Tại bãi đỗ xe, Trang Húc Nhiên ngồi trong xe nhất thời xuất thần, vậy mà quên luôn việc xuống xe.
Trong đầu cậu vẫn còn quẩn quanh câu nói buổi sáng nghe được, Diệp Lăng nói với cậu câu kia: Anh không muốn rời xa em.
Đưa tay sờ sờ khóe miệng của mình, chỗ đó đang không kiềm chế được mà cong lên.
Quay đầu nhìn qua bên cạnh, trên phế phụ là bánh bích quy nho nhỏ mà Diệp Lăng đã nướng, đựng đầy cả một hộp giấy hình dạng đáng yêu.
“Cho em, lúc nào nhàm chán thì ăn.”
Trang Húc Nhiên lấy qua, mở nắp cầm một cái bỏ vào miệng, bánh bích quy có hương vị thơm ngọt giòn xốp, mùi sữa nồng đậm, hoàn toàn là khẩu vị của con nít.
“A…” Nhưng mà mình ăn hết một cái lại một cái, ngon giống như đang ăn Diệp Lăng vậy, tim đập không ngừng.
Bước xuống khỏi xa, Trang Húc Nhiên mang theo hộp bánh bích quy vào trong.
Vẫn còn khá sớm, lão gia tử và lão thái thái vẫn ở nhà, anh hai Trang Húc Đông thì không có biết có hay không.
“Cha, mẹ, anh đâu?”
“Đã biết đường trở về?” Cha của cậu Trang Tông Bình đang xem báo, nâng mắt nhìn cậu một cái.
Đây là lần đầu tiên trong tuần nhìn thấy được đứa con, đừng nói là người bạn già
(vợ)
của mình có ý kiến, ngay cả mình cũng có ý kiến.
“Cha, lúc trước con có chút việc bận, hiện tại đã xong rồi.” Trang Húc Nhiên giải thích, đến bên cạnh lão thái thái nói: “Mẹ, con của mẹ đã về rồi đây, không có lời nào sao?”
Mẹ Trang – Đông Giai Hoa nói: “Không thấy mẹ đang đan áo sao? Không rảnh quản con, biến.”
“Vậy sao?” Trang Húc Nhiên thuận theo mà nói: “Con đi thật đây, lên lầu.”
“Đứng lại.” Đông Gia Hoa nhìn thấy con mình thật sự muốn đi, lại thay đổi chủ ý, giữ cậu lại: “Qua đây ngồi yên cho mẹ, có chuyện muốn hỏi.”
“Dạ.” Trang Húc Nhiên quay trở lại, im lặng nghe giáo huấn.
“Anh của con nói, lần trước là con nói hưu nói vượng, bởi vì không muốn kết hôn? Không thích sinh con?” Đông Gia Hoa bỏ áo len xuống, một bộ muốn cùng con trai nói chuyện nghiêm túc: “Con nói xem, vì cái gì không muốn kết hôn? Rồi tại sao lại ghét sinh con?”
Trang Húc Nhiên nói: “Người mình thích rất khó tìm, con lại không muốn kết hôn cùng người con không thích, tại sao lại phải miễn cưỡng chính mình? Về phần con cái, con không thích chính là không thích, giống như có người thích ăn sầu riêng, nhưng mà cũng có người chán ghét đó a.”
Đông Gia Hoa cho con mình một nụ cười, nhưng mà một chút cũng không muốn cười: “Con đây là ví von kiểu gì vậy, cả hai có thể giống nhau sao? Ăn sầu riêng là chuyện lớn hay kết hôn sinh con là chuyện lớn?”
Trang Húc Nhiên nói: “Đối với người không thích ăn sầu riêng mà nói, ép buộc người đó ăn sầu riêng cũng là chuyện lớn giống như ép buộc người đó kết hôn sinh con.”
Trầm mặc một lúc, Đông Gia Hoa nói: “Vậy được, con nói xem, con thích loại hình phụ nữ như thế nào? Mẹ cũng không tin con tìm không thấy.”
Không chừng tìm được một người phụ nữ mà con mình thích, nó tự nhiên sẽ muốn sinh con.
“Con thích người tính cách yên tĩnh làm người không để ý đến chuyện tương lai, cũng không cần ái mộ giả tạo, không thích ồn ào. Hơn nữa nhất định phải biết làm cơm, biết làm nội trợ, làm việc kỹ càng cẩn thận, là người biết săn sóc ôn nhu, ăn, mặc, ở, đi lại tất cả mọi nơi đều có thể chăm sóc chiều chuộng con, đương nhiên, con cũng sẽ chiều chuộng người đó.” Trang Húc Nhiên cẩn thận cân nhắc một chút, lại nói: “Người đó phải một mét tám trở lên, dáng người cao gầy, khuôn mặt xuất sắc, quan trọng nhất là, cảm giác ấm áp, cùng một chỗ với người đó, làm cho con có cảm giác của một gia đình.”
Đông Gia Hoa choáng váng mặt mày, ngón tay co rút, con trai nói một hơi nhiều yêu cầu như vậy, đó là nói thật hay nói giỡn vậy?
“Con muốn kiếm một người vợ biết làm cơm là chuyện không có vấn đề, nhưng mà con muốn một người cao một mét tám để làm gì nha?” Lão thái thái không rõ, đây không phải là so với mình còn cao hơn sao?
“Có cảm giác an toàn, con thích cao, cái này không cần mặc cả.” Trang Húc Nhiên nói.
“…” Lão thái thái nhất thời im lặng, bà nói: “Con thấy chị dâu con như thế nào? Ngoại trừ không cao một mét tám, cái khác cũng xấp xỉ.”
“Nhưng mà con muốn một mét tám.” Trang Húc Nhiên nói.
Cái này đúng là làm lão thái thái buồn chết rồi, đỡ trán nói: “Vậy con phải tìm người mẫu a.”
“Không, giới người mẫu quá loạn, con không thích người mẫu, con vẫn muốn một người biết làm cơm, biết nội trợ, ôn nhu săn sóc, không thể chỉ có một lòng hư vinh suy nghĩ phức tạp.”
Yêu cầu quá nhiều, Đông Gia Hoa nhìn lão già nhà mình, lên tiếng: “Ông có biết con cái nhà ai như vậy không? Trong nhà mấy người bạn của ông thì sao, có không?”
Trang Tông Bình lắc đầu nói: “Không có, không ai cao mét tám hết.”
Lão thái thái nói: “Như vậy, nếu như con giảm điều kiện xuống, tìm một người trên dưới một mét bảy lăm, cái này mẹ cam đoan có.”
Trang Húc Nhiên nói: “Không mặc cả, cho dù con có tìm một người đủ mét tám, cũng chưa chắc đã nhìn thuận mắt, phải có tình cảm với người đó mới được.”
“…” Lão thái thái đành bó tay.
“Mẹ, con còn trẻ như vậy, mẹ gấp làm gì?” Trang Húc Nhiên cười cười, kỳ thật lão thái thái rất dễ bị lừa, mấu chốt là được cái tính khí ôn hòa, không cáu gắt.
“Aizz.” Đông Gia Hoa cảm thấy đứa con nhà mình gần đây thành thục hiểu chuyện một tí, lại càng làm cho người ta rầu rĩ một ít.
“Đến, ăn bánh bích quy, uống chén trà, không cần suy nghĩ chuyện xa xôi như vậy nữa.” Trang Húc Nhiên dâng lên bánh bích quy Diệp Lăng.
Lão thái thái răng lợi vẫn còn tốt, không chớp mắt nhai rôm rốp rôm rốp, vừa ăn vừa nói: “Mua chỗ nào đó, ăn ngon đấy.”
“Uống trà.” Trang Húc Nhiên đưa cho mẹ một tách trà nóng, thuận miệng nói: “Ven đường mua được, mẹ thích ăn sao?”
“Cũng không tệ lắm, là chỗ lần trước mà con mua mấy thứ kia sao? Lần trước mẹ còn tưởng rằng… Aizz…” Đông Gia Hoa thở dài, còn tưởng rằng là đối tượng của Trang Húc Nhiên, là đối tượng làm cho a.
“A, phải.” Trang Húc Nhiên mới nhớ đến, khoảng thời gian lúc trước, mình thường xuyên mang về nhà một vài món điểm tâm Diệp Lăng làm cho.
“Hôm nay không đi đâu sao? Chủ nhật mà.” Đông Gia Hoa nói.
“Dạ, không đi, buổi tối thì chưa biết.” Trang Húc Nhiên nói là nói như vậy, nhưng đã âm thầm quyết định trước khi trời tối thì quay về kia.
Lão thái thái nhất định muốn cậu ăn cơm, bởi vì Trang Húc Đông đã về, khó có được cả một nhà ăn cơm cùng nhau.
Trang Húc Nhiên gọi điện thoại cho Diệp Lăng, bảo Diệp Lăng ăn mấy món nhẹ lấp bụng trước, chờ cậu trở về sẽ cùng nhau ăn thêm chút nữa.
“Đúng rồi, anh sắc thuốc chưa? Một ngày uống hai lần, đừng quên.”
“Anh chưa.” Diệp Lăng nhìn nhìn vào thuốc đang sắc trong phòng bếp, nói: “Lát nữa là có rồi, cúp đây, chờ em về rồi nói tiếp.”
“Được.”
Nghe thấy đầu dây bên kia đồng ý, Diệp Lăng cúp điện thoại, đi vào phòng bếp đổ thuốc ra ly, chờ nguội.
Hôm nay Diệp Lăng ở nhà một mình, không có chuyện gì làm.
Hắn ở đây, sau khi ăn trưa xong thì đọc sách một lát, cảm thấy mệt liền đi ngủ.
Ngủ một lúc còn lỡ mất một cuộc điện thoại của Trang Húc Nhiên, cho nên vừa rồi là Diệp Lăng gọi lại.
Ngày mai phải đi học, Diệp Lăng muốn tối nay ngủ sớm một chút, vừa rồi đã muốn nói với Trang Húc Nhiên, bảo cậu buổi tối đừng trở lại, nhưng mà lời nói vừa đến bên miệng, vẫn không nói ra được.
Truy tìm nguyên nhân, có lẽ bởi vì Diệp Lăng cảm nhận được rất rõ ràng, Trang Húc Nhiên đối với mình như một nhu cầu thiết yếu, giống như không có bất kỳ vật gì có thể ngăn cản.
Bao gồm cả gia đình, chuyện của chính cậu… Là cỡ nào không thể tưởng tượng được, nhưng mà Diệp Lăng nghĩ mãi không ra. Hoặc là nói hắn cho tới bây giờ cũng không hiểu được suy nghĩ của Trang Húc Nhiên, tam quan của hai người không có giống nhau.
Nhưng mà vì cái gì cuối cùng sẽ mơ mơ hồ hồ cùng một chỗ, Diệp Lăng lại không hiểu.
Nhiều lúc, Diệp Lăng thật sự không muốn nghĩ về chuyện sau này, hắn tương đối để ý chuyện trước mắt, hơn nữa còn nghiêm túc.
Trang Húc Nhiên nói sau khi về thì ăn một bữa, Diệp Lăng liền chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, định làm cho hai người mấy món thanh đạm không ngán, ví dụ như sủi cảo nhân dưa chua thịt bằm.
Tổng cộng liền làm gần sáu mươi cái, xem chừng đã đủ ăn, Diệp Lăng ngừng tay. Sau khi rửa tay sạch sẽ, đi gọi điện thoại cho Trang Húc Nhiên.
“Em đến bãi đậu xe rồi, chuẩn bị đỗ.” Xe chạy vào bãi, vốn không cần nhận cuộc gọi này, nhưng Trang Húc Nhiên không chút do dự mà tiếp, hơn nữa không định cắt đứt.
“Ừ.” Diệp Lăng mở cửa, đem rác đi bỏ, thuận tiện xuống dưới đón cậu.
“Anh ăn gì chưa?” Đóng cửa xe, đi ra.
“Chưa.” Diệp Lăng kéo kéo cái áo khoác, phía trước không cài.
“Không nghe lời.” Trang Húc Nhiên nhíu mày, muốn dãy dỗ hắn…
“Cúp đây.” Diệp Lăng nhìn thấy cậu, nên cúp máy, đồng thời đứng dưới đèn đường của cư xá chờ cậu tới.
“…” Trang Húc Nhiên ngẩng đầu, cũng nhìn thấy hắn, ánh mắt bỗng nhiên tỏa sáng, không nghĩ tới Diệp Lăng sẽ đi xuống.
“Không đến?” Diệp Lăng thấy cậu không đi, cho nên hơi giang hai tay hướng về phía cậu.
Trang Húc Nhiên chậm rãi đi tới, thả lỏng chính mình ngã vào bên trong áo khoác Diệp Lăng… Mũi lấp đầy hơi thở quen thuộc, thoải mái ấm áp, hốc mắt nóng lên, xúc động như muốn sốt.
“Hôm nay mệt mỏi quá.” Cậu nói.
Dùng cả tay chân bám vào Diệp Lăng, giống như khỉ… Diệp Lăng buồn phiền, lấy tay nâng mông đối phương, sợ cậu té xuống.
“A, anh làm sủi cảo.” Diệp Lăng dừng một chút, lựa chọn trực tiếp ôm người mang đi, mà hắn cảm thấy may mắn là ở đây có thang máy, nếu không leo lên tám tầng…
“Em không ở đây anh làm những gì?” Đi vào thang máy, Trang Húc Nhiên bắt đầu tràn đầy sức sống, ấn Diệp Lăng gặm môi.
“Đọc sách, ngủ, nấu cơm.” Nói xong rồi, Diệp Lăng ngơ ngác nhìn cậu nói: “Còn có nghĩ về em.”
“Ha…” Trang Húc Nhiên thở gấp hai cái, lại đến gần gặm một chút, xong rồi lại gặm một chút, đã đến lầu tám.
Diệp Lăng kéo cậu ra, thuận tiện xoa xoa bờ môi đau rát của mình, có chút hối hận.
“Đi rửa mặt rửa tay, anh hấp sủi cảo.”
Cởϊ áσ khoác ra, đeo tạp dề, Diệp Lăng bắt đầu hấp sủi cảo.
Sủi cảo chín rất nhanh, Trang Húc Nhiên tiến đến hắn đã hấp xong, để cho Trang Húc Nhiên hỗ trợ cầm nước tương sang.
“Cái nào cay cái nào không cay?” Trang Húc Nhiên mỗi tay bưng một cái đĩa, ngửi ngửi hai phần, không phân biệt được.
“Đêm nay không ăn cay.” Dừng một chút Diệp Lăng nói tiếp: “Em muốn ăn cũng được, buổi tối anh không đυ.ng em.”
“Đừng a…” Trang Húc Nhiên vừa muốn nói ăn cay một chút, liền nuốt xuống, không dám nói nữa rồi.
Sủi cảo rất ngon, được nặn xinh xắn khéo léo, bỏ vào miệng rất vừa vặn.
Hai người đàn ông vây quanh bàn, ăn một cái lại một cái, giống như lúc trước chưa được ăn cơm, bị bỏ đói.
“Cái này ăn ngon, anh mua dưa chua ở đâu vậy?” Trang Húc Nhiên cảm thấy ăn ngon, đủ mùi vị, chưa từng được ăn như vậy.
“Mang từ nhà anh.” Diệp Lăng chấm chút tương nói: “Rau cải trong nhà, ăn không hết mẹ anh lấy ra làm dưa chua. Còn có củ cải muối chua, anh đều mang theo. Sáng mai chúng mình ăn cháo trắng trộn củ cải đỏ được không?”
“Được, đồ nhà làm là nhất, bên ngoài mua không thể ăn.”
“Ừ, đúng vậy.”
“Ha ha, nhưng mà ăn xong cái này phải đánh răng cho kỹ, cái mùi này…”
“…”
Tắm rửa, cùng nhau đánh răng, cố gắng chà…
“Em xem thử, còn mùi gì không?” Trang Húc Nhiên chà xong, đuổi theo Diệp Lăng bắt hắn kiểm tra.
Diệp Lăng nếm nếm qua loa, lắc đầu nói không còn nữa, rất thơm… mùi kem đánh răng.
“Em kiểm tra anh… ” Trang Húc Nhiên vòng tay qua cổ Diệp Lăng, đơn giản chỉ là kiểm tra cho hắn.
Diệp Lăng ôm lấy cậu, tha lên trên giường, một đêm cuồng nhiệt.
“Em sắc thuốc giúp anh.”
Sáng sớm Diệp Lăng rời giường, Trang Húc Nhiên cũng tỉnh dậy, theo Diệp Lăng đứng lên làm bữa sáng cùng sắc thuốc.
“Không mệt sao?” Diệp Lăng có chút lo lắng, mắt nhìn chăm chăm về phía eo Trang Húc Nhiên.
“… Em cũng không phải làm bằng bông a.” Trang Húc Nhiên vén tay áo lên, rất ra dáng mà rửa ấm, cậu nói: “Ngày hôm qua có mua cho anh mấy loại kẹo trái cây, anh nhìn thấy không?”
Sau khi cầm về, hình như thuận tay đặt trên bàn ngoài phòng khách.
“Ừ, anh cất tủ lạnh rồi.” Diệp Lăng nói, tháng ba đang đến gần, hắn sợ để bên ngoài sẽ bị chảy nước.
Trước khi ăn cơm, Diệp Lăng phơi đồ trong máy giặt, thuận tiện tưới nước cho hai chậu cây ngoài ban công.
Chỉ đơn giản là cây xanh, sẽ không nở hoa, bề ngoài nhìn không được đẹp lắm, nhưng mà lại dễ nuôi.
“Hai chậu cây này là em mua sao?”
“Hả?” Trang Húc Nhiên lắc đầu nói: “Đã có từ trước, không nhớ rõ làm sao mà có.”
Trước khi Diệp Lăng ở chỗ này, Trang Húc Nhiên rất ít khi đặt chân đến đây. Hiện tại Diệp Lăng ở chỗ này, ngược lại đã trở thành một nơi gọi là nhà.
Trang Húc Nhiên híp mắt nhìn thành phố buổi sáng, đi vào lấy điếu thuốc ra hút.
Diệp Lăng nhìn thấy ban công đóng cửa, đi qua kiểm tra, kết quả nhìn thấy người nào đó đang phun mây nhả khói, vô cùng không vui.
Hắn nhíu mày nói: “Sáng sớm mà đã hút thuốc…”
“Hả?” Trang Húc Nhiên quay đầu lại.
“Cai thuốc đi.” Diệp Lăng mở cửa, đứng ở nơi đó nghiêm túc nói.
“Ừ.”
Không nói gì thêm, thẳng thừng dập thuốc, nói bỏ liền bỏ.
“Đi vào ăn cơm.” Diệp Lăng nhìn cậu, quay vào trong.
Trang Húc Nhiên phất phất tay cho bay hết mùi thuốc trong không khí, đây là lần cuối cùng cảm nhận mùi vị của thuốc lá, nhưng mà dường như cậu không hề cảm thấy tiếc nuối.
Cơm nước xong xuôi thì cũng chín giờ, Diệp Lăng giục Trang Húc Nhiên nhanh đi sửa soạn, chuẩn bị ra ngoài.
“Đi làm mỗi ngày.” U oán.
“Đến trường mỗi ngày.” Bình thản.
Trang Húc Nhiên quay đầu nở nụ cười: “Nếu không đều không đi?”
Diệp Lăng im lặng, hắn biết rõ nên làm như thế nào.
Kéo cái gáy của người kia đến đây, gặm một trận không cho suy nghĩ lung tung nữa.
“Buổi tối gặp.” Rời khỏi bờ môi, hắn dời lên lên hôn cái trán một cái: “Trang Húc Nhiên, anh sẽ nghĩ đến em.”
…
Hôm nay là thứ hai, buổi sáng có ba tiết, từ sáng cho tới trưa. Ra khỏi phòng học trên đường đi ăn cơm, gặp được một đôi tình lữ quen thuộc.
Diệp Lăng kinh ngạc phát hiện, thì ra Lưu Nghệ Hàm vẫn còn cùng một chỗ với Lâm Tử Văn.
Hắn cho rằng nếu như Lưu nghệ Hàm đã cùng một chỗ với Bạch Úy Tình, thì nên chia tay với Lâm Tử Văn rồi, cho đến tận bây giờ cũng không nghĩ tới còn có loại khả năng thứ hai, Lưu Nghệ Hàm bắt cá hai tay.
Diệp Lăng phiền muộn cau mày, như vậy là vô cùng tàn nhẫn với Lâm Tử Văn, cô ấy có biết không?
Một cô gái vô tội, tâm địa thiện lương, đối với chuyện tình cảm thì toàn tâm toàn ý, đổi lấy sự lừa dối của bạn trai, Diệp Lăng cảm thấy có lẽ mình nên nhắc nhở Lâm Tử Văn.
Đương nhiên, Diệp Lăng sẽ không trực tiếp chạy tới trước mặt Lâm Tử Văn mà nói, bạn trai của cậu ăn vụng…
Lúc ăn cơm, suy nghĩ cả buổi, rốt cuộc Diệp Lăng cũng hành động, lấy điện thoại ra, hắn gửi một tin nhắn cho bạn thân của Lâm Tử Văn, Trương Thục Ny.
Ngoại trừ lúc trước Trương Thục Ny có động tâm với Diệp Lăng, tình cảm cũng không phải là sâu nặng, bởi vậy lúc này nhận được liên lạc của Diệp Lăng, cũng không đặc biệt thương cảm, ngược lại vô cùng cao hứng.
Nhưng mà nội dung lại thật sự khiến cho người ta nghi hoặc, cô trực tiếp gọi điện cho Diệp Lăng hỏi cho rõ.
“Diệp Lăng, có phải cậu có chuyện muốn nói với tôi?” Trương Thục Ny nói, từ những dòng tin nhắn nhận ra được nội dung ẩn chứa bên trong.
“Bạn Trương, cậu cùng với Lâm Tử Văn là bạn tốt, cậu cũng biết cậu ấy đang nói chuyện yêu đương.” Diệp Lăng nói: “Vậy có lẽ cậu rõ ràng cô ấy có thái độ như thế nào với bạn trai của mình, nếu như là thật lòng thật ý.. nên nhắc nhở cậu ấy một chút.”
“Chú ý cái gì?” Trương Thục Ny nói: “Văn Văn rất nghiêm túc, bạn trai của cậu ấy chính là bạn thân của cậu a, cậu không biết sao?”
Trương Thục Ny còn không biết chuyện Diệp Lăng cãi nhau với Lưu Nghệ Hàm mà trở mặt, cô và Lâm Tử Văn đều không quan tâm đến diễn đàn của trường, hơn nữa cũng không phải là bạn cùng lớp.
Lâm Tử Văn thân là bạn gái của Lưu Nghệ Hàm, ngược lại đã sớm biết rõ bạn trai cùng Diệp Lăng không tốt, nhưng mà cô không biết Lưu Nghệ Hàm ở bên ngoài có tình nhân.
Bài viết lần trước đã như phù dung sớm nở tối tàn, cũng sớm đã bị xóa bỏ rồi. Lưu Nghệ Hàm giải thích với bạn gái là nhận lầm người, đó không phải là cậu.
Lâm Tử Văn vẫn rất tin tưởng, dù sao gia cảnh của Lưu Nghệ Hàm như vậy, ai cũng biết rõ.
Diệp Lăng nói: “Nhắc nhở bạn của cậu phải chú ý một chút, những cái khác tôi khó mà nói được.”
Chỉ cần không phải là người ngu ngốc, cũng biết có vấn đề, Trương Thục Ny nói: “Vậy được, cảm ơn cậu, tôi sẽ nhắc nhở bạn ấy.”
“Đừng ngại.” Sau khi Diệp Lăng cúp điện thoại, mới cảm thấy tinh thần sảng khoái mà nghĩ đến chuyện ăn cái gì.
Hành động lần này của hắn cũng không phải là vì chán ghét Lưu Nghệ Hàm, chỉ thuần túy là cảm thấy khó chịu, không hy vọng một người con gái vô tội bị lừa gạt.
“Văn Văn, có chuyện muốn nói với cậu…” Rất nhanh Trương Thục Ny đã gọi điện cho bạn tốt, bảo cô ra gặp mặt để nói cho rõ ràng.
Sự tình thế nào Diệp Lăng không biết rõ, hắn ăn cơm trưa xong trở về phòng ngủ một chút, ý định ngủ trưa.
Từ khi Diệp Lăng ít khi ở lại phòng ngủ, quan hệ giữa hắn và mấy người cùng phòng càng ngày càng lạnh nhạt… Phải nói là lúc trước sấm chớp đầy trời, hiện tại đã chuyển thành không để ý lẫn nhau.
Đôi khi Diệp Lăng sẽ tự kiểm điểm lại bản thân, có phải làm người quá thất bại rồi. Sống hai mươi mấy tuổi, thậm chí ngay cả một người bạn thân cũng không có
Hiện tại Diệp Lăng với bạn cùng lớp, ngược lại quan hệ rất hòa hợp, nhưng mà khoảng cách đến bạn tốt vẫn còn cách một khoảng xa.
Sau khi đã kiểm điểm mình rất nhiều lần, Diệp Lăng đã buông bỏ được chuyện này, tốt hơn là tùy duyên số đi.
“Diệp Lăng, cùng đến thư viện đi.”
Ở dưới lầu ký túc xá, gặp được một cậu bạn cùng lớp.
Diệp Lăng ôm sách có chút kinh ngạc, hắn nói: “Làm sao cậu biết tôi đến thư viện?”
Cậu bạn đó gọi là Trần Nhất Nặc, nghe vậy liền nở nụ cười nói: “Mỗi lần vào giờ này tớ đều thấy cậu ở thư viện, thật kiên trì,” Tận ba năm, thật là không tưởng tượng được.
Nhưng Diệp Lăng lúc trước rất quái gở, không nói lời nào với bất kỳ ai, Trần Nhất Nặc thật sự không tin có một người có thể tập trung như vậy.
“Thì ra là vậy.” Diệp Lăng gật đầu, ấn tượng của hắn về Trần Nhất Nặc chỉ là quen biết sơ sơ, chưa từng để ý đến cậu bạn này cũng đọc sách ở thư viện giống như mình.
“Đúng vậy, có một lần tớ còn gọi cậu lấy giùm quyển sách.” Trần Nhất Nặc nói, kết quả Diệp Lăng giúp cậu lấy xong, liền đi thẳng, ngay cả một câu cảm ơn cũng chưa kịp nói.
Thân là tình nhân trong mộng, Trần Nhất Nặc bị đả kích lớn, từ đó về sau không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“A, thật là xấu hổ, tôi quên mất rồi.” Diệp Lăng nghĩ không ra, có lẽ là chuyện của kiếp trước.
“Tớ biết ngay là cậu đã quên, là chuyện của năm nhất rồi.” Trần Nhất Nặc cười cười, đôi mắt hoa đào khẽ nheo, nói: “Đi thôi.”
Cùng một chỗ với bạn học ôn tập, cũng rất tốt, Diệp Lăng ngơ ngác nghĩ, vì vậy cam chịu hai người ngồi cùng một chỗ.
Bầu không khí yên tĩnh, đọc đến xuất thần.
Đột nhiên một làn gió thơm thổi qua, giấy viết thư màu xanh da trời nhét vào trong sách Diệp Lăng, vị bạn gái tóc dài bồng bềnh ngượng ngùng đi thẳng.
“Diệp Lăng, cậu thật đào hoa nha.” Lúc Diệp Lăng đang ngẩn người, Trần Nhất Nặc nói: “Nhìn rất quen, hình như là người đẹp ở khoa Trung Văn bên cạnh.”
“Khoa Trung văn?” Trong đầu Diệp Lăng hiện lên khuôn mặt của Vương Thiến Nghi, cùng với mái tóc dài màu đen.
“Ừ, nếu không cậu nhìn tên đi, có lẽ tớ nhận lầm.” Trần Nhất Nặc hỏi Diệp Lăng có muốn mở ra nhìn hay không.
“A, tôi không xem.” Diệp Lăng lắc đầu, sau đó nhờ cậy Trần Nhất Nặc:?Nếu cậu biết bạn ấy, nhờ cậu trả lại gúp
được không?”
Trần Nhất Nặc tò mò hỏi: “Cậu thật sự có đối tượng rồi? Người đẹp như vậy mà cũng không động tâm?”
“Ừ, có đối tượng.” Diệp Lăng gật gật đầu.
“Như vậy, nếu không thì cậu tự đi đi, trái tim con gái vẫn luôn mềm yếu, tớ sợ sẽ làm cô ấy đau khổ.” Trần NHất văn nói ra tên người bạn gái kia cho Diệp Lăng, vỗ ngực một cái nói: “Dù sao tớ rất mềm lòng với gái đẹp, sợ nhất nhìn thấy con gái khóc, cậu ở trước mặt nói cho rõ ràng là tốt nhất.”
“Vậy được rồi.” Diệp Lăng ngẫm lại thấy cũng đúng, không thể gây phiền toái cho người khác.
“Diệp Lăng.” Trần Nhất Nặc chống cằm nói với hắn: “Cậu lớn lên quá đẹp trai rồi, tớ thật ghen tị.” Trong lúc Diệp Lăng đang sững sờ, nói tiếp: “Cậu xem, người đẹp đi tới chỉ để ý đến cậu, đối với tớ làm như không thấy.”
“Cậu cũng không tệ.” Diệp Lăng nghiêm túc nói, hơn nữa trong lòng im lặng phản bác, chính mình ngoại trừ khuôn mặt cũng tạm được, điều kiện cũng không tồi, đều là dựa vào Trang Húc Nhiên chăm sóc.
“Ừ, cũng vậy ha ha, tớ sửa soạn lại một chút thì ít nhất cũng trở thành tiểu suất ca…” Trần Nhất Nặc tự luyến mà sờ sờ mặt, cười đến sáng lạn.
Diệp Lăng cũng cười.
Trò chuyện trong chốc lát, hai người tiếp tục đọc sách.
Rời khỏi thư viện đã là bốn giờ chiều, sau khi Diệp Lăng cùng Trần Nhất Văn tách ra, bất tri bất giác mà vòng qua bên khoa Trung văn.
Bọn họ vậy mà vẫn còn học.
Diệp Lăng do dự, dù sao hiện tại cung nhàn rỗi, vì vậy quyết định chờ lớp tan học.
Chờ chờ, một bàn tay nhẹ nhàng chạm lên vai một cái: “Diệp Lăng?”
Diệp Lăng giật mình, mới phát hiện bên cạnh mình không biết lúc nào đã thêm một người.
Người nọ là người quen, cô chính là người đẹp của khoa Trung văn Vương Thiến Nghi, bạn gái Tiếu Chí Hiên.
“Chào cậu.” Diệp Lăng nói: “Không nghĩ sẽ gặp được cậu.”
“Cậu ở đây chờ ai vậy?” Vương Thiến Nghi hiếu kỳ, cô nhìn thấy Diệp Lăng đã ngồi ở đây rất lâu nồi, vì vậy mới quyết định đến hỏi thăm.
“A.” Diệp Lăng đột nhiên linh quang chợt lóe, cảm thấy hoàn toàn có thể nhờ Vương Thiến Nghi đi làm loại chuyện này a, hắn lấy tờ giấy viết thư màu lam ra, xấu hổ nói: “Cậu có biết trong lớp có người nào tên là Nghê Y Phàm không? Nhờ cậu cầm giúp cái này trả cho bạn ấy.”
“Nghê Y Phàm?” Vương Thiến Nghi giật mình một cái, sau đó nói: “Tôi có biết, chúng tôi là bạn cùng lớp.”
“A, thật may quá.” Diệp Lăng cảm thấy rất trùng hợp.
“Cô ấy đưa cho anh?” Vương Thiến Nghi nhận lấy, bức thư này nhất định sẽ bị trả lại, bởi vì Diệp Lăng căn bản không có khả năng cùng một chỗ với nữ sinh.
“Ừ, buổi chiều tại thư viện, bạn ấy nhét vào sách của tôi. Tôi không biết bạn ấy, là người bạn bên cạnh nói cho biết.” Diệp Lăng nói: “Cho nên tôi liền tới đây để trả lại.”
“Được, tôi sẽ giúp anh đưa cho cô ấy.” Vương Thiến Nghi nói, mỉm cười.
“Cảm ơn cậu.” Diệp Lăng tò mò nói: “Cậu không cần đi học sao?” Lớp của cô vẫn còn đang dạy.
“Trốn học a.” Vương Thiến Nghi thè lưỡi, thuận tiện ngồi xuống tán gẫu vài câu: “Khuya ngày hôm trước Tiếu Chí Hiên không phải là nói sẽ giúp tôi liên lạc với giáo viên sao, hôm nay tôi đi gặp người đó, đi theo học quốc họa.”
(Quốc họa 国画: tranh truyền thống trung quốc.)
“Cậu thích vẽ tranh?” Quốc họa hay là thư pháp gì gì đó, theo suy nghĩ của Diệp Lăng chính là một thứ rất cao cấp, là lĩnh vực mà mình không có khả năng tinh thông, hắn vô cùng thưởng thức Vương Thiến Nghi.
“Ừ, nếu như có thể mà nói, về sau muốn ôn luyện chuyên sâu về phương diện.” Vương Thiến Nghi vui vẻ nói: “Người dạy học này là một bậc thầy rất giỏi, nếu như tôi có thể là học trò của thầy ấy,vậy cũng không cần lo lắng nữa, về sau sẽ càng lúc càng tốt.”
“Chúc mừng cậu.” Diệp Lăng nhìn thấy vẻ mặt tỏa sáng của người ta, cũng vui vẻ giùm cô.
Chút phiền muộn trong lòng, cũng đã được gỡ bỏ rồi.
Trong đời, thời kỳ khác nhau có những thứ để theo đuổi khác nhau. Nhưng mà thứ Vương Thiến Nghi hiện tại theo đuổi chính là sở thích và tương lai của mình, về phần tình cảm trước mắt, cũng không phải là quá cố chấp.
Diệp Lăng thật sự thưởng thức người biết hướng tới như vậy, bọn họ biết mình nghĩ gì muốn gì, có kế hoạch với cuộc sống cùng tương lai của mình, chưa bao giờ sẽ mông lung.
Trong một thân thể nhỏ bé, ẩn chứa sức mạnh to lớn, Vương Thiến Nghi chính là loại con gái như vậy đi.
“Diệp Lăng còn anh thì sao, gần đây có kế hoạch gì không, sức khỏe thế nào rồi?” Vương Thiến Nghi nghiêng đầu cười cười, quan tâm hỏi, hiện tại cô vẫn là người yên tĩnh thoải mái như trước, nhưng lại nhiều hơn một phần hoạt bát.
“Tôi? Tôi đang uống thuốc, kế hoạch chính là uống hết đống thuốc mua về, khỏe lại sẽ giống như trước đến phòng thể hình, rèn luyện cơ thể cho tốt.” Diệp Lăng: “Còn có, hết học kỳ này tôi muốn ra ngoài thực tập.”
Vương Thiến Nghi nói: “Đã nghĩ đến công ty nào chưa?”
Diệp Lăng lắc đầu: “Có thể tôi sẽ đến công ty của Trang Húc Nhiên.” Thời điểm nhắc đến người kia, hai đầu lông mày đều dãn ra.
“Anh… cũng rất tốt, cậu ấy rất để ý đến anh.” Vương Thiến Nghi gật đầu nói, thân là con gái có một loại trực giác tinh tế nhạy bén, có thể cảm nhận được rất nhiều chuyện nhỏ bé.
“Hẳn là vậy…” Diệp Lăng có chút không được tự nhiên mà thừa nhận, từ từ cười rộ lên.
Sau giờ ngọ trên ghế dài, hai con người tình cờ gặp nhau, lúc có lúc không nói mấy lời tán gẫu, ngược lại giống như những người bạn đã quen biết từ lâu.
Rất nhiều năm sau Diệp Lăng nhớ lại, nếu như không có cuộc gặp sau giờ ngọ này, chính mình sẽ không có được một người bạn đặc biệt hơn những người bạn khác.
Nhận thấy Vương Thiến Nghi tự tin về cuộc sống, mới khiến cho hắn cảm thấy ấm áp mà chợt tỉnh ngộ, thì ra cuộc đời này có tươi đẹp hay không, là do chính tâm tình của mình quyết định.
Một số người, một số chuyện, nên buông tay liền buông tay, nên quý trọng, thì nhất định phải quý trọng.
Vương Thiến Nghi cầm bức thư Diệp Lăng nhờ mình, đi thẳng về phòng ngủ.
Vừa buông balô, gửi tin nhắn cho bạn trai, mấy người cùng phòng cũng trở lại.
“Thiến Nghi đã về nha, hôm nay đến nơi nào chơi vậy?”
“Không chơi, đi bái sư học tập.” Vương Thiến Nghi cười cười, nhìn thấy Nghê Y Phàm vào sau, vẫn đối với mình xa cách như trước, cô nói: “Có muốn cùng ra ngoài ăn cơm không?”
Hai người kia nói: “Được, cậu mời?”
Vương Thiến Nghi nói: “Không thành vấn đề, các cậu đang giảm cân, ăn được bao nhiêu đâu.”
“Y Phàm, hôm nay không thoải mái sao? Sao không tập trung vậy? Thiến Nghi hỏi cậu có đi ăn cơm không?”
“Tớ không đi, các cậu đi đi.” Nghê Y Phàm nói, đi vào ngồi lên ghế của mình chơi điện thoại.
Hai người đẹp trong phòng ngủ, từ lúc nhập học đến giờ chính là bất hòa như vậy.
Bởi vì hai người đều xinh đẹp giống nhau, cùng được xưng là hoa khôi của hệ.
Thậm chí ngay cả loại hình cũng giống nhau, giống nhau đến cả khí chất xuất chúng, giống nhau thanh thuần động lòng người, mái tóc dài bồng bềnh.
Vương Thiến Nghi ở mọi phương diện thì có hơi xuất sắc hơn Nghê Y Phàm một chút, không phải bởi vì cô có một người bạn trai giàu có, mà vì là cô biết làm người.
Chưa bao giờ để lộ ra quan hệ giữa mình và Tiếu Chí Hiên ra ngoài, cũng sẽ không bởi vì mình được người ta theo đuổi mà sẽ đùa giỡn với trái tim của người ta.
Vương thiến Nghi rất nỗ lực, biết hiện tại mình nên làm những chuyện gì. Những chuyện sóng ngầm của mấy chị em, cô chưa từng có hứng thú tham gia.
Lần này đồng ý giúp Diệp Lăng đưa tin, nhưng thật ra là một chuyện sai lầm, nhưng Vương Thiến Nghi không do dự.
“Y Phàm, ra ngoài ban công một chút, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Nghê Y Phàm lười biếng nói: “Chuyện gì, không thể nói trong phòng sao?”
Vương Thiến Nghi nói: “Cậu chắc chắn? Vẫn là nên ra ngoài đi.” Cô đi ra ngoài trước.
“Bên ngoài lạnh như vậy…” Nghê Y Phàm không ra.
Vì vậy Vương Thiến Nghi lại đi vào, nói: “Có một người bạn nhờ tôi làm một việc, trả cái này lại cho cậu.”
Giấy viết thư màu lam, đặt trên bàn của Nghê Y Phàm.
Đám chị em trong phòng ngủ không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy sắc mặt Nghê Y Phàm thay đổi.
“Vương Thiến Nghi! Cô là có ý gì?”
Vương Thiến Nghi không đáp lại, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.
Cùng một chỗ với Tiếu Chí Hiên, xác thực được rất nhiều quan tâm, tiền tài cùng những mối quan hệ đối phương đều không keo kiệt với cô. Hiện tại Vương Thiến Nghi cũng là một tiểu phú bà, ngẫu nhiên mời đám bạn cùng phòng ngủ ra ngoài ăn một bữa vẫn là có thể gánh được.
Cái này cũng là nguyên nhân khiến cho trong phòng cô nổi trội hơn Nghê Y Phàm, dù sao bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm cũng là chuyện thường tình, đây không phải là chuyện có cách nào khác.
(Nã nhân thủ đoản cật nhân chủy đoản: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.)
Về phần Diệp Lăng sau khi rời khỏi khoa Trung văn, ôm sách vở về phòng ngủ.
Nhìn giờ đã không còn sớm, hắn vội vàng xuống dưới lầu ký túc xá.
Ở dưới lầu, Lưu Nghệ Hàm chặn hắn lại, nói vào mặt hắn: “Mày nói gì với Văn Văn hả?”
Diệp Lăng ngẩn người, mới hiểu ra ý tứ trong đó, xem ra là Lâm Tử Văn đã được cảnh báo, tìm ra được dấu vết nên làm loạn lên với Lưu Nghệ Hàm.
“Lưu Nghệ Hàm, chuyện giữa hai người các cậu thật sự không liên quan đến tôi, tôi chỉ là nhắc nhở một người con gái vô tội, chú ý đề phòng bạn trai của mình.” Hắn thẳng thắn thừa nhận, chính mình có nhắc nhở Lâm Tử Văn, mặc dù là thông qua người bạn tốt Trương Thục Ny.
“Diệp Lăng, tại sao mày lại làm như vậy? Tao có đắc tội gì với mày sao?” Lưu Nghệ Hàm nổi nóng, xế chiều hôm nay Lâm Tử Văn đột nhiên ồn ào với cậu, vừa hỏi mới biết là được Diệp Lăng nhắc nhpr, lại để cho bạn gái hoài nghi mình có chuyện giấu giếm, hắn thật sự được lắm!
“Cậu không đắc tội với tôi, nhưng mà bạn nữ kia cũng không đắc tội tôi, tại sao tôi phải trơ mắt nhìn cô ấy bị lừa gạt.” Diệp Lăng nói.
Lưu Nghệ Hàm nói: “Mày như vậy là xen vào chuyện của người khác, tao xin mày đừng đến can thiệp vào chuyện của bọn tạo được không? Tao biết giờ mày giỏi rồi, nhưng mà một tao không có đắc tội với mày, hai không có trêu chọc mày, mày hà tất phải gây khó dễ cho tao?”
Diệp Lăng bình thản nói: “Tôi nói, không phải là tôi gây khó dễ cho cậu, tôi giúp chính là một bạn nữ vô tội.”
“Mày!” Lưu Nghệ Hàm nổi giận nói: “Tóm lại mày đừng có xen vào nữa, coi như tao cầu xin mày được không?” Thừa dịp Lâm Tử văn còn chưa biết gì, cậu phải nhanh chóng đối phó với Diệp Lăng.
“Không được, cậu muốn làm gì tôi không ngăn cản được cậu, nhưng mà tôi có quyền được cảnh báo cho người bị hại.” Diệp Lăng nói xong, cuối cùng liếc mắt nhìn Lưu Nghệ Hàm, vòng qua người rời đi.
“Diệp Lăng!” Lưu Nghệ Hàm nói vọng theo: “Mày không sợ tao đưa chuyện của mày ra ánh sáng?”
Diệp Lăng nổi giận, hắn lạnh mặt quay đầu lại, nói: “Nếu như cậu dám.”
Nếu như Lưu Nghệ Hàm dám hành động thiếu suy nghĩ, Diệp Lăng vô cùng tin tưởng với năng lực của Trang Húc Nhiên, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.