Chương 19: Tôi nhận

“Tôi đã nói với cậu rồi, kịch bản của cậu chẳng thể nào quay được đâu, quay cũng chỉ phí tiền mà thôi.”

“Đạo diễn Chu, hiện tại chúng ta không thể quay, bởi vì trước kia chưa từng quay thành công, chỉ cần chúng ta quay ra bộ đầu tiên, về sau chắc chắn sẽ quay được tiếp.” Lận Hàn Xuyên cung kính nói.

Chu Tịch Sơn là một trong những đạo diễn lớn đứng đầu quốc nội, cũng là đạo diễn quay phim thương nghiệp có doanh thu phòng vé cao nhất, ông khá nóng tính, nói chuyện cũng chẳng nể nang ai, vì cái tính thẳng thắn này mà đã đắc tội không ít người, nhưng đi cùng với đó, là kỹ xảo quay phim cực kỳ điêu luyện.

Người trong giới từng đánh giá Chu Tịch Sơn: Kịch bản có bình thường cỡ nào, rơi vào tay ông, ông cũng có thể quay ra một bộ phim cực kỳ thành công.

“Kịch bản của cậu không ổn!” Chu Tịch Sơn thở phì phì, ông là một ông cụ gầy gò, còn đang ngồi trên băng ghế đạo diễn, khiến ông trông càng nhỏ gầy hơn, Lận Hàn Xuyên cao to cường tráng đứng ở bên cạnh, trông cứ như đang bắt nạt người già….

“Đạo diễn Chu, kịch bản này không có vấn đề, chỉ chưa ai thử quay về lĩnh vực này mà thôi…” Lận Hàn Xuyên cũng không nhụt chí vì những lời mà Chu Tịch Sơn nói, thái độ vẫn tôn kính.

Sao người này không chịu nghe khuyên bảo thế hả? Chu Tịch Sơn buồn rầu nghĩ, từ khi hắn biết ông quay phim ở đây, mấy hôm liên tục, ngày nào cũng đến, chỉ vì muốn ông nhận kịch bản này, không biết nên khen một câu có nghị lực, hay nên mắng một câu bướng bỉnh.

Kịch bản trong lời Lận Hàn Xuyên, là một bộ phim điện ảnh thương mại, cốt truyện đơn giản, không có chuyện xưa sâu sắc hay tính nội hàm gì, nếu chỉ quay như bao bộ phim khác, chắc chắn sẽ trở thành một bộ điện ảnh tầm thường chẳng hot chẳng flop, nhưng mà…

“Tôi không nhận đâu, dù Nghiêm Minh Hội đến mời tôi, tôi cũng không nhận.” Chu Tịch Sơn ăn nói hùng hổ: “Được rồi được rồi, hết giờ nghỉ rồi, cậu đừng có mà quấy rầy công việc của tôi nữa.”

Vì thế, Lận Hàn Xuyên đứng đợi ở một bên, lẳng lặng nhìn Chu Tịch Sơn làm việc.

Cách quay phim điện ảnh khác cách quay phim truyền hình.

Phim truyền hình lấy kịch bản làm trung tâm, chỉ cần kịch bản hay, đạo diễn cũng không phải là thứ quan trọng nhất, kịch bản đã tốt thì dù có đưa cho bất kỳ đạo diễn nào, cũng sẽ thu được một bộ phim truyền hình vượt trội; nhưng linh hồn của phim điện ảnh là đạo diễn, đạo diễn quyết định linh hồn, khí chất và độ hoàn thiện của bộ phim. Cùng một kịch bản, đạo diễn khác nhau, có thể sẽ quay ra hai bộ phim hoàn toàn khác nhau.

Phong cách phim của Chu Tịch Sơn là nhẹ nhàng trong sáng, tiết tấu rõ ràng rành mạch, hiệu quả quay ra phù hợp với mọi lứa tuổi, cho nên ông mới trở thành đạo diễn phim thương mại có phòng vé cao nhất quốc nội.

Nhưng bộ phim là phim đã quay hoàn thành, còn quá trình quay phim, đoàn nào cũng khô khan nhàm chán giống nhau, nhất là phim điện ảnh. Lận Hàn Xuyên tận mắt nhìn thấy diễn viên chính NG rất nhiều lần, lửa giận trong lòng Chu Tịch Sơn dâng lên vạn trượng, giơ chiếc loa cầm tay lên mắng minh tinh NG nhiều lần kia đến bật khóc, ông vẫn chưa hết giận, nên vừa vỗ bàn vừa mắng người ta mãi.

Cuối cùng cũng hết ngày quay.

Ngay khi Chu Tịch Sơn muốn rời đi, Lận Hàn Xuyên tiến lên một bước.

“Cậu còn chưa đi?” Chu Tịch Sơn sửng sốt, khi quay phim ông không thể nào phân tâm để ý đến những người khác, bây giờ mới phát hiện Lận Hàn Xuyên đợi được ông cả một buổi chiều: “Dù cậu có đưa ra điều kiện gì, tôi cũng không đồng ý đâu, cậu đừng có mà phí công.”

“Đạo diễn Diệp - Diệp Văn Tuấn sẽ đảm nhiệm chức phó đạo diễn.” Lận Hàn Xuyên nói một hơi liền, sau đó nhìn Chu Tịch Sơn: “Nếu đạo diễn Chu thật sự không muốn nhận bộ phim này, tôi chỉ đành đi tìm những đạo diễn lớn khác, tỷ như đạo diễn Quách Mãn Kiệt…”

Khi nghe thấy cái tên Diệp Văn Tuấn, tầm mắt Chu Tịch Sơn sáng ngời, khi nghe đến cái tên Quách Mãn Kiệt, thì ông đã gấp gáp khó lòng dằn nổi, chặn họng Lận Hàn Xuyên: “Tôi nhận! Tôi nhận! cái tên Quách Mãn Kiệt hay buôn thần bán thánh kia, sao mà quay phim thương mại được, để tôi!”

Mọi người đều nói, Chu Tịch Sơn vẫn luôn muốn hợp tác với Diệp Văn Tuấn, khổ nỗi chưa có kịch bản thích hợp, xem ra không sai.