Cùng một chỗ với Trang Húc Nhiên đã mấy năm, số lần hai người lăn lộn trên giường cũng không tính là ít, Diệp Lăng đã không còn gì xa lạ với thân thể của Trang Húc Nhiên. Thậm chí rất rõ ràng, Diệp Lăng nhớ từng vị trí trên người Trang Húc Nhiên, kể cả ở đâu có nốt ruồi cũng biết.
Nói cách khác, Trang Húc Nhiên đối với Diệp Lăng, là sự tồn tại quen thuộc giống như tay trái kéo tay phải, đối mặt với thân thể của cậu, cho dù kích động cũng có giới hạn.
Nhưng mà tình huống hiện tại không giống, Diệp Lăng nhìn cái người đang mỉm cười với mình kia, trong đầu đột nhiên nổ oành một cái, có chút loạn.
Trong đầu chỉ còn sót lại thân thể trắng bóng của Trang Húc Nhiên, nụ cười sáng ngời… khiến cho thứ dưới bụng nhanh chóng có phản ứng, mũi ngứa, hai má nóng lên, đầu óc choáng váng, trong lòng không ngừng gào thét, muốn ôm cậu.
Tâm động không bằng hành động, Diệp Lăng lập tức đi qua, áp Trang Húc Nhiên ngay tại chỗ, hôn liếʍ giống như sói gặm xương.
Hung hăng mà vội vàng đòi hỏi như vậy, Trang Húc Nhiên chưa bao giờ được cảm thụ qua, cậu bị hôn môi đến có chút mờ mịt, đây là Diệp Lăng?
Kinh ngạc mở to hai mắt, trong lòng hơi kích động.
Hai chân không tự giác vòng lên, quấn chặt lấy thắt lưng rắn chắc, nửa thân trên được người ôm vào trong ngực, phía trước tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ được áo lông mềm mại của Diệp Lăng vuốt ve, cảm thấy ngưa ngứa, nóng lên, còn có chút tê dại.
“…” Diệp Lăng xoa phần không được hoàn mỹ trên khuôn mặt, giúp cậu vén mái tóc lộn xộn qua sau tai, tiếp tục làm nụ hôn thêm sâu, cho đối phương thể nghiệm đầu lưỡi run rẩy, thể nghiệm bờ môi bị ăn sạch.
“Diệp Lăng… đã đủ rồi…” Trang Húc Nhiên thở phì phò nói, đẩy Diệp Lăng ra một chút.
Tim đập rất nhanh, sau khi dừng lại càng phát ra rõ ràng.
thịch thịch thịch thịch….
“Anh bị thần kinh à?” Cậu hỏi.
Ngón tay ôn nhu vẫn vuốt ve trên mặt mình, giọng Trang Húc Nhiên không khỏi trở nên gấp gáp.
Kết quả nhận lấy một ánh mắt mờ mịt.
Diệp Lăng cũng không biết mình bị cái gì thần kinh, hắn thành thành thật thật trả lời: “Nhìn thấy em thì đã như vậy rồi.”
Trong nháy mắt, có một loại xúc động muốn hôn môi đối phương.
“Thật sự?” Trang Húc Nhiên nhíu mày, không biết có nên tin tưởng lý do này hay không, ánh mắt sắc bén đảo qua đảo lại trên người Diệp Lăng: “Bị em mê hoặc?”
Tuy rằng cậu tự biết, khả năng này rất nhỏ.
“Ừm.” Diệp Lăng nhìn khuôn mặt người này, cũng có chút kỳ quái, khuôn mặt không dễ nhìn như vậy, nhưng mà nhìn một chút cũng thành quen, cảm thấy thật đáng yêu a. Vì vậy cúi đầu hôn một cái, ở chỗ xấu xí kia.
Trang Húc Nhiên đưa tay lên sờ sờ mặt của mình, cậu đương nhiên biết rõ Diệp Lăng hôn ở chỗ nào, cậu hỏi: “Gương mặt này của em, anh cảm thấy như thế nào?”
Đột nhiên rất muốn biết, rốt cuộc đối phương có cảm nhận như thế nào đối với khuôn mặt của mình? Sẽ không cảm thấy xấu? Hay vẫn là chán ghét?
Thích một người chỉ có mấy lý do đơn giản, một là mặt, một là tiền, còn một vài cái nhỏ nhặt khác.
Đừng nói thích vẻ đẹp nội tâm gì gì đó, Trang Húc Nhiên không tin.
Tuy rằng đoạn tình cảm với Diệp Lăng xem như đã êm đẹp, nhưng chính cậu rất rõ ràng, những thứ tốt đẹp này cũng giống như bọt biển, đυ.ng một cái liền vỡ.
Sỡ dĩ cứ bắt lấy bọt biển không tha, chẳng qua là do không có cách nào mà thôi, nếu như mình không bắt lấy mà nói, cuối cùng ngay cả bọt biển cũng không có.
“Lần đầu tiên gặp thì thấy rất xấu.” Diệp Lăng luôn luôn thành thật, vì vậy liền trúng một đấm, Trang Húc Nhiên đánh xong, hắn nói tiếp: “Về sau đã thành thói quen, cảm thấy rất…”
“Rất cái gì?”
“Xấu nhưng rất thuận mắt.” Diệp Lăng trịnh trọng tìm ra một từ để hình dung, sau đó thỏa mãn gật đầu.
“Đi chết đi!” Trang Húc Nhiên thưởng cho hắn một đấm như trước, đen mặt nói: “Anh đợi đi, em đi tắm.”
“…” Ngực đau âm ỉ, Diệp Lăng yên lặng rời khỏi người cậu, nhìn đối phương tiến vào phòng tắm.
Kích động trong lòng còn chưa biến mất, huyết dịch vẫn tập trung ở phần bụng dưới như trước, nhưng đang dần dần rút đi.
Diệp Lăng ngồi trên ghế sopha cởi bỏ quần áo, cũng nhặt lên quần áo Trang Húc Nhiên ném dưới sàn, cầm bỏ vào máy giặt trong phòng tắm.
Thân thể trần trụi, bận rộn trước máy giặt, vừa nghiêm túc lại vừa ngờ nghệch… áp chế được người đàn ông lộn xộn này, có chút thành tựu.
Trang Húc Nhiên hé mắt, trong lòng có suy nghĩ đáng sợ. Cậu sẽ không để cho bất luận người nào nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Lăng, cho dù có phải gϊếŧ Diệp Lăng cũng sẽ không.
Vốn chỉ với bề ngoài của Diệp Lăng, cũng đã dễ dàng rước nạn đào hoa, nếu như bản thân Diệp Lăng lại có một chút phong lưu, cuộc sống này tuyệt đối không được an bình.
May mắn Diệp Lăng không phải loại người như vậy, hắn ngây ngô đến thần kỳ, căn bản không biết trêu hoa ghẹo nguyệt là cái gì.
“Diệp Lăng, đừng giặt, đợt lát nữa giặt luôn ga giường.”
Diệp Lăng nghe vậy thì nói: “Ga giường lớn quá, sẽ làm hỏng quần áo giặt chung.”
Kỳ thật quần áo của mùa đông, có thể tự mình giặt ở nhà cũng không nhiều, chỉ có một ít áo sơ mi cùng qυầи ɭóŧ, có đôi khi quần ngoài cũng đưa đến hiệu giặt ủi. Tất cả áo lông cùng áo khoác đều đưa đến hiệu giặt, bởi vì tự mình giặt thì không được tốt.
Gia giường ngược lại luôn luôn tự giặt, sân thượng nhà hắn lúc nào cũng bay đủ loại ga giường, một tuần đổi một lần còn cho là ít đấy….
Rốt cuộc cũng chỉnh máy giặt xong, Diệp Lăng hài lòng rời khỏi chỗ đó, đi về hướng vòi sen… Hai cánh tay quấn lên, trong không khí tràn ngập hơi nước, rất nhanh đã cuồng nhiệt đến khó bỏ khó phân, mỗi một chỗ trên người đều rất nhanh bốc hỏa.
Nhưng mà mục đích chính là tắm rửa, Diệp Lăng rất có trách nhiệm mà chấm dứt thân mật.
Từ cái kệ bên cạnh, xịt ra một ít sữa tắm màu trắng, bôi lên người Trang Húc Nhiên, chăm chú kỳ cọ.
Thủ pháp ôn nhu cẩn thận, có điểm giống như đang tắm cho bé con nhà mình, sợ làm đối phương đau.
Nhưng kỳ thật, cũng không đến nỗi yếu ớt như vậy, chẳng qua là cảm thấy cái đó cũng không tệ, nên không mở miệng đánh vỡ không khí hiện tại.
Híp mắt tựa ở trên tường, vén tóc mái đen nhánh ẩm ướt ra sau, để lộ ra cái trán trơn bóng cùng đôi lông mày sắc bén, thì ra khuôn mặt của Trang Húc Nhiên cũng không phải trung tính, nhìn cậu còn có tinh thần hơn so với Diệp Lăng, luôn luôn là vậy.
Hơn nữa cậu rất gầy, mặc quần áo thì cảm thấy cơ thể chỉ có xương, tác phong cá nhân mạnh mẽ, sau khi cởi xuống, chỗ nên có thịt thật ra cũng có thịt, chỉ là khung xương nhỏ mà thôi.
Xương chậu vô cùng rõ ràng, phần xương ở chỗ này là nơi thu hút người nhất.
Bàn tay Diệp Lăng, lướt qua eo Trang Húc Nhiên, cố ý đánh giá, eo chỉ có một chút như vậy… Thật không biết lúc đánh nhau, đối phương là như thế nào ra tay nhiệt tình được như vậy a, nhìn cái thân thể này đã cảm thấy lo lắng.
“Em phải ăn nhiều cơm một chút.” Diệp Lăng nói, cố ý nắm chặt eo của cậu.
“Ừ…” Trang Húc Nhiên qua loa đồng ý, ngón tay di chuyển ở phần bụng Diệp Lăng, đặt ngón tay lên vết sẹo màu hồng ở dưới bụng: “Chỗ này còn đau không?”
Một câu đã hỏi rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều không quản được miệng của mình, hỏi hắn có đau hay không.
“Không đau.” Diệp Lăng nói, hai tay chuyển xuống dưới đùi đối phương, rồi lại từ đầu gối xoa lên, cậu thật sự không có cách nào đoán trước được, sau một giây Diệp Lăng sẽ mang đến cho mình cái gì.
Rõ ràng là điều không nên xảy a, nhưng khi đối phương bắt tay vào làm lại như một chuyện đương nhiên, tựa như từ lúc sinh ra đã giống như quen thuộc.
Diệp Lăng kỳ cọ bên này, lại tiếp tục kỳ cọ bên kia, căn bản không biết Trang Húc Nhiên đang quan sát mình.
Kỳ cọ người này từ đầu đến chân một vòng, chỗ nào cũng không bỏ sót, xong rồi còn nói: “Được rồi.” Kéo xuống khăn lông lớn, phủ cho Trang Húc Nhiên, đẩy cậu ra khỏi phạm vi của bọt nước: “Đi ra ngoài sấy khô tóc, nếu không thì bị cảm đấy.”
“Ừ.” Trang Húc Nhiên mơ màng đi ra ngoài, ngồi đợi trên ghế sopha.
Diệp Lăng tắm xong thì đi ra, nhìn thấy cậu liền cau mày, muốn mở miệng giáo huấn hai câu, nhưng lại mặc kệ mà nuốt xuống.
Tự mình đi lấy máy sấy, đi đến trước mặt Trang Húc Nhiên, ôn nhu sấy khô cho cậu.
“Qua bên kia đi, anh muốn sấy tóc.” Diệp Lăng ngồi xuống sấy cho mình.
Trang Húc Nhiên di chuyển một chút, tránh đi đầu gió, nhưng vẫn chiếm lấy ghế sopha như cũ, cẳng chân gác lên đùi Diệp Lăng, thỉnh thoảng còn dùng ngón chân cọ cọ vào bên trong đùi.
“Đừng nghịch.” Diệp Lăng bắt lấy cái chân kia, gãi gãi vào lòng bàn chân, khiến cho nó phải rụt về.
Vẻ mặt Trang Húc Nhiên giống như muốn cười nhưng lại không cười, dường như đã say mê cái trò chơi nhàm chán này.
Chát!” Lúc này hơi quá trớn, vậy mà lại đυ.ng đến bộ phận mấu chốt, Diệp Lăng không nói hai lời liền phát cho cậu một cái.
“Hừ?” Trang Húc Nhiên lập tức nâng cầm, một tư thế muốn tính sổ.
Diệp Lăng chậm rãi sấy tóc, cất kỹ máy sấy. Quay đầu lại vẫn nhìn thấy Trang Húc Nhiên gác chân trên đùi mình, nhưng điểm quan trọng là vẻ mặt đối phương tràn đầy khó chịu….
Vì vậy lại càng mờ mịt, chẳng lẽ mới đánh một cái đã tức giận?
Mặc kệ, không phải muốn làʍ t̠ìиɦ sao, mọi việc đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu.
Đầu tiên Diệp Lăng nắm lấy cái chân kia, đặt một nụ hôn xuống chỗ mình mới đánh xong, sau đó dần dần di chuyển lên, từng chút từng chút để lại dấu vết, từ bắp chân đến đùi, đến cuối góc, chính giữa…
“…” Hô hấp của Trang Húc Nhiên thoáng dừng lại, sau đó ngửa đầu lại tiếp tục hít thở, chân mày hơi nhíu, cảm giác vui sướиɠ này quả là ngoài ý muốn…
Hai tay không tự chủ được mà ôm lấy đầu Diệp Lăng, thời điểm kích động nắm chặt lấy mái tóc đen của hắn, thời điểm hoà hoãn ngón tay buông lỏng dán vào chân tóc.
Dày vò, sung sướиɠ, tư vị trong đó một lần khó nói hết.
“A…” Diệp Lăng chậm rãi lui ra ngoài, trong miệng tràn đầy, hắn nhanh chóng đi vào phòng tắm súc miệng.
“…” Trang Húc Nhiên co quắp ở trên ghế sopha, cảm thấy có lỗi mà che kín hai mắt, vừa rồi quá kích động… liền bắn luôn vào miệng hắn…
Nhưng mà thời điểm bắn vào cổ họng, Diệp Lăng có thể nhổ ra sao?
Rất nghi ngờ nha….
Diệp Lăng bối rối đi ra, môi màu đỏ, đuôi mắt màu đỏ, hai má… hình như cũng thế.
“Xin lỗi.” Trang Húc Nhiên nói, trong mắt mang theo áy náy.
Ngay từ đầu Diệp Lăng đã không quá tiếp nhận cái này, có chút lo sợ hắn giận dỗi.
“Không có việc gì…” Diệp Lăng vẫn bối rối như cũ, biểu hiện thật sự quá rõ ràng.
“Nếu không em giúp anh?” Trang Húc Nhiên đứng lên, kéo Diệp Lăng lên ghế sopha làm cho hắn một lần.
“Không cần,” Diệp Lăng vội vàng ngăn cậu lại, hắn nói: “Cũng không có gì, chính là…” Mùi vị không tốt lắm.
“Không sao, dù sao em cũng muốn làm.” Trang Húc Nhiên không để ý đến lời cự tuyệt của Diệp Lăng, cúi đầu làm cho hắn.
“Lên giường…” Diệp Lăng vội vàng nói.
Nâng đầu Trang Húc Nhiên lên, ôm cậu vào trong giường.
Làm chuyện truyền thống, đương nhiên là muốn làm ở sân bãi truyền thống, dùng phương thức truyền thống.
Chỉ là mấy điều kiện đó, mặc dù đối phương không cuồng dã cũng không bày nhiều trò, nhưng Trang Húc Nhiên vẫn như trước bị ép tới gương mặt vặn vẹo, cổ họng khàn đặc…
Thời điểm cả cơ thể được ôm trọn, dùng lực điên cuồng mà ra vào, cảm giác như mình bị xỏ xuyên… Diệp Lăng dường như đã đâm thẳng đến trái tim của mình.
Làm rất lâu.
Hơn ba giờ nghỉ một lần, nghe thấy tiếng Tiếu Chí Hiên ra ngoài.
“Trước ngủ một lát, năm giờ tiếp tục.”
Như bị thần kinh mà đặt đồng hồ báo thức.. ừm… đồng hồ báo thức.
Nhưng cũng không chờ đến năm giờ, làm xong đã gần sáu giờ.
Sắc trời có chút tối, Tào Chính tỉnh dậy vươn vai duỗi người, chuẩn bị đi ăn cơm.
Trang Húc Nhiên được Diệp Lăng xoa bóp từ đầu đến chân, từng bộ phận trên người đã dần sống lại.
“Có thể đứng lên không?” Diệp Lăng nhìn đồng hồ, muốn đi làm cơm tối.
“Ừ.” Trang Húc Nhiên đứng dậy mặc quần áo, dùng áo len cao cổ che đi dấu vết loang lổ, đến lượt mặc quần… Dĩ nhiên là hai đùi run rẩy, có chút eo mỏi chân mềm.
“Thật sự được không?” Diệp Lăng một bên tay giữ chặt eo cậu, một bên giúp cậu mặc xong quần.
“Được…”
Trang Húc Nhiên cái gì cũng không muốn nói, giờ phút này cả thể xác lẫn tinh thần đều lười biếng, giống như mèo con đã ăn uống no đủ.
Cộc cộc cộc Tào Chính đến đây gõ cửa, rống vào bên trong: “Đã dậy chưa, đến giờ ăn cơm rồi!”
Diệp Lăng mở cửa, đằng sau là Trang Húc Nhiên đã ăn mặc chỉnh tề: “Đi thôi, có chút trễ.”
Ba người chen chúc nhau xỏ giày ở cửa ra vào, cậu đẩy tôi một chút, tôi xô cậu một cái.
Trang Húc Nhiên nói: “Chí Hiên đâu rồi? Còn chưa quay lại?”
Tào Chính đứng lên dậm dậm chân nói: “Chắc là đi tìm bạn gái rồi, đến thẳng chỗ kia luôn, không quay lại đây.”
Diệp Lăng hiếu kỳ ngẩng đầu lên: “Mấy cậu ấy cũng tới sao?”
Tào Chính cười hì hì nói: “Đông người càng náo nhiệt nha.”
Trang Húc Nhiên buộc xong giày của mình, quay qua giúp Diệp Lăng. Hôm nay không phải giờ làm việc, cũng không tham gia tiệc tùng gì, cậu chọn quần áo và giày cho mình và Diệp Lăng theo khuynh hướng giản dị thanh lịch. Mặt khác, hai đôi giày đang mang đây cũng là một kiểu dáng.
“Này, mới vừa cùng anh cậu cam đoan xong, cậu cứ như vậy xem có được không nào?” Tào Chính nhìn thấy, nhịn không được nhắc nhở một câu.
“Chỉ cần không cần lắc lư khu vực xung quanh nhà của tớ, sẽ không có chuyện gì.” Trang Húc Nhiên rất chắc chắn, bởi vì cậu nắm trong tay phạm vi hoạt động của lão gia tử cũng lão thái thái, chỉ cần không dẫn Diệp Lăng đến lắc lư trước mặt bọn họ là được rồi.
“Aiz, thôi được, cậu vui vẻ là tốt rồi.” Ra thang máy, Tào Chính nói với Diệp Lăng: “Đi, lên xe của tôi.”
“Không cần đâu, Diệp Lăng biết lái xe.” Trang Húc Nhiên hai tay trống trơn đi ra, chìa khóa xe đã sớm đưa cho Diệp Lăng, cho hắn lái.
“Ơ, nhanh như vậy đã lấy được bằng rồi, anh giỏi thật.” Tào Chính chanh chua nói, lái xe của mình đi.
“Cậu ấy làm sao vậy?” Diệp Lăng lên xe, giúp Trang Húc Nhiên cài dây an toàn.
“Ghen ghét hận.” Trang Húc Nhiên do dự một chút, tiết lộ lịch sử u ám của đứa bạn mình: “Cậu ấy thi lấy bằng lái xe, bởi vì đủ loại duyên cớ, tổng cộng đã phải thi lại ba lần.”
Diệp Lăng cái hiểu cái không mà gật đầu, rất lâu hắn mới nói: “Đủ loại duyên cớ?”
“Ha ha.” Nhớ đến chuyện Tào Chính một năm trải qua ba lượt thi bằng lái xe, Trang Húc Nhiên cười ha hả nói: “Khi nào về sẽ nói cặn kẽ cho anh biết.”
“Ừ.”
Trong xe yên tĩnh lại, Diệp Lăng chăm chú lái xe.
Bên tai chỉ có một vài tiếng tạp âm, có thể cảm nhận được xe đang chạy băng băng trên đường.
Cảnh đêm bao phủ, bên đường đèn sáng lấp lánh, xe như nước chảy, người đi đường tới tới lui lui.
Hai bên là những toàn cao ốc cao chót vót, trong đó đường lớn đan xen, cầu nối quanh, nhất cử nhất động của dòng xe và những người đi bộ, tạo thành một kinh thành đầy tươi đẹp và phồn hoa.
Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Lăng được thưởng thức hình ảnh xinh đẹp vào ban đêm của kinh thành, hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên mình đặt chân tới kinh thành, đứng ở nơi cảnh đêm đầy phồn hoa, tất cả các giác quan của hắn đều bị trùng kích.
(đánh thẳng vào)
Lại lấy quê nhà của mình ra so sánh với kinh thành, nó như là nằm ngoài tầm tay với.
Lúc ấy Diệp Lăng từng có rất nhiều cảm xúc, mê mang, tự ti, vô lực, thậm chí muốn lùi bước. Trong lòng hắn nghĩ, mình là một người kém cỏi như vậy, tại nơi rộng lớn ở thành phố này, nhiều hơn một mình mình cũng không nhiều, ít hơn một mình mình cũng không ít, cho nên rốt cuộc là vì cái gì mà đến nơi này?
Ngoại trừ hoàn thành việc học, đó là nhất định.
Sau khi tốt nghiệp? Cạnh tranh với những sinh viên trường mình hoặc là những trường khác, cố gắng chen chân vào làm việc ở những xí nghiệp đơn vị mà mình muốn, lại nơm nớp lo sợ lo chuyện công việc và cá nhân, chậm rãi vun đắp trình độ, vun đắp kinh nghiệm…
Không ngoài sở liệu hẳn là vậy, Diệp Lăng không bài xích khi làm những chuyện kia, chẳng qua đối với tính cách của hắn mà nói, sẽ phải cố hết sức mà thôi.
Nhưng mà còn chưa hết năm ba còn chưa tốt nghiệp, Diệp Lăng đã đưa mình đến một con đường khác.
Chuyện xảy ra có thể dùng đặc sắc cùng máu chó để hình dung, Diệp Lăng căn bản không đoán được, hắn không thể nào thay đổi được cục diện, chỉ có thể ngơ ngác mà tiếp nhận hết thảy.
Trong đó từng có giận dữ, hối hận, bối rối và những cảm xúc khác, hơn nữa còn chết qua một lần.
Nhưng không cách nào để phủ nhận, Diệp Lăng đang chậm rãi thích ứng loại cuộc sống này.
Cái gì cũng muốn tốt nhất, dường như thứ đồ vật có thể dùng tiền mua được, bọn họ đều không để vào mắt.
Dùng cách nói của Tào Chính chính là: Thứ có thể dùng tiền mua được, cũng không phải là thứ đồ hiếm lạ gì.
Diệp Lăng lặng lẽ nghĩ, mình chính là dùng tiền của Trang Húc Nhiên mua được, cho nên trong mắt Tào Chính mình chính là thứ không đáng giá được nhắc tới đúng không?
Đời này bản thân đã thay đổi rất nhiều, có nhiều thứ quả thật không giống nhau, bọn họ nói bọn họ có mắt nhìn, nếu không vẫn có thể dùng trái tim để cảm nhận.
Diệp Lăng sinh ra một chút hiếu kỳ đối với cảm thụ của bọn họ, rốt cuộc là cái gì a?
Chính mình đã dung túng Trang Húc Nhiên cùng tiếp nhận cam chịu số phận?
Hiện tại Diệp Lăng vẫn chưa hiểu lắm, có lẽ chính là như vậy đi.
Quay đầu nhìn bên cạnh, giống như đã cùng một chỗ với người này thật lâu, Diệp Lăng bất giác mỉm cười, tiếp tục lái xe.
Đèn nê ông chợt lóe, chiếu vào nửa bên mặt Diệp Lăng, cùng với lông mi thật dài, lay động theo từng cái chớp mắt, tất cả đều khiến cho Trang Húc Nhiên không thể dời sang nơi khác, tất nhiên cũng không bỏ qua nụ cười của Diệp Lăng.
“Cười đến vui vẻ như vậy, đang nghĩ gì đó?” Trang Húc Nhiên ngồi ở phía tay lái phụ, cùng với hắn xuyên qua cầu vượt, đi ngang qua rất nhiều phong cảnh, đột nhiên nhớ tới một ca khúc gọi là Thừa Khách
(乘客 hành khách).
Từ bóng phản chiếu lên cửa thủy tinh, cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của mình, Diệp Lăng trả lời: “Nghĩ đến em.”
Đây là lần đầu tiên, cũng là lời tâm tình cuối cùng êm tai nhất.
“A…” Trang Húc Nhiên sẽ không hỏi là thật hay giả, cũng không thèm hỏi.
Từ phương diện nào đó mà nói, Trang Húc Nhiên đúng là người rất tùy hứng, cậu cao hứng thì cười, mất hứng liền lên cơn.
“Xấu.” Từ bóng hình phản chiếu trên thủy tinh, Diệp Lăng giống như trúng gió, bỗng nhiên phun ra một chữ.
“Cái gì?” Trang Húc Nhiên lại nghe thấy từ đó lần nữa, không thể tin: “Anh chán sống rồi sao?” Thò tay qua hung hăng nhào nặn tóc Diệp Lăng.
Khiến cho đầu tóc đang gọn gàng của hắn phút chốc thành tổ chim.
Diệp Lăng giật mình nhận ra mình nói sai, vội vàng
nhỏ giọng bổ sung: “Mặc dù có chút xấu, nhưng mà anh rất thích.”
Đùa Trang Húc Nhiên, nói giỡn với cậu, đối với Diệp Lăng mà nói là một chuyện vô cùng lạ lẫm.
“Đúng không, cảm ơn ngài.” Nói thật ra Trang Húc Nhiên rất buồn bực, một câu làm cho cậu vui vẻ, câu tiếp theo lại làm cho mình nhảy dựng lên, lại đến một câu, liền không biết là nên tức giận hay là vui vẻ.
Diệp Lăng a, có đôi khi làm cho người ta vừa cảm thấy ngọt ngào lại vừa cảm thấy đau khổ.
“Đừng tức giận, anh xin lỗi.” Diệp Lăng lập tức nói xin lỗi với cậu, đoán chừng về sau sẽ không dám lại đùa giỡn kiểu này nữa.
“…” Ngược lại Trang Húc Nhiên không giận, cậu nói: “Không có gì, anh lái xe cẩn thận đi.”
“A.” Diệp Lăng không dám xem thường, cẩn thận quan sát đối phương một chút xác thực không sinh khí, lúc này mới thu liễm tâm tư mà chăm chú lái xe.
Đi vào chỗ đã hẹn trước, Trung Hoa Túy Yến
(中华粹宴), chính là đại hoa tiệc mà Tào Chính đã nói.
Vừa mới dừng xe, điện thoại của Tào Chính liền gọi tới, hỏi bọn họ ở chỗ nào, cậu ta nói mình đang chờ ở cửa ra vào.
“Tớ cùng Diệp Lăng sẽ tới đó, cậu đợi chút.” Trang Húc Nhiên cúp điện thoại, nhìn thấy Diệp Lăng giúp mình tháo dây an toàn: “Cảm ơn.”
Diệp Lăng không nói gì, mở cửa xuống xe.
Nhìn thấy Trang Húc Nhiên tự mình đi ra ngoài nên không vòng qua mở cửa xe cho cậu.
“Đi thôi.” Trang Húc Nhiên đi ở phía trước.
Diệp Lăng vội vàng đuổi theo, do dự một chút, sau đó đem cánh tay khoác lên vai cậu.
Rũ mắt xuống nhìn thoáng qua cánh tay đang đặt trên vai mình, Trang Húc Nhiên không nói gì, tiếp tục tiến lên phía trước.
Chờ trong đại sảnh không chỉ có một người, những người khác cũng đang ngồi trên ghế sopha chờ họ.
Nhìn thấy Diệp Lăng quàng vai Trang Húc Nhiên vào cửa, tất cả mọi người đều đứng lên chào.
“Này!” Bạn gái của Tiếu Chí Hiên và Diêm Chấn Quân đều tới đây, đang vẫy tay với bọn họ.
Diệp Lăng đi qua, lần lượt từng người hỏi thăm sức khỏe: “Diệp Lăng, thân thể anh như thế nào rồi? Đã khỏi hẳn chưa?”
Mỗi người đều hỏi như vậy, Diệp Lăng gật đầu một cái rồi nói: “Đều tốt rồi, cảm ơn các cậu quan tâm.” Nhìn thấy nhiều người như vậy, hắn xấu hổ mà hạ xuống cánh tay đang khoác trên vai Trang Húc Nhiên.
Làm hại mọi người đều nhìn mình cười ám muội, ở chỗ này có ai mà không biết quan hệ giữa hai người bọn họ.
Dương Phỉ nói: “Lúc trước không biết anh bị bệnh, không tới thăm anh, thật là xấu hổ.”
Diệp Lăng lắc đầu nói: “Không sao, cũng không phải là bệnh gì nặng lắm.”
Về chuyện Diệp Lăng cùng Trang Húc Nhiên cãi nhau rồi đánh nhau, Tiếu Chí Hiên và Diêm Chấn Quân ăn ý mà không nói cho bạn gái của mình, đến bây giờ trừ mấy người bọn họ cũng không có ai biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
Lúc Dương Phỉ và Vương Thiến Nghi được thông báo, chỉ biết rằng Diệp Lăng bị bệnh phải nằm viện, hôm nay xuất viện mọi người mới tụ tập lại đây chút mừng Diệp Lăng một chút.
Chỗ này là một nhà hàng lớn mang màu sắc cùng hương vị cổ điển, thang máy cũng được làm kiểu cổ xưa, tay vịn bên trong đều làm bằng gỗ lim, cùng với bức thư pháp, trong suốt, có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài.
Vương Thiến Nghi học trung văn, vô cùng hứng thú với mấy bức thư pháp này, chính mình đã theo giáo viên học nhiều năm, trước mắt cũng xem như có chút thành tựu.
Lúc trước Tiếu Chí Hiên đã từng nghe cô đề cập qua, liền nói: “Tớ có quen biết với một sư phụ viết thư pháp, nếu như cậu có hứng thú thì để tớ liên hệ một chút.”
Vương Thiến Nghi khẽ cười, gật đầu.
Mọi nhất cử nhất động của cô gái này đều mang theo hương vị sạch sẽ tự nhiên, giống như ánh nắng buổi sớm ngày hè, xanh tươi đáng yêu.
Diệp Lăng không khỏi nhìn chăm chú, cảm thấy cảnh đẹp ý vui, vô cùng thoải mái.
Luôn để ý đến người của mình, khẳng định nhìn thấy ánh mắt người ta để ở chỗ nào, vì vậy cười lạnh một tiếng.
“Ai…” Bàn chân lập tức bị đạp một cái.
Mọi người trong thang máy đều nghe được tiếng kêu đau của Diệp Lăng.
Nhìn nhìn cười cười, hoặc là điềm nhiên như không có việc gì, mỗi người đều có biểu hiện khác nhau, nhưng không thể nghi ngờ bọn họ đều đã biết, khẳng định Diệp Lăng lại chọc giận Trang Húc Nhiên chỗ nào rồi…
Khụ khụ, mọi người thay Diệp Lăng mặc niệm ba giây.