Chương 40: Quá đẹp

Nhân lúc Nhiễm Tinh đi trang điểm, Diệp Văn Tuấn lên tiếng: “Cậu ấy quá đẹp, không hợp với vai diễn cho này lắm.”

Chu Tịch Sơn lại có quan điểm trái ngược: “Vẻ đẹp của cậu ấy mang một chút tà khí, bản thân cậu ấy cũng toát ra một loại tinh thần không nhận mệnh không chịu khuất phục, tôi lại thấy cậu ấy rất hợp với nhân vật này.”

Bộ phim này tạm gọi là [Ngộ Không], là một bộ phim khoa học viễn tưởng phá vỡ ấn tượng về những câu chuyện thần thoại xưa, nhân vật chính dĩ nhiên là Tôn Ngộ Không nhà nhà đều biết.

Bối cảnh câu chuyện là xã hội hiện đại nơi những người dị năng và người bình thường sống chung với nhau, nhân vật chính Tôn Ngộ Không là một đứa trẻ mồ côi ở khu ổ chuột Hoa Quả Sơn, từ nhỏ đã được ông nội Bồ Đề nuôi nấng, trở thành một tên côn đồ trong khu ổ chuột.

Ai ngờ một người dị năng ẩn náu tại Hoa Quả Sơn đột nhiên bị mất khống chế sức mạnh, những người bình thường trong phạm vi vài trăm mét đều không thể may mắn thoát nạn, chết oan chết uổng, trong đó có cả ông nội Bồ Đề của Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không thức tỉnh dị năng kim loại, bước vào con đường báo thù cho ông nội, dọc đường gặp được Thiên Bồng - một vị tướng cấp cao của quân đội Thiên Đình, Quyển Liêm bị đuổi khỏi Thiên Đình, Tam Tạng của thế lực Tiểu Linh Sơn, và phú nhị đại Tiểu Bạch Long của Long Cung chịu sự quản lý của Thiên Đình…

Cốt truyện của kịch bản này cũng không quá phức tạp, chỉ là câu chuyện xưa đơn giản kể về một thiếu niên bước vào con đường báo thù, kết giao với nhiều bạn bè, sau đó giải cứu thế giới. Đây là mô-típ quen thuộc, đã có vô số phiên bản được quay ở trong và ngoài nước.

Tuy nhiên, bộ phim này sáng tạo và làm mới nhân vật thần thoại. Tôn Ngộ Không là một tên côn đồ sở hữu dị năng kim loại, gậy Như Ý là dị năng kim loại của hắn. Hoa Quả Sơn là một khu ổ chuột hỗn loạn… Có thể hình dung, bộ phim sẽ gây ra nhiều tranh cãi khi ra mắt.

So với cốt truyện truyền thống tương đối đơn giản, điểm nhấn chính của [Ngộ Không] nằm ở phần kỹ xảo hình ảnh vô cùng hoành tráng, các thiết bị công nghệ cao, hiệu ứng dị năng, từ các cảnh chiến đấu đến các bối cảnh đều được đầu tư kỹ lưỡng… Chỉ cần bộ phim này thành công, nó sẽ mở ra một hướng đi mới cho dòng phim sử dụng nhiều kỹ xảo đặc biệt tại thị trường trong nước.

Vô số nhân vật thần thoại khác cũng có thể được khai thác để tạo ra những câu chuyện mới lạ— Đây là vũ trụ thần thoại khoa học viễn tưởng mà Lận Hàn Xuyên muốn tạo ra.

Một khi thành công, vũ trụ điện ảnh, hoạt hình chuyển thể, ngoại truyện liên quan… của hệ liệt [Ngộ Không], sẽ trở thành tác phẩm kinh điển độc nhất vô nhị trong nước.

Bất kỳ nhà sáng tạo nào có tham vọng đều không thể từ chối sức hấp dẫn này.

Diệp Văn Tuấn cũng không ngoại lệ, ông tái xuất giang hồ, một phần nguyên nhân là vì bút tích của Thi Tiên, nhưng nguyên nhân lớn nhất là ông muốn xem Lận Hàn Xuyên có thể mang ông đi được bao xa.

Kỳ vọng càng lớn, yêu cầu đối với diễn viên chính của [Ngộ Không] càng khắt khe, Diệp Văn Tuấn không mấy vừa lòng với Nhiễm Tinh: “Vẻ đẹp của cậu ấy lấn át mất phần tà khí, cũng thiếu đi sự liều lĩnh vốn có của Tôn Ngộ Không.”

“Cậu ấy có một loại năng lượng.” Chu Tịch Sơn suy nghĩ, nói: “Tôi từng thấy một tấm ảnh của cậu ấy, ánh mắt của cậu ấy... rất sáng, mang theo vẻ quyết liệt.”

Lúc trước, Nhiễm Tinh bị Kiều Khánh Sinh hạ thuốc, tài khoản marketing đã đăng tải ảnh cả hai cùng được đưa đến bệnh viện, Chu Tịch Sơn tình cờ nhìn thấy những bức ảnh đó.

Trong ảnh, Nhiễm Tinh có ánh mắt cực kỳ sắc bén, giống như con thú bị dồn vào đường cùng, dù chết cũng không chịu khuất phục, vừa tàn nhẫn vừa cứng đầu.

Cũng chính những bức ảnh đó đã khiến Chu Tịch Sơn nảy ra ý định muốn cậu thử vai một lần, cùng với việc sau khi Nhiễm Tinh không màng đến thân phận ngôi sao của mình, tố giác tống cổ Kiều Khánh Sinh vào tù, Chu Tịch Sơn đã xác định: Chính là người này.

Hai người tranh cãi không ngừng, Diệp Văn Tuấn quay sang hỏi: “Tổng giám đốc Nghiêm, cậu nghĩ sao?”

Lận Hàn Xuyên nhìn hai nghệ nhân cầu toàn này, vô cớ bị cuốn vào cuộc tranh luận, hắn bất lực nói: “Diệp lão có thể xem qua màn thử vai của cậu ấy trước, nếu không hài lòng thì nói sau.”

Câu này rõ ràng là đang nói giúp cho Nhiễm Tinh! Diệp Văn Tuấn hừ một tiếng, tìm một chỗ ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, ông muốn xem xem, Nhiễm Tinh sẽ diễn như thế nào.

Một lúc sau, Nhiễm Tinh đã được tạo hình xong bước ra.

Tóc cậu được nhuộm thành màu đỏ sẫm bằng thuốc nhuộm tạm thời, mái tóc hơi dài rối bù, làn da cậu trắng bóc, hai thứ này kết hợp với nhau quả thật phải gọi là một cộng một lớn hơn hai.

Nhiễm Tinh cong môi cười nhạt với những người có mặt ở đây, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào, Diệp Văn Tuấn sững sờ.

Khi đứng bên cạnh Lận Hàn Xuyên, Nhiễm Tinh hành động thận trọng, tỏa ra khí chất ngoan ngoan đến thận trọng. Lúc này đây, ánh mắt cậu kiêu căng phách lối, cười như không cười, trông như nhân vật phản diện trong truyện tranh vậy.

Với bộ dạng này thì... cũng được. Diệp Văn Tuấn buông cánh tay đang khoanh trước ngực xuống, nhưng ngay sau đó lại khoanh trở lại.

Chỉ thấy ánh mắt Nhiễm Tinh chuyển về phía Lận Hàn Xuyên, đôi mắt cậu sáng ngời, ngay lập tức, đến cả mái tóc đỏ rối tung nổi loạn cũng lộ ra vài phần ngoan ngoãn.