Chương 49: Bại lộ

Diệp Lăng không sợ Lưu Nghệ Hàm đi ra ngoài nói hưu nói vượn, bởi vì bản thân hắn đã được lĩnh hội qua năng lực uy hϊếp của Trang Húc Nhiên, đây không phải là chuyện một loại sinh viên nho nhỏ như Lưu Nghệ Hàm có thể đấu lại được.

Chắc hẳn bản thân Lưu Nghệ Hàm cũng biết điểm này, chẳng qua là cậu ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngộ, bây giờ Diệp Lăng đã không còn là Diệp Lăng trung thực chất phác như trong ấn tượng của cậu ta nữa rồi.

Giống như cuộc đối đầu hôm nay, chỉ cần Diệp Lăng lộ ra nửa câu với Trang Húc Nhiên, Lưu Nghệ Hàm chỉ còn nước húp cháo.

Vội vàng ra khỏi cổng trường, Diệp Lăng chuẩn bị đi bộ đến siêu thị gần nhất để mua đồ về nấu ăn.

Gần đây Trang Húc Nhiên rất dính người, thời điểm nhàn rỗi đều gửi tin nhắn cho Diệp Lăng.

Hiện tại Diệp Lăng tan học, Trang Húc Nhiên ở công ty cũng đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, thuận tiện gọi điện thoại cho Diệp Lăng.

“Ở đó chờ em.”

Sau khi nói mình đang ở đâu, Diệp Lăng chợt nghe đối phương dặn như vậy, nên cũng không đi tiếp mà chờ ngay trước cổng trường.

Dáng người thon dài cao ngất, lúc nào cũng nổi bật hấp dẫn sự chú ý, khiến người ta nhịn không được mà phải liếc mắt nhìn hắn.

Hôm nay Diệp Lăng mặc một áo khoác măng tô có gam màu ấm bên ngoài, bên trong là áo sơ mi kinh điển cùng áo vest nhỏ, mặc thế này khiến cho toàn thân như tỏa ra mùi vị của một quý ông người Anh. Kỳ thật trong hiện thực có rất ít nam giới chọn loại màu sắc này. Thứ nhất là khó có thể hiện ra vẻ nam tính, không phù hợp với thưởng thức của nam giới trong nước, thứ hai là không chịu được bẩn, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị dính hỏng.

Áo khoác ngoài màu be hơi có thiên hướng nữ tính, nhưng khi mặc trên người Diệp Lăng lại rất hài hòa, có một loại ôn nhu thanh thoát không diễn tả được bằng lời.

Trang Húc Nhiên thích Diệp Lăng mặc như vậy, gần đây mua quần áo Trang Húc Nhiên đều thích nhúng tay can thiệp, lựa cho đối phương loại màu sắc mà bản thân mình thích.

Về phần Diệp Lăng, hắn vẫn luôn không quá so đo.

Thời điểm Trang Húc Nhiên đi đến trước mặt, Diệp Lăng đang nghe điện thoại, là của em trai Diệp Hào.

Gần đây liên lạc với em trai em giái thông qua điện thoại tương đối nhiều, nhưng cũng không phải là tán gẫu chuyện sinh hoạt. Còn nhớ lần trước Diệp Lăng đã từng nói qua, mình có mua vài miếng đất dưới quê. Hiên tại chuyện bên ngoài đã giải quyết xong, nhưng mà em trai em gái có ý tưởng mới.

Diệp Lăng rất do dự, bởi vì với phương diện kia mình chỉ đọc lướt qua không được chuyên

sâu, nếu như thật sự muốn làm… Vô cùng lo lắng cho em trai em gái tự ra tay.

“Lại là em trai anh?” Trang Húc Nhiên hỏi, nếu không phải tại thời điểm Diệp Lăng nghe máy vẫn không quên chào cậu, liền muốn nổi đóa rồi, cậu nói: “Gần đây hai người gọi điện thoại không phải quá nhiều rồi sao?”

Diệp Lăng suy nghĩ một chút nói: “Đi mua đồ ăn trước, trở về nói rõ cho em.”

Trang Húc Nhiên nói: “Đi chợ, hôm nay không đi dạo siêu thị.”

“Được.” Phải mua mấy món hiếm lạ bày bán ngoài chợ, Diệp Lăng có hơi lo sợ, cảm thấy chút tội lỗi.

Sở dĩ làm như vậy, cũng là vì thân thể của Diệp Lăng.

Trang Húc Nhiên muốn đem đồ tốt cho hắn ăn, các loại thuốc bổ mua một đống về nhà không tính, đồ ăn cũng là vắt hết óc ra mà chuẩn bị cho hắn.

Ngồi trên xe, Diệp Lăng không nhịn được mà buộc miệng: “Trang Húc Nhiên a…”

“Nói đi.” Trang Húc Nhiên lái xe, tâm tình vui vẻ. Trước kia cậu nói không thích lái xe, hiện tại mỗi ngày đều chở Diệp Lăng, ngược lại không hề thấy chán ghét.

“Ừ, em của anh nói muốn xây nhà máy.”

“Vậy làm đi.”

Diệp Lăng quay đầu nhìn Trang Húc Nhiên, nói: “Chủ yếu là lo lắng cho bọn nó, không có kinh nghiệm.”

Trang Húc Nhiên nói: “Thuê một người có kinh nghiệm lão luyện hướng dẫn, không phải anh nói đất ở quê anh vô cùng thích hợp? Vừa vặn, em thấy qua mấy năm nữa nơi đó sẽ rất phát triển, nói không chừng trong vòng năm năm nền kinh tế sẽ bắt đầu đi lên. Bởi vì… đã muốn xây dựng đường cao tốc rồi, có đi qua chỗ đó của bọn anh, xuất khẩu có lẽ cũng không xa đi?”

“Xây đường cao tốc?” Diệp Lăng không biết, xem ra là kế hoạch trong tương lai, cái này hẳn là thông tin nội bộ của Trang Húc Nhiên đi?

“Không quá chắc chắn, nhưng mà có khả năng.” Trang Húc Nhiên nói: “Những kế hoạch dạng này được vạch ra rất nhiều, nhưng mà chết từ trong trứng cũng rất nhiều. Cho nên anh cũng đừng quá mong chờ, nhưng mà xây nhà máy vẫn có thể được.”

Như quê của Diệp Lăng kia có mười tám tuyến đường chia ra các thị trấn nhỏ, ưu thế duy nhất chính là cách Kinh Thành cũng không xa lắm, nếu như có đường cao tốc chạy qua sát đây thì tốt.

“Ừ…” Diệp Lăng gật đầu, sau đó lúng túng nói: “Xây nhà máy phải cần tiền, anh bây giờ còn chưa kiếm ra tiền.” Tiền mua đất vẫn là của Trang Húc Nhiên, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không phải ít.

Muốn thu được lợi nhuận cũng phải chờ đến một hai năm nữa, bây giờ nói muốn xây nhà máy, chỉ có thể nói bằng miệng.

“Xì, xây dựng một nhà máy có thể tốn bao nhiêu chứ, cũng không phải là công trình to lớn gì, 350 vạn không sai biệt lắm đi?” Trang Húc Nhiên nói: “Tính luôn cả tiền vận chuyển, 800 vạn là nhiều nhất rồi.”

Chuyện tiền bạc, Trang Húc Nhiên không hạn chế Diệp Lăng, đừng nói cho 500 vạn đi xây dựng một nhà máy nho nhỏ, ngay cả đưa ra 1000 vạn đến X môn chơi vui vẻ, chỉ cần hắn muốn.

“Không cần nhiều như vậy, chẳng qua là làm nhà máy nhỏ quy mô khoảng ba trăm người, nhiều nhất là năm trăm vạn.” Diệp Lăng nói: “Hiện tại nhà máy chỗ bọn anh cũng không nhiều lắm, mọi người làm công còn phải đi rất xa, nếu như gần bên cạnh có một nơi, khẳng định rất nhiều người muốn đến làm. Về mặt cấp vốn cũng không cần nhiều lắm, vẫn tương đối có lời.”

“Vậy phải xem anh là làm ra sản phẩm gì, thông báo tuyển dụng công nhân thích hợp. Nếu như là công nhân sản xuất dây chuyền như bình thường, thì ngược lại. Nhưng mà Diệp Lăng, cạnh tranh trong ngành sản xuất luôn luôn rất lớn, muốn chất lượng cũng muốn số lượng, một nhà máy nhỏ khó có thể tồn tại.” Trang Húc Nhiên nói: “Em sẽ hết lòng chiếu cố, nhưng mà anh có thể bảo đảm, bọn anh sẽ làm cho em những sản phẩm chất lượng như em muốn?”

Diệp Lăng nhíu mày nói: “Khẳng định không cần mấy đơn hàng sản phẩm chất lượng cao đó đâu, anh sẽ cố gắng tìm khách hàng.”

Trang Húc Nhiên đưa tay vuốt tóc hắn: “Vì cái gì phải cực khổ như vậy, em thấy anh đầu tư bất động sản vô mấy mảnh đất trống một chút, loại chuyện này vừa vất vả lại không thu được kết quả tốt… Không phải không cho anh làm, không phải anh nói em trai của anh muốn làm sao? Vậy buông tay đi để cho nó tự mình phấn đấu, còn anh, đừng phí sức như vậy.”

Nhìn vào hai mắt Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên nói thẳng: “Em thấy không quen.”

Không quen nhìn Diệp Lăng vì gia đình mà giày vò chính mình, không quen nhìn Diệp Lăng tốn nhiều tâm tư vòng quanh người nhà.

Thời điểm Diệp Lăng bận rộn với những điều này, có nghĩa là làm giảm đi thời gian cùng tinh lực vốn đang đặt trên người Trang Húc Nhiên, cho nên Trang Húc Nhiên đương nhiên không thích.

Diệp Lăng nói: “Làm sao anh có thể hoàn toàn buông tay, nó là em trai anh.” Nhìn thấy sắc mặt không vui của Trang Húc Nhiên,

hắn ngược lại cho rằng đối phương ghen tuông, nói: “Nhưng anh cũng sẽ không quản quá nhiều, dù sao anh cũng không ở nhà. Em trai anh rất thông minh tài giỏi, làm nhà máy… vẫn là do chính nó.”

Lời này Trang Húc Nhiên thích nghe: “Như vậy thì được, chúng ta gửi tiền cho nó, thành bại dựa vào chính mình. Trừ phi thật sự có vấn đề không giải quyết được, nếu không chúng ta không cần phải xen vào. Nó không phải là đứa nhỏ, anh quản nhiều quá ngược lại không tốt.”

Diệp Lăng vội vàng gật đầu: “Ừ, anh cũng nghĩ như vậy.”

Nhận định em trai thông minh, chính mình ở phương diện này ngược lại không khôn khéo bằng em trai, bởi vậy nên vô cùng tán thành.

“Ừ.” Trang Húc Nhiên không biết trong lòng Diệp Lăng nghĩ gì, nhưng kết quả thỏa mãn là được rồi.

Trước khi xuống xe, ở trên ghế hôn một chút, lúc này mới xuống xe đi chợ.

Chỗ này bán rất nhiều thứ, vật Trang Húc Nhiên muốn dẫn Diệp Lăng đi mua, là một vài món tương đối hiếm thấy.

Diệp Lăng nhìn những động vật đáng thương, trong đầu cảm thấy không thoải mái…

“Nghe nói cái này rất bổ, có ăn không?” Thỉnh thoảng Trang Húc Nhiên quay qua hỏi ý kiến, hỏi đến trái tim nhỏ của Diệp Lăng nhảy dựng.

“Trang Húc Nhiên, nếu không chúng ta đừng ăn, đáng thương quá.” Mùi máu tươi xông vào mũi, Diệp Lăng nhíu mày nói.

Trang Húc Nhiên nhìn qua, không biết Diệp Lăng nghĩ thế nào, cậu nói: “Thứ này chúng ta không ăn cũng là người khác ăn, hơn nữa, không phải là loại vật bị cấm, chẳng qua là khó mua được thứ tốt thôi.”

Cậu cũng không dám đưa Diệp Lăng đi mua mấy loại xuyên sơn giáp, cái đó là phạm pháp.

(Xuyên sơn giáp: vảy tê tê.)

“Như vậy a…” Diệp Lăng do dự.

“Cái này là giống như anh ăn thịt gà thịt cá thôi.” Trang Húc Nhiên nhìn hắn, nắm chặt tay, có chút buồn cười: “Nếu anh không đành lòng, thì đừng nhìn nữa.”

“…” Hai mắt bị che lại, giờ phút này Diệp Lăng cảm thấy xấu hổ không thôi, hai má bỗng nhiên nóng lên.

Tốt xấu gì mình cũng là đàn ông, nhưng lại giống như một em gái, chẳng những sợ máu mà còn đa sầu đa cảm.

“A, đúng rồi, anh sợ máu.” Vì vậy Trang Húc Nhiên liền không dám để Diệp Lăng tiếp tục nhìn, sau khi trả giá cùng chủ tiệm, kéo Diệp Lăng tránh xa khỏi chỗ đó.

“Không có việc gì, anh không sợ máu động vật.” Đã thử qua, Diệp Lăng biết tật xấu của mình ở đâu mà ra, là sau khi bị nện vào đầu mới để lại di chứng, nên mẫn cảm với máu.

“Mặc kệ, dù sao cũng đừng nhìn nữa.” Trang Húc Nhiên nói, chẳng những không cảm thấy đó là vết nhơ gì của Diệp Lăng, dù sao cũng ủng hộ phần này của hắn.

Giống như nhiều người trong chúng ta, bản thân sẽ không có tình thương mù quáng, nhưng lại thích thú với người có tình thương mù quáng, hy vọng bọn họ sẽ vĩnh viễn duy trì loại tình cảm này.

(Nguyên văn là 爱心泛滥 ái tâm phiếm lạm: thường mang nghĩa xấu, ái tâm là chỉ lòng thương hại cùng đồng cảm, cũng là một loại phụng hiến tinh thần – là một kiểu yêu, k cần hồi báo cùng toàn tâm toàn sức trả giá, cũng là quan tâm, bảo vệ tâm tư tình cảm của một người, đứng một mình thì mang nghĩa tốt. Phiếm lạm ý chỉ lượng nước quá nhiều, nghĩa rộng là rất nhiều, vượt quá sự tưởng tượng cùng năng lực tiếp nhận của một người, gần như trở thành một loại tai họa, tổn hại đến tinh thần, vật chất, mang nghĩa xấu. Mà Ái tâm phiếm lạm trọng tâm chính là phiếm lạm, trở thành một nghĩa xấu, từ lượng nước để chỉ lòng yêu mến quá độ, chẳng phân biệt trường hợp, chẳng phân biệt đối tượng, chẳng phân biệt được ngôn ngữ hành động dành cho những người hoặc những vật bản thân đồng tình quan tâm, dẫn đến hiệu quả trái ngược.- theo baidu, dài dòng quá T.T)

“Đi thôi.” Diệp Lăng xoay người sang chỗ khác, kéo tay Trang Húc Nhiên xuống, nắm lại trong tay.

Bộ dạng nghiêm túc khiến cho người ta phải ghé mắt, Trang Húc Nhiên đứng cạnh hắn, híp mắt nhìn chăm chú. Giờ phút này nắng chiều chiếu vào nửa bên mặt, có một vòng sáng nhàn nhạt, nhìn đẹp đến mức không chân thật.

Vì vậy để xua tan loại cảm giác mờ mịt không chân thật này, Trang Húc Nhiên lén tới gần, cắn một cái lên tai người nào đó.

Khi nhận được tiếng la nho nhỏ, cảm giác không chân thật liền bị phá vỡ, trong nháy mắt tất cả mọi thứ bỗng trở nên thật sinh động mà chân thật.

Hắn vẫn bên cạnh mình.

“Trở về thôi.”

Mua xong những thứ cần thiết, sắc trời đã tối. Ngày đầu xuân tương đối ngắn, đêm tương đối dài.

“Ừ.” Diệp Lăng giúp cất đồ xong, thừa dịp lúc không có người trả thù lỗ tai Trang Húc Nhiên một cái… để cho cậu lần sau nhớ kỹ, đừng làm chuyện xấu.

“Anh…” Trang Húc Nhiên bật cười, nhìn thấy đối phường không thèm để ý đến mình.

Diệp Lăng cầm chìa khóa, quyết định trở về tự mình lái xe. Hắn nghĩ Trang Húc Nhiên sau một ngày làm việc, còn phải lái xe lâu như vậy, hẳn là mệt mỏi.

Xe chuyển bánh trên đường, Trang Húc Nhiên ngồi bên phó lái mở nhạc, là bài mà đột nhiên ngày đó cậu nghĩ tới, Thừa Khách.

Ngâm nga vài câu, nhận được ánh mắt của Diệp Lăng, hắn nói: “Vui vẻ?”

Trang Húc Nhiên nói: “Vui vẻ a.”

Sau đó, cười ngây ngô như đứa ngốc…

Nếu không phải khoảng cách gần như vậy, nếu không phải mỗi ngày đều đối mặt, cho tới bây giờ sẽ không nhận ra chút ngây thơ cùng cảm tính, thì ra cậu cũng có.

“Trở về nấu cơm cho em ăn.” Trang Húc Nhiên hư hư thực thực mà đưa ra mệnh lệnh, lắng nghe thật kỹ rồi lại phát hiện, đó là một loại ý vị làm nũng.

“Ngày nào cũng làm.” Diệp Lăng nghi hoặc lại bất đắc dĩ, trong lòng biết rõ điều đối phương làm, hắn nghiêm túc nói ra lời từ trái tim: “Đêm này làm càng ngon hơn. Cho em ăn.”

Cười.

Kỳ thật, có phải tình yêu hay không chính là, thời điểm bạn cần, vừa vặn người kia có thể thỏa mãn bạn…

Về phần cần ở phương diện nào, cảm thấy lúc này đây có thể sử dụng một câu anh trai từng nói, tất cả phương diện.

Quả nhiên buổi tối được ăn một món hầm cách thủy rất ngon, hai người vô cùng thỏa mãn, tâm tình đều bay lơ lửng.

… Thật hy vọng mỗi ngày đều như thế, cuộc sống thật vui vẻ biết bao.

Tuần này Diệp Lăng ở nhà uống thuốc đã được mấy ngày, cảm thấy thân thể mình không còn vấn đề gì nữa, liền nói với Trang Húc Nhiên: “Năm trước làm thẻ, năm nay còn dùng được không?” Trước kia không hỏi đến những vấn đề này, không hiểu nhiều.

“Tự động thêm phí, anh muốn đi tập thể hình” Trong đầu Trang Húc Nhiên, dĩ nhiên là hình ảnh thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Diệp Lăng, vì vậy bắt đầu chảy nước miếng, nếu như hiện tại có thể hôn… Đáng tiếc không thực tế, mình và Diệp Lăng đang mỗi người hai nơi.

“A, buổi chiều anh qua đó.” Diệp Lăng nói.

Bắt đầu rèn luyện thân thể lại, thỉnh thoảng ra ngoài dạo tiệm sách, giống như lúc trước.

Ở trường học, mỗi tuần Diệp Lăng đều đến thư viện đọc sách, vì vậy quan hệ với bạn học Trần Nhất Nặc càng ngày càng quen thuộc.

Diệp Lăng hậu tri hậu giác phát hiện rằng, Trần Nhất Nặc cũng là một nhân vật đình đám trong khoa.

Nói thật, người ta lớn lên thật sự đẹp trai, chẳng qua là Diệp Lăng không mẫn cảm với nam sắc, không có cảm tưởng gì mà thôi.

Trần Nhất Nặc thuộc loại hình anh chàng đẹp trai năng động, là một nam thần tỏa đầy hào quang, tính cách sáng sủa hay thích đùa giỡn. Tiết tháo giữ được tương đối khá, tuy miệng mở ra toàn là gái đẹp này gái đẹp nọ, nhưng cũng chưa bao giờ quá thân cận với người con gái nào.

(Tiết tháo: Lòng dạ trong sạch, ngay thẳng.)

Còn có nhân duyên vô cùng tốt, quan hệ với bạn cùng phòng vô cùng tốt, cùng tới tình cảnh của Diệp Lăng là khác xa như ngày và đêm.

Diệp Lăng vô cùng hâm mộ loại người giỏi giao tiếp có năng lực xuất chúng như thế này, bọn họ trời sinh tỏa sáng, dễ dàng được người khác coi trọng.

Cái này không có quan hệ với vẻ bề ngoài, quan hệ với tính cách.

Sau khi dần dần quen thuộc, Trần Nhất Nặc hỏi Diệp Lăng: “Cậu có biết cậu là loại hình tượng gì trong lòng tôi không?”

Diệp Lăng mờ mịt lắc đầu, đồng thời có chút hiếu kỳ, mình ở trong mắt người tình trong mộng của mọi người, rốt cuộc là người như thế nào.

“Cậu trong mắt tôi…” Trần Nhất Nặc nhìn vào mắt Diệp Lăng, vốn đang nghiêm túc, kết quả là cười một trân: “Diệp Lăng, cậu biết con sóc không?”

“A…” Trong đầu Diệp Lăng hiện lên bộ dạng sóc con ngơ ngác.

“Tôi cảm thấy được, cậu giống như con sóc.” Cho dù bên cạnh ồn ào hỗn loạn, cũng có thể chuyên tâm ôm hạt dẻ thuộc về mình, hết sức chuyên chú mà gặm.

Ngoại trừ những thức thuộc về chính mình, gắng sức bảo vệ, còn những thứ khác thì mặc kệ, bất luận bên ngoài mưa gió thế nào, cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.

Không quan tâm ánh mắt người khác, kết bạn đều là những người mình thích, bằng không nói gì cũng không thèm để ý tới.

Giống như người bạn trước kia của Diệp Lăng, nói không làm bạn sẽ không làm bạn nữa, bởi vì hắn không thích.

“Thế nhưng những người không biết cậu, sẽ cho rằng cậu thanh cao, không thích sống chung.” Đúng rồi, còn một điều nữa, Trần Nhất Nặc cười nói: “Hiện tại đã đổi mới từ thanh cao rồi, sửa thành cậu cao đến mức không thể chạm tới, cái này… bản thân cậu có biết không?”

Diệp Lăng mờ mịt lắc đầu, hắn ở lớp học cũng không để ý chuyện bên ngoài, một lòng chỉ lo đọc sách.

“Aizz, được rồi, về sau thỉnh thoảng chú ý chuyện đông tây của mình một chút, miễn cho ngày nào đó bị đánh cũng không biết.” Trần Nhất Nặc đưa tay lên muốn sờ đầu Diệp Lăng, đồng thời cảm thấy mình thật buồn cười, tại sao lại có thể có loại xúc động này, rõ ràng Diệp Lăng là người thân dài vai rộng mà….

“…” Diệp Lăng theo phản xạ né tránh, hai người không chạm phải, ngược lại so với chạm được thì càng thêm lúng túng, bởi vì hai người đều sửng sốt.

“Thật xấu hổ, ma xui quỷ khiến thế nào, không có ý tứ gì khác.” Trần Nhất Nặc rụt tay lại nói, cậu vốn là người thoải mái cởi mở, cười híp mắt không cho đó là chuyện gì to tác.

“A, không sao.” Diệp Lăng nói, đoán chừng ngay cả hắn cũng không rõ ràng lắm, tại sao lại có phản ứng lớn như vậy.

“Tôi nhớ buổi chiều cậu không có tiết, cho nên xem xong sách sẽ trở về phòng sao?” Trần Nhất Nặc hỏi hắn.

“Không, gần đây tôi không có trở về phòng.” Diệp Lăng có chút không được tự nhiên mà nhìn đối phương, nói: “Không khí bên phòng ngủ, không tốt như bên chỗ các cậu.”

Ngày hôm qua ngẫu nhiên qua phòng Trần Nhất Nặc chơi, mọi người cùng nhau đánh bài nói chuyện phiếm rất vui vẻ, Diệp Lăng cảm thấy thú thị, quá mới mẻ.

“Như vậy a, buổi tối còn muốn rủ cậu tới chơi.” Trần Nhất Nặc cười nói: “Với tính cách này của cậu, ra ngoài trường ở cũng tốt, yên tĩnh.”

Diệp Lăng gật gật đầu, đồng thời thở dài một hơi, hắn còn tưởng rằng Trần Nhất Nặc cảm thấy tính cách của mình không được tự nhiên, không thích sống chung. Không nghĩ tới đối phương lại nói chuyện với mình, đây cũng là một trải nghiệm mới lạ, cảm thấy rất không tệ.

Bởi vậy có thể thấy được, trước kia Diệp Lăng sống như thế nào… cho hắn một chút khẳng định hảo cảm cứ thế dần dần tăng vọt, nếu bao ăn quản uống, còn không phải bị người bắt cóc đi.

Trần Nhất Nặc nhìn đồng hồ, nhìn Diệp Lăng híp mắt cười nói: “Tôi muốn ra ngoài trường, cậu có đi cùng không?”

Diệp Lăng suy nghĩ một chút nói: “Có.”

Hai người dọn dẹp sách vở, cùng nhau ra khỏi trường.

Đứng ở cổng chuẩn bị chia tay, Trần Nhất Nặc hỏi Diệp Lăng: “Cậu muốn đi đâu.”

Hiện tại là ba giờ đúng, Diệp Lăng muốn đếp phòng tập, hắn nói: “Đi tập thể hình.”

“BOX?.” Trần Nhất Nặc nghiêng đầu hỏi,

Diệp Lăng suy nghĩ một chút mới gật đầu: “A, phải?” Hắn liếc nhìn dáng người của Trần Nhất Nặc nói: “Dáng người cậu tốt như vậy, khẳng định là thường xuyên rèn luyện đúng không?”

“Ừ, thật trùng hợp, tôi cũng tập ở đó, nhưng mà chưa thấy qua cậu?” Trần Nhất Nặc đút tay vào túi quần, không vội rời đi.

“Bởi vì gần đây tôi mới đi, năm ngoái gần cuối năm mới làm thẻ, rèn luyện liên tục khoảng ba tháng…” Diệp Lăng cẩn thận nhớ lại, hình như chưa được ba tháng, khoảng thời gian đến lễ mừng năm mới thì trong ba tháng bị gián đoạn không ít, cơ bụng cũng biến mất không ít.

“Mỗi lần đều là buổi chiều?” Trần Nhất Nặc gật đầu: “Cái đó tôi hiểu được, mỗi lần tôi đều đi buổi tối.” Cậu cười nói: “Hôm nay đi cùng với cậu thì tốt quá, có ngại không?”

Diệp Lăng lắc đầu, chỗ tập thể hình là nơi công cộng, đối phương muốn đi lúc nào cũng được, có người đi cùng cũng tốt.

“Vậy thì tốt quá, để tôi đi lấy xe, cậu ở chỗ này chờ tôi năm phút, hay là chúng ta đi chung?” Trần Nhăc Nặc cười tủm tỉm, chỉ chỉ vào tầng hầm đỗ xe bên cạnh trường.

“Cái đó, tôi cũng đi lấy xe…” Diệp Lăng nói, xe của hắn cũng đậu ở chỗ đó.

“Được, đi thôi.” Trần Nhất Nặc nói.

Không biết là trùng hợp hay không trùng hợp, xe hai người lại đậu cùng một chỗ,

Trần Nhất Nặc nói: “Thì ra chiếc xe này là của cậu, tôi còn tưởng là của cậu ấm nào đấy… Hại tôi đậu xe cẩn thận muốn chết, sợ đυ.ng trúng xe người ta thì mang họa.”

Diệp Lăng nhìn nhìn chiếc xe sang trọng sát bên, bất đắc dĩ nói: “Đừng có đùa.” Một chiếc của cậu ta cũng hơn cả hai chiếc của hắn được không nào.

Đến bây giờ hắn mới biết được, thì ra Trần Nhất Nặc cũng là người giàu có, đúng là cái loại bất hiển sơn bất lộ thủy.

(Ý nói những người giấu giếm tài năng.)

“Ha ha, đi thôi.”

Trần Nhất Nặc cũng không phải là người giàu có, tổ tiên năm đời nhà cậu chính là phú quý giàu có. Gia tộc vẫn luôn phồn vinh không suy, xưng là thế gia cũng không quá đáng.

Gia tộc Trần gia lại khác xa quyền quý hiện thời, bởi vì khác nhau về lĩnh vực, kế thừa khác nhau, dĩ nhiên là gia phong

(nếp nhà)cũng khác.

Thời xưa có một câu nói như thế này: Lưu thủy đích hoàng đế, thiết đả đích thế gia, những lời này áp dụng vào lúc này tương đối thích hợp.

(Đại khái là ngôi vị hoàng đế rồi cũng sẽ thay đổi như là nước chảy, chỉ có gia tộc dòng dõi là trường tồn bền bỉ như sắt thép.)

Đương nhiên Diệp Lăng không có khái niệm gì với mấy cái này, cho dù là biết rõ bối cảnh Trần Nhât Nặc không đơn giản, cũng không có tâm tư đi tìm tòi nghiên cứu. Nói hắn là người ngốc nghếch cùng hết hy vọng, phải như thế nào vẫn chính là như thế đó.

Cũng như vậy, Trần Nhất Nặc không hỏi Diệp Lăng như thế nào từ một sinh viên nghèo trở thành một công tử nhà giàu, Diệp Lăng cũng sẽ không hỏi Trần Nhất Nặc, rốt cuộc nhà của cậu là có lai lịch như thế nào.

“Cậu có mang theo đồ tập sao?” Diệp Lăng nghiêng đầu hỏi, nếu không có, hắn có thể đưa đồ của mình cho Trần Nhất Nặc mặc.

Trần Nhất Nặc đi qua đánh giá: “Tôi mới phát hiện, cậu so với tôi còn cao hơn một chút.”

“Vậy sao, tôi cao 1m86.” Diệp Lăng không tự chủ được mà đứng thẳng.

“Vậy thua cậu rồi, tôi cao 1m83.” Trần Nhất Nặc vỗ vai cậu nói: “Tôi có đồ, chờ tôi.”

“Được.”

Chờ Trần Nhất Nặc thay đồ xong, hai người cùng ra ngoài tập.

Kế tiếp là phần lớn Diệp Lăng chăm chú học hỏi kinh nghiệm, Trần Nhất Nặc dạy hắn tập thể hình như thế nào, hoặc là cùng một chỗ chia sẻ điều tâm đắc.

Nói chuyện phiếm, rèn luyện, cảm giác có nhiều hơn một đồng bọn, đương nhiên vui sướиɠ.

Sau khi kết thúc đợt tập luyện, Trần Nhất Nặc nói: “Vẫn còn sớm, đi ra ngoài uống một ly không?”

Diệp Lăng vô thức cự tuyệt: “Tôi không uống rượu.”

Trần Nhất Nặc cười tủm tỉm nói cho hắn biết: “Không phải uống rượu a, tôi cũng không thích, chẳng qua là đi uống nước trái cây, ăn chút bánh ngọt.”

“A…” Nước miếng Diệp Lăng chảy ra, trong lòng nghĩ muốn đi.

Hiện tại vừa mới tập luyện xong, đúng là thời điểm cần bổ sung năng lượng, món ngọt cùng nước trái cây thích hợp cho vào miệng… thuận tiện làm bữa xế.

“Đi thôi, còn tự do được bốn mươi phút nữa, năm giờ rưỡi phải về nhà rồi.” Trần Nhất Nặc nói, vẻ mặt thòm thèm quá là hấp dẫn người.

“Vậy được.” Diệp Lăng đần độn, u mê mà theo đối phương rời đi.

Trong tiệm bánh ngọt, nhanh chóng gọi mấy món, hai đại nam nhân ăn như hổ đói… kỳ thật so với cái này thì nhã nhặn hơn chút, ăn xong nghiêm chỉnh bàn về mấy món tráng miệng.

“Không nghĩ tới khẩu vị của cậu giống tôi.” Trần Nhất Nặc thích ăn ngọt, mấy món tráng miệng mềm mại, giòn xốp, ăn vào cảm thấy tốt vô cùng.

“Ừ…” Sắc mặt Diệp Lăng đột nhiên hoang mang, bởi vì Trang Húc Nhiên gọi điện tới, hắn nói xin lỗi với Trần Nhất Nặc: “Tôi nghe điện thoại.”

Trần Nhất Nặc nháy mắt mấy cái cười nói: “Người yêu gọi điện kiểm tra?”

Diệp Lăng cười khan, gật đầu, thuận tiện trả lời điện thoại: “Trang, Trang…” Cà lăm,

hắn trong vô thức mà bỗng nhiên gọi ra tên Trang Húc Nhiên trước mặt Trần Nhất Nặc.

“Anh nói cái gì, cái gì mà Trang Trang? Rồi gì mà Tráng Tráng.” Trang Húc Nhiên ở đầu dây bên kia nói, cho rằng Diệp Lăng đã đặt nick name cho mình rồi: “Anh đang ở đâu? Vẫn chưa về?”

“Vẫn chưa, vừa tập thể hình xong, ăn mấy món điểm tâm ngọt rồi về.” Dừng một chút lại nói tiếp: “Làm cơm tối cho em.”

“Được, em chuẩn bị về, anh cũng nhanh lên.” Trang Húc Nhiên nói, bên này cũng chuẩn bị đến giờ tan tầm.

“Được, anh xong ngay đây.” Diệp Lăng nhanh chóng đồng ý.

“Diệp Lăng, anh không đi một mình phải không, đi với ai?” Trang Húc Nhiên đột nhiên ngồi thẳng lưng, mẫn cảm đối với phản ứng của Diệp Lăng.

“Là bạn học cùng lớp.” Diệp Lăng liếc mắt nhìn Trần Nhất Nặc, tên kia nhìn mình cười, cười đến tinh quái: “Cậu ấy 1m83, lớn lên giống như nhân vật chính.”

Trang Húc Nhiên nở nụ cười, khôi phục lại trạng thái bình thường nói với hắn: “Cúp đây, về sớm.”

“Được.” Diệp Lăng cúp điện thoại, phát hiện Trần Nhất Nặc như đang suy nghĩ cái gì mà nhìn mình, vì vậy hơi lo lắng, nét mặt căng thẳng.

“Tôi nghe được, là con trai.” Trần Nhất Nặc chống cằm, có chút hứng thú nhìn Diệp Lăng… phản ứng rõ ràng như con sóc, hết sức thần kỳ.

“…” Diệp Lăng ngừng thở, có chút nghiêm túc nhìn cậu, há hốc mồm, không thể nói ra được một chữ.