Hoắc Tự Thương dành hết tình cảm cho việc này. Loại hoa hồng này rất nhạy cảm, không chịu được nắng cũng chẳng thích bóng râm, chỉ cần sơ ý một chút là toàn bộ sẽ héo rũ. Anh ta đã thuê một thợ làm vườn riêng để chăm sóc loại hoa mà Lạc Ương yêu thích.
Thấy Giản Bùi Sam bỏ hoa hồng đi, Lạc Ương cúi đầu cười nhẹ, “Tôi tưởng cậu không phải người biết giận.”
Nhìn bên ngoài, Giản Bùi Sam có vẻ dịu dàng, giọng nói mềm mại, toàn thân như được bao phủ bởi mật ngọt, không hề có sự công kích. Người khác khó mà tưởng tượng được cảnh cậu nổi giận.
Giản Bùi Sam ngồi xuống bên cạnh anh, đưa cốc nước trái cây cho anh, “Vậy thì đừng chọc giận tôi.”
Lạc Ương nhìn cậu mở nắp cốc nước trái cây, chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ, đôi mắt long lanh hướng về sân khấu bên dưới. Vẻ ngoài của cậu còn thu hút hơn cả vở The Sound of Music dưới kia.
Giản Bùi Sam quay đầu lại, ánh mắt va vào ánh nhìn trực diện của Lạc Ương. Cậu mở nắp cốc nước trái cây trong tay Lạc Ương, “Anh không uống à?”
Lạc Ương như bị điều khiển bởi một sức mạnh vô hình, nếm thử một ngụm. Vị ngọt gắt của nó kí©h thí©ɧ vị giác vốn quen nhạt nhẽo của anh, anh khẽ nhíu mày nhưng vẫn nuốt xuống mà không để lộ cảm xúc.
Giản Bùi Sam đầy mong chờ hỏi: “Ngon không?”
“Ngon.” Lạc Ương uống thêm một ngụm nữa.
Giản Bùi Sam tập trung xem nhạc kịch.
Đoàn diễn đến từ nước ngoài, mọi lời thoại và bài hát đều là ngoại ngữ. Giản Bùi Sam nghe không thông, hiểu không trôi chảy, chưa được bao lâu đã bắt đầu ngáp, mệt mỏi nằm nghiêng người trên ghế sofa, đôi mắt lim dim.
Lạc Ương tựa người ra sau, đẩy đẩy kính trên sống mũi, "Không ngủ đủ à?"
"Tôi chưa học hết đại học, nghe có hơi mệt." Giản Bùi Sam xoa xoa mái tóc rối, ngáp nói.
Lạc Ương cười khẽ hỏi: "Sao không chọn vở dễ nghe hơn?"
Giản Bùi Sam thành thật trả lời: "Không phải tôi chọn, bạn tôi chọn."
Lạc Ương lại một lần nữa cảm thấy người bạn này quá vô trách nhiệm, không chỉ nhiều lần thất hẹn mà còn bất cẩn, có thể sắp xếp một buổi hẹn hò đầy sơ hở như vậy.
Hoa hồng không phải loại Giản Bùi Sam thích, vở nhạc kịch cũng không phải loại cậu yêu thích, buổi hẹn hò này tính ra là gì?
Chỉ có thể xem như một buổi tự vui một phía.
Lạc Ương khoanh tay, không vui, nhìn lên sân khấu mà giọng lại trầm thấp dịu dàng, "Tôi cảm thấy ở đây dễ chịu hơn ở Vienna, ở cái salon xa hoa đó, với những kẻ giả bộ hiểu biết mà uống champagne..."
Giản Bùi Sam cuối cùng cũng hiểu được lời thoại trên sân khấu.
Lạc Ương từng câu từng chữ đều lặp lại cho cậu nghe.
Khi vở nhạc kịch kết thúc, Giản Bùi Sam chân thành nói: "Cảm ơn anh."
Lạc Ương tháo kính, cất vào túi áo khoác, đứng dậy, đôi mắt thản nhiên nhìn cậu nói: "Không có gì, cậu về nhà bằng cách nào?"
Ngầm ý là tôi sẽ đưa cậu về.
Giản Bùi Sam ngồi quá lâu, đứng dậy vươn vai một cái, "Được thôi, anh đưa tôi xuống dưới nhà hát."
Lạc Ương không nói thêm gì, mở cửa phòng bao, hoa hồng William Shakespeare đã được nhân viên dọn dẹp mang đi.
Cả hai đi xuống cầu thang sóng bước bên nhau, Lạc Ương đi vài bước thì dừng lại, nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao lại bỏ học?"
Giản Bùi Sam cúi đầu nhìn xuống các bậc thang, hàng mi rủ xuống đầy thất vọng, cậu cắn chặt môi.
Bên ngoài mưa rơi rả rích, buổi tối mùa thu tĩnh lặng. Sau vài giây, cậu bước đến trước máy bán hàng tự động ở sảnh, mua một gói bánh mì, mở bao và xé từng miếng bỏ vào miệng, suốt quá trình không nói một lời nào.
Bánh mì khô khó nuốt, mắc nghẹn nơi cổ họng nhưng Giản Bùi Sam vẫn cứ nhét từng miếng vào miệng, cho đến khi cúi người vì nghẹn mà buồn nôn.
Lạc Ương vỗ vỗ lưng cậu, đỡ lấy cánh tay cậu và đưa cho cậu một tờ giấy, "Ăn vội vàng thế, sợ tôi tranh với cậu à?"
Vẻ phong độ của Lạc Ương không phô trương, anh khéo léo tránh đi chủ đề khiến Giản Bùi Sam buồn bã.
Giản Bùi Sam ho khan vài tiếng, nhận lấy giấy lau vụn bánh mì nơi khóe miệng, "Mọi người trong trường đều không thích tôi."
Lạc Ương gật đầu, bình thản nói: "Đó là vấn đề của họ."
Giản Bùi Sam cảm kích nhìn anh, cảm ơn vì anh không hỏi thêm, "Bây giờ như vậy cũng tốt, tôi có nhiều thời gian hơn để ở bên bạn trai."
"Xem ra anh ta không có thời gian ở bên cậu."
"Hôm nay anh ấy có việc quan trọng, không cố ý thất hẹn."
Lạc Ương ừ một tiếng, "Tôi tin chắc anh ta có việc rất quan trọng."
Giản Bùi Sam thở dài, cười tự giễu nói: "Hôm nay tôi bất ngờ rủ anh đi xem nhạc kịch, không làm lỡ việc của anh chứ?"
"Không, đó đều là những việc và người không quan trọng."
So với việc ngồi uống rượu và ôn chuyện với Hoắc Tự Thương, Lạc Ương thà đi xem nhạc kịch với Giản Bùi Sam.
Cả hai bước đến cửa nhà hát, Giản Bùi Sam từ xa nhìn thấy chiếc xe sang trọng màu đen bên kia đường, đó là xe của Hoắc Tự Thương. Cậu dừng bước, "Bạn em đến đón rồi."