoại trừ một người.

Năm xưa hắn cầu học ở Cẩm Huyên Phái, từng nghe kể một khoá chỉ có một hoặc hai người làm được thành công, còn chưa nói ở mức độ hoàn chỉnh nào. Chính hắn cũng từng xem qua nguyên lý của thuật pháp này, nhưng căn bản, là quá khó hiểu.

Hắn chỉ còn nhớ một trong các điều kiện để thành thuật là không bị thương, máu tươi dễ làm ô uế trận pháp.

Quả là một cái thuật khiết phích.

Trên lý thuyết Thanh Cẩm chỉ cần một người niệm ấn, tuy vậy thực tế bình thường luôn cần một trận pháp khác yểm trợ để nâng cao khả năng thành công. Rốt cuộc tính ứng dụng của thuật pháp này lớn vô cùng, nhưng cũng phức tạp vô cùng.

Giang Nhiên Quân cau mày:

"Đã tới nơi này rồi, ngươi xem có bao nhiêu người bị thương? Nếu ta không tiến vào, vậy ta đứng nơi này có ích gì?"

Cả hai cùng im lặng.

Cuối cùng Mộ Uẩn Minh nói:

"Ta cõng ngươi."

Giang Nhiên Quân: "..."

Mọi người: "..."

Bao nhiêu người là bấy nhiêu ánh mắt dồn về Mộ Uẩn Minh. Hai người lớn nhỏ trên mái nhà cũng bất giác quay qua nhìn nhau.

... Được rồi, Trương Lộc, thì ra cảm nhận vừa rồi lại kỳ quái thế này...

Giang Nhiên Quân căng thẳng nói:

"Không được, như vậy còn ra cái gì..."

"Ngươi muốn liều mạng, giờ lại do dự không ra cái gì sao?"

Mặc Thuần Ngôn ngán ngẩm chống má. Hầy, Cẩm Huyên Phái vẫn luôn là cái cách này, lễ nghĩa đến cứng nhắc rồi.

Giang Nhiên Quân thở hụt một hơi, gian nan nhìn những đồng học vì bảo vệ mình mà trên người lỗ chỗ vết thương, da thịt nát bấy thảm thương, cố cầm máu nhỏ tí tách như suối, lại cảm nhận dưới chân mình từng chút từng chút một chạm đến dầu sôi. Cậu quay lại nhìn Mộ Uẩn Minh, ánh mắt thập phần lo lắng. Mộ Uẩn Minh bật cười:

"Nhìn ta cái gì? Đừng lo thừa, ta vốn là Vận Linh Sư mà..."

Thật ra câu này chỉ mang tính trấn an mà thôi. Kể cả Vận Linh Sư, bị đánh vẫn là bị đánh, bị bỏng vẫn là bị bỏng, có khác so với người thường đâu; chẳng qua so với bọn họ chịu đựng tốt hơn mà thôi. Tuy nhiên câu nói này lại có hiệu quả trấn an khá cao. Giang Nhiên Quân gật đầu:

"Được."

Sau khi cùng mọi người sắp xếp vị trí bố trận, Giang Nhiên Quân có chút gượng gạo nương theo tấm lưng rộng của Mộ Uẩn Minh mà lên. Kỳ thực Mộ Uẩn Minh làm rất tốt vai trò trấn an, cực kỳ vững vàng mang Giang Nhiên Quân trên lưng bước đi. Bước chân của cậu nhẹ bẫng, giống như thứ dầu sôi dưới chân cũng chỉ như đá cứng nước mềm. Giang Nhiên Quân định thần, lấy một hơi. Muốn thành chuyện trước hết vẫn nên bình tĩnh một chút.

Quả thực Giang Nhiên Quân có thể tạo được Thanh Cẩm, thế nhưng đó là chuyện mới từ vài tháng trước. Cậu kỳ thực chật vật mới có thể chạm đến ngưỡng thành kết, lại phụ thuộc tâm lý rất nhiều. Tỉ như hiện tại, rõ ràng sẽ hỏng chuyện. Giang Nhiên Quân nhắm chặt mắt, cố gắng an định bản thân.

Liệu có thể được hay không?

Có thành hay không đây?

Mộ Uẩn Minh thấy bàn tay đặt trên vai mỗi lúc một siết chặt, lớn tiếng gọi cậu:

"Nhiên Quân, tỉnh lại đi!"

Giang Nhiên Quân rốt cuộc bớt mê muội một chút, mất sức nằm gục trên lưng người này. Linh khí khi nãy bị rút quá nhiều, hiện tại giữ cho thần trí tỉnh táo cũng đã khó khăn rồi. Cậu nắm chặt vai áo của thiếu niên can trường, kiên định nói:

"Nếu đến nơi đó vẫn còn hoại thi, nhất định không được quay đầu trở về đâu đấy."