Bởi vì vừa ‘vận động kịch liệt’, cơ thể Nhiễm Tinh toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cậu cởi bớt chiếc cúc trên áo sơ mi trên cùng, cần cổ trắng đến lóa mắt hiện ra, được bao phủ bởi quầng sáng trong vắt, như khối bạch ngọc chìm dưới làn nước.
Lận Hàn Xuyên dời tầm nhìn, nói: “Cậu thấy sao rồi.”
Chợt, đồng tử Nhiễm Tinh hơi lóe lên, rũ mắt xuống, nói: “Có hơi nóng.”
Bây giờ cậu đã chẳng còn sự tàn bạo khi dùng một đấm đập hôn mê một tên đàn ông trưởng thành, cậu mềm mại như một con nai con, lông mi thật dài phủ xuống, tạo ra chiếc bóng hình vòng cung ngay dưới mắt, nhìn cậu hơi đáng thương.
Lận Hàn Xuyên ngẩn người, muốn an ủi cậu theo bản năng cơ thể, chợt thấy Nhiễm Tinh ôm chiếc đầu với mái tóc mềm mại rối tung, dựa vào người hắn, người hắn cứng đờ.
“Tổng giám đốc Nghiêm.” Hơi thở nóng bỏng ẩm ướt của Nhiễm Tinh phả vào bên tai: “Tôi có hơi chóng mặt.”
Lận Hàn Xuyên vô thức đỡ lấy Nhiễm Tinh, bàn tay chạm vào eo Nhiễm Tinh, cảm nhận được làn da mềm dẻo hữu lực kia, không biết sao hắn lại nghĩ đến khung cảnh Nhiễm Tinh vung nắm đấm, đường cong cơ bắp mượt mà xinh đẹp, vòng eo lại phác hoạ ra một độ cong mảnh khảnh khác hẳn.
Vành tai Lận Hàn Xuyên tê dại trong chớp mắt, sau đó hắn nhận thấy nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể cậu cao hơn bình thường rất nhiều, hắn vội vàng đỡ Nhiễm Tinh đã hơi thoát lực ngồi vào một chiếc sô pha ngay bên cạnh: “Cậu ngồi đây nghỉ một lát, tôi đi gọi bác sĩ đến.”
Lận Hàn Xuyên đang định gọi bác sĩ gia đình của nhà họ Nghiêm đến, còn chưa kịp nhấn nút gọi, ngón tay đột nhiên khựng lại. Sau đó, Nhiễm Tinh phải dùng biểu cảm trợn mắt há hốc mồm nhìn Lận Hàn Xuyên liên hệ đến đường dây cứu hộ.
“... Cậu ấy đang bị chóng mặt, cơ thể nóng lên, tình trạng không được ổn lắm, các vị nhanh chóng đến đây đi.” Lận Hàn Xuyên giải thích tình huống cho người ở đầu dây bên kia, khi đang định cúp điện thoại thì liếc thấy người đang nằm trên mặt đất, hắn bổ sung thêm: “Các vị có thể mang thêm một cái cáng cứu thương đến, ở đây còn một người đang hôn mê.”
Nhân viên trực ban ở trung tâm cứu hộ cúp máy, vẻ mặt mịt mùng, đồng nghiệp ngồi bên cạnh không khỏi hỏi: “Tình huống ra sao?”
“Người này nói có người bị hạ xuân dược, giờ đang chóng mặt, cơ thể nóng lên.” Nhân viên cứu hộ ngơ ngác nói.
“Chuyện này đâu cần liên hệ cứu hộ, chạy thẳng đến bệnh viện gần nhất là được rồi.” Đồng nghiệp cũng hơi thắc mắc.
“Sau đó hắn nói còn có một người đã lâm vào hôn mê.”
“…”
Nhân viên cứu hộ và đồng nghiệp nhìn nhau, họ chưa thấy qua người nào như thế này cả, người hôn mê còn kém người chóng mặt nhiệt độ cơ thể tăng cao.
Nhiễm Tinh ngồi trên sô pha trong phòng khách sạn, nhìn Lận Hàn Xuyên dùng điện thoại chụp vài tấm ảnh hiện trường sự việc, lấy điện thoại của Kiều Khánh Sinh đi, tiện thể cất giữ cái cốc nước dùng để hạ xuân dược, bận bận rộn rộn.
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên cậu hoài nghi mị lực của bản thân.
Nhiễm Tinh đã bỏ học đi làm từ khi tốt nghiệp cấp hai, trời xui đất khiến, cậu hóa thân thành nhân vật quần chúng trong phim điện ảnh, từ đây bước vào giới giải trí. Cái vòng này không hỗn loạn như người ngoài vẫn tưởng, nhưng cũng chẳng sạch sẽ được đến đâu.
Dung mạo của Nhiễm Tinh thuở niên thiếu còn nam nữ khó phân hơn bây giờ, cả trai lẫn gái thích cậu nhiều không đếm hết nổi, cậu lại giống một con sói có lòng đề phòng rất nặng, chẳng tin một ai, không muốn để bất kỳ kẻ nào tới gần mình.
Bởi vì Nhiễm Tinh biết, trừ khuôn mặt này ra, cậu chỉ còn hai bàn tay trắng.
Những người thích cậu cũng chỉ nhìn trúng khuôn mặt cậu mà thôi, sau khi tiếp xúc sẽ phát hiện, cậu tục tằng, rẻ rúm, cậu thực dụng, còn có dã tâm bừng bừng, chẳng khác gì những người họ hay gặp ven đường, sau khi lột bỏ túi da hoa mỹ, cậu cũng chỉ là một người phàm tục.
Nhưng người đàn ông trước mặt này, đến cả khuôn mặt của cậu cũng chẳng buồn quan tâm.
Lận Hàn Xuyên không hề cảm giác được những điều này. Làm một công dân tốt luôn tuân thủ kỷ cương pháp luật, báo cảnh sát là lựa chọn của hắn.
Sau khi xử lý xong mọi việc, hắn đột nhiên nhớ ra, đây không phải thế giới gốc của hắn, hắn cũng không phải Lận Hàn Xuyên, giờ hắn là Nghiêm Nguy Lâu.
“Cuối cùng ngài cũng nhớ ra.” Hệ thống không nhịn được nữa, mở miệng xỉa xói.