- 🏠 Home
- Xuyên Nhanh
- Hệ Thống
- Tra Công Nhất Định Phải Ngược
- Chương 86
Tra Công Nhất Định Phải Ngược
Chương 86
☆, Chương 86:
Edit: Nguyệt Kiều
Hai thanh niên trẻ tuổi trầm mặc đứng ở trước mặt Lăng An Tu. Tài ăn nói của Lăng An Tu luôn rất tốt, Thẩm Chu không phải không thừa nhận mình bị hắn nói đã có chút động tâm. Có thể đi xem tận mắt buổi hòa nhạc của J.D là giấc mơ của tất cả những người học nhạc, nếu như lời của Lăng An Tu có thể giúp bọn họ là không thể tốt hơn. Y không giống Tô Hàn, đối với những món quà xa xỉ Lăng An Tu tặng, y đã quen bình tĩnh mà tiếp nhận.
"Các cậu suy nghĩ kỹ càng hay chưa?" Lăng An Tu nói, "Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu, chỉ cần một câu nói của các cậ, tôi lập tức đưa các cậu vào."
Thẩm Chu nhìn Tô Hàn, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Tô Hàn, nếu như cậu muốn đi..."
Tô Hàn trầm mặc như trước, biểu tình trên mặt không nói được không phục hay không cam lòng.
Lăng An Tu tiếc rẻ thở dài, "Các cậu cần gì phải thế chứ? Tiểu An, chúng ta đi thôi."
Lăng An Tu cùng Tiểu An vừa mới quay đi, liền nghe thấy Tô Hàn ở phía sau bọn họ nói một cách lạnh lùng: "Lăng An Tu, tôi hi vọng anh hiểu, trên thế giới này, không phải cái gì cũng dùng tiền mua được."
Lăng An Tu dừng bước lại, nhàn nhạt nói: "Tôi chưa từng cho là như thế. Thẩm Chu sớm đã dùng hành động nói cho tôi biết điểm ấy."
Buổi hòa nhạc bắt đầu, Tô Hàn cùng Thẩm Chu đứng ở lối vào tráng lệ, tựa hồ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc bên trong truyền tới, cũng không biết có phải là ảo giác của bọn họ hay không.
"Thẩm Chu, có phải là cậu cảm thấy tôi rất buồn cười?" Tô Hàn chán nản nói, "Rõ ràng là cơ hội tốt như vậy, tôi lại từ bỏ..."
"Cậu không buồn cười." Thẩm Chu nhẹ nhàng nói, "Tôi thấy cậu dũng cảm nhất, là người vẫn giữ được nguyên tắc của mình. So với cậu, người đã sớm động tâm như tôi, mới thật buồn cười."
Tô Hàn đôi mắt loang lanh, "Cậu thật sự cho là như vậy? Cậu không cảm thấy tôi rất ngu xuẩn sao?"
Thẩm Chu sờ sờ tóc Tô Hàn, "Thật sự."
Tô Hàn lộ ra nụ cười xán lạn, "Chúng ta về nhà đi. Tôi đàn dương cầm, cậu kéo viôlông, tự chúng ta tổ chức một cái buổi hòa nhạc nhỏ, thế nào? Rất lãng mạn đi!"
Thẩm Chu cũng không nhịn cười được, "Được."
Trước khi lên xe bus, Tô Hàn quay đầu lại, liếc mắt nhìn Nhà hát lần cuối cùng, âm thanh vô cùng kiên định: "Một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ ở chỗ này diễn tấu."
Buổi hòa nhạc sau khi kết thúc, tất cả khán giả đều cảm thấy chưa hết thòm thèm, ngay cả người ngoài như Lăng An Tu này cũng cảm thấy toàn bộ quá trình hết sức hưởng thụ.
"Tiểu An, cậu cảm thấy thế nào?"
"Không tệ."
"Chỉ đánh giá bằng hai chữ này?" Lăng An Tu cảm thấy Tiểu An có chút qua loa.
Tiểu An liếc mắt nhìn Lăng An Tu một cái, "Anh thật sự muốn tôi đánh giá? Tôi có thể cho anh một đoạn mấy ngàn chữ, đúng trọng tâm, đánh giá công chính, bất quá anh xác định nghe hiểu được?"
Lăng An Tu sững sờ, "Coi như tôi chưa nói."
Lăng An Tu cảm thấy mình đã tu luyện được không tệ, bình thường cũng đều là một bộ cao thâm khó dò định liệu trước mọi sự. Chỉ có ở trước mặt Tiểu An, một chút liền sẽ bị nhìn thấu, mình cao to thông thái đến đâu trong mắt Tiểu An cũng bất quá là người bình thường mà thôi. Cũng không biết là nguyên nhân bởi vì Tiểu An thông minh quá, hay là vì bọn hắn ở cùng nhau quá lâu.
Lăng An Tu từ trong túi tiền lấy điện thoại di động ra, ngoại trừ cuộc gọi nhỡ của trợ lý, còn có một tin nhắn Thẩm Chu gởi tới."An Tu, không quản như thế nào, vẫn là muốn cám ơn anh. Đúng rồi, dự báo thời tiết nói ngày mai nhiệt độ xuống thấp lắm, đừng quên mặc thêm chút."
Lăng An Tu dở khóc dở cười, Thẩm Chu vẫn tỉ mỉ săn sóc trước sau như một mà, thế nhưng hắn tình nguyện y càng lạnh lùng hơn một ít. Có lúc, thật lòng mà nói ấm áp trái lại càng khiến người ta tổn thương.
Tuy rằng xem không đưuọc buổi hòa nhạc, Tô Hàn cùng Thẩm Chu vẫn là có thể đi triển lãm tranh trường học tổ chức. Nhưng mà, hiện tại đang cùng Tiểu An chiến tranh lạnh, Tô Hàn hoàn toàn không dự định sẽ đi tham gia cái triển lãm tranh kia.
"Như vậy không hay lắm." Thẩm Chu cau mày nói, "Dù sao cậu đã đáp ứng nó rồi."
Tô Hàn ngồi ở trên ghế sa lon, thở phì phò ăn đồ ăn vặt, "Trừ phi Tiểu An xin lỗi tôi!"
"Nhưng mà cậu ấy cũng không làm gì sai."
"Ha? Không làm gì sai?" Tô Hàn giận không có chỗ phát tiết, "Sau hôm đó, tôi cho gọi một cú điện thoại cho nó, hỏi nó rốt cuộc là cùng Lăng An Tu quan hệ như thế nào, nó lại là..." Tô Hàn học thanh âm đạm mạc của Tiểu An, " "Việc này cùng anh có quan hệ à" ?"
"Thế nhưng..."
"Cậu không cần khuyên tôi." Tô Hàn quyết đoán, "Muốn đi cậu đi, ngược lại tôi cũng không muốn nói chuyện lại với tên gia hoa kia nữa ."
Thẩm Chu một mình đi triển lãm tranh. Ở đó y thấy không ít bạn học ở học viện âm nhạc. Dù sao nghệ thuật là không giới hạn, tương thông, nói không chừng y thấy một bức tranh nào đó liền có thể kích phát linh cảm sáng tác.
Người hệ mỹ thuật túm năm tụm ba cùng một chỗ, thảo luận tác phẩm trưng bày. Trong đó, phác họa thân thể con người hấp dẫn phần lớn ánh mắt.
"Đây là tác phẩm người nào vậy? Sắc bén như vậy!"
"Còn có thể là ai? Thiên tài hệ Mỹ thuật —— Tô An thôi!"
"So với tác phẩm, tôi càng muốn biết người được vẽ là ai..."
"Ồ, đồ háo sắc ~ "
Người trên tranh trần trụi, lười biếng nằm trên ghế sa lông, trang sức duy nhất chính là điếu xì gà trên tay hắn. Gò má nam nhân chôn ở trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy mắt phải híp lại cùng đường nét gò má duyên dáng.
Bộ thân thể này Thẩm Chu không thể quen thuộc hơn nữa. Y đã từng đem người bên trong bức tranh ôm vào trong ngực, xúc cảm da dẻ ôn nhu vẫn như ký ức cũ chưa phai.
Quả nhiên, hôm đó Lăng An Tu chỉ làm người mẫu cho Tiểu An. Thẩm Chu thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy không quá thoải mái. Y vẫn cho là mình là người duy nhất nhìn thấy thân thể Lăng An Tu, nhưng bây giờ thân thể của hắn bị hiện ra ở trước mắt mọi người như vậy. Cái cảm giác này, thật giống như món đồ chơi mình cực kỳ yêu thích, muốn độc chiếm, nhưng không được phải cùng những người khác chia sẻ.
"Thế nào?"
Thẩm Chu bị sợ hết hồn, quay đầu lại liền thấy Tiểu An đứng ở phía sau y, nhìn chăm chú người trên tranh.
"An Tu biết không? Hắn liền như vậy đem hắn..." Ngữ khí Thẩm Chu bên trong hiếm thấy mà có chút trách cứ cùng bất mãn.
Tiểu An nhàn nhạt nói, "Dựa vào việc tôi đem bộ phận nào đó của anh ta vẽ to hơn so với thực tế, anh ta rất tình nguyện."
Lần đầu tiên cùng những người khác thảo luận thân thể Lăng An Tu, Thẩm Chu vạn phần lúng túng. Y cưỡng chế không thích trong lòng, nói: "Cậu và An Tu lúc nào thì quen biết? Làm sao tôi không có nghe các cậu nhắc về đối phương?"
Tiểu An hỏi ngược lại: "Chuyện của anh ta, tại sao tất cả đều phải nói cho anh?"
"Tôi và anh ấy không có gì giấu nhau."
Tiểu An gật gật đầu, "Này thì tôi biết, anh đối với An Tu xác thực không có che giấu cái gì. Anh thậm chí đem chuyện anh và anh trai tôi đều nhất nhất nói cho anh ấy. Anh rất thành thực."
"Tôi cảm thấy người yêu việc quan trọng nhất là tin tưởng, tôi cũng tuyệt đối sẽ không phản bội An Tu." Thẩm Chu kiên quyết nói, "Cho nên tôi không hi vọng các cậu hiểu lầm cái gì, anh trai cậu..."
"Anh không cảm thấy kỳ quái sao?" Tiểu An không khách khí đánh gãy lời Thẩm Chu, "Tôi vừa không có nói anh cùng anh tôi có cái gì."
Thẩm Chu nhất thời nói không ra lời.
"Tôi có thể nói cho anh, trước đây thật lâu tôi đã quen biết Lăng An Tu. Chúng tôi là những tồn tại đặc biệt liên quan đến nhau."
Thẩm Chu mặt thoắt cái trắng bệch, nói giọng khàn khàn: "Cậu có ý gì?"
"Anh không nên nghĩ sai, quan hệ của tôi với anh không giống với tình yêu hay tình bạn. Bất quá, tôi có thể xác định, tình cảm giữa chúng tôi, so với cái anh tự nhận là tình yêu, sâu sắc hơn nhiều lắm."
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
"Cậu căn bản cái gì cũng không biết." Thẩm Chu trầm giọng nói, "Tôi và An Tu bên nhau đã hai năm , có lẽ bây giờ anh ấy đối với tôi có hiểu lầm gì đó, thế nhưng tôi chưa bao giờ hoài nghi tình cảm anh ấy đối với tôi. Từ trước tới nay tôi cũng chưa từng thấy anh ấy để ý ai như vậy, An Tu rất quan tâm tôi, tôi có thể xác định."
"Cho nên, bây giờ anh là đang địa vị của tôi với anh trong lòng Lăng An Tu ai cao hơn?"
"Tôi không ngây thơ như vậy. Tôi chỉ là hi vọng cậu không gây xích mích ly gián."
Tiểu An trầm mặc chốc lát, nói: "Thẩm Chu, tôi xem thường anh, anh biết tại sao không? Một, anh rõ ràng cần tiền, rõ ràng hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt chất lượng, nhưng vẫn còn luôn mồm luôn miệng nói không để ý vật chất, chỉ quan tâm âm nhạc. Bằng lương tâm anh mà nói, nếu như Lăng An Tu không có cung cấp những vật chất mà anh khinh thường đó, anh còn có thể ở bên cạnh anh ta sao? Hai, chính anh đến tột cùng yêu ai thích ai, chính anh đều không rõ, tôi không phủ nhận anh quan tâm Lăng An Tu, nhưng anh biết rõ Lăng An Tu mong muốn không chỉ là "Quan tâm", anh không cho anh ấy nhiều hơn, nhưng vẫn luôn giả tạo yêu tha thiết anh ấy, anh không cảm thấy như vậy rất đáng thẹn sao?"
Bị người trực tiếp chỉ trích như thế, tính khí rất tốt như Thẩm Chu cũng bị chọc giận. Y hít sâu một hơi, nhìn chăm chú vào Tiểu An, trong mắt cư nhiên mang theo một tia đồng tình: "Mặc dù là cậu là em trai Tô Hàn, nhưng cậu cùng cậu ấy không hề giống nhau. Sao cậu không học anh trai cậu một chút... Tiểu An, nếu như cậu là vì tiền mới tiếp cận An Tu, tôi khuyên cậu..."
Tiểu An trước giờ luôn nghiêm mặt rốt cục nở nụ cười, "Tôi cũng không phải anh."
Tô Hàn cùng Thẩm Chu không để ý tiền, nhưng là chủ nhà trọ quan tâm. Khi Tô Hàn đem tiền trọ tháng này đưa ra, đau lòng như cắt. Trước đây cậu ta chỉ cần gánh vác một nửa tiền thuê nhà, nhưng bây giờ lại phải chịu toàn bộ.
Thẩm Chu tương đối hổ thẹn, bất đắc dĩ tiền lương làm công của y chỉ đủ trả chi phí điện nước cùng với bảo đảm hai người một ngày ba bữa. Cũng may sinh hoạt phí Tô Hàn thêm vào tiền lương Thẩm Chu, vẫn là có thể miễn cưỡng duy trì sinh hoạt thông thường.
"Lại là rau cải trắng a..." Tô Hàn buồn phiền nói, "Đồ ăn tiếp theo có thể ăn thịt bò hay không?"
"Có thể, chỉ cần cậu có thể chịu đựng mỗi tuần đều ăn rau cải trắng. Hiện tại chúng ta ít nhất còn có khoai tây." Thẩm Chu bất đắc dĩ nói, tuy rằng y cũng rất tưởng niệm mùi vị thịt bò.
Tô Hàn thở dài, "Một tháng trước, mỗi cuối tuần cậu còn đưa tôi đến nhà hàng cao cấp để ăn đây."
Thẩm Chu gắp một miếng khoai tây đặt ở trong bát Tô Hàn, "Cậu có thể tưởng tượng nó thànhh một miếng sườn bò."
Tô Hàn ai oán mà nhìn Thẩm Chu một cái, đem khoai tây nhét vào trong miệng.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Hàn chủ động gánh chịu nhiệm vụ rửa chén. Thẩm Chu ở trong phòng khách luyện tập viôlông, mới kéo được một bài liền không làm nổi nữa.
Hoàn cảnh chung quanh xác thực làm người ta không có tâm tình, bàn ăn dính dầu mỡ, ghế sô pha cũ nát, Tô Hàn đang mặc bộ đồ thể thao rẻ tiền rửa bát trong nhà.
Trong biệt thự Lăng An Tu, Thẩm Chu nắm giữ phòng đàn thuộc về một mình y. Gian phòng là phong cách Châu Âu, bên trong có nội thất làm riêng cho y, còn có cửa sổ lớn có thể nhìn thấy hoa viên biệt thự cùng bể bơi bên ngoài. Mỗi ngày ăn xong bữa tối, Lăng An Tu sẽ đi dạo vườn hoa rèn luyện thân thể. Lúc y kéo đàn, tình cờ còn có thể nhìn thấy Lăng An Tu ở trong bể bơi ưu nhã bơi lội.
Thẩm Chu cho là, người so với vật chất quan trọng hơn. Cho dù y không có vườn hoa xinh đẹp hay bể bơi, thế nhưng y có Tô Hàn. Tô Hàn vẫn luôn có thể mang đến linh cảm cho y, hai người yêu âm nhạc ở cạnh nhau sẽ nảy sinh ra cộng hưởng. Bọn họ trao đổi cảm ngộ cùng kiến thức âm nhạc, y cảm giác mình chưa từng có cùng bất cứ người nào thân mật như vậy, cho dù là lúc ở trên giường. Thẩm Chu nghĩ, Tô Hàn thực sự là nhân vật đặc biệt, chỉ cần Tô Hàn đối với y khẽ mỉm cười, y sẽ có động lực kéo đàn, y muốn đem tất cả tình cảm đều ký thác vào bên trong âm nhạc.
Nhưng mà, hiện tại thế nào? Đề tài nói chuyện giữa y và Tô Hàn không còn là vẻn vẹn vây quanh âm nhạc. Thẩm Chu kinh ngạc phát hiện, bọn họ chính là càng nói nhiều hơn về việc dùng một trăm đồng vượt qua một tuần như thế nào, hoặc là siêu thị nào đang có hoạt động giảm giá. Bọn họ mỗi ngày sớm tối đối mặt nhau cũng rốt cuộc không còn cộng hưởng như trước nữa.
Từ trong phòng bếp truyền đến âm thanh Tô Hàn: "Thẩm Chu, tiếp tục đi, tôi đang nghe đây."
"Ừm." Thẩm Chu mới vừa bày xong tư thế, liền nghe đến một tiếng chuông điện thoại."Tô Hàn, điện thoại của cậu."
Tô Hàn nhanh chóng từ trong phòng bếp đi ra, nhận điện thoại tay lau lau vào tạp dề. "Alo, thầy?"
"Thật không? Thật sự quá tốt rồi!" Trong thanh âm Tô Hàn lộ ra kinh hỉ, nhưng là chẳng được bao lâu, mặt liền chìm xuống dưới."Nhất định phải như vậy sao? Chỉ là thầy đề cử sẽ không thể? Được... Em biết rồi."
Tô Hàn ủ rũ cúi đầu cúp điện thoại, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn qua tương đối thất thần.
"Làm sao vậy?"
"Năm nay giải Grasse sẽ tổ chức tại Ý, trường chúng ta có ba tiêu chuẩn dự thi."
"Có thật không?" Thẩm Chu kinh ngạc nói. Giải Grasse có thể nói là cuộc thi piano uy tín nhất, nếu như có thể giành được giải thưởng trong đó, sự nghiệp nghệ thuật có thể nói là tiền đồ vô lượng. Một học tỷ chỉ giành được vị trí thứ ba thôi, hiện tại đã vang danh "Hoàng hậu dương cầm " mỗi tuần đi diễn ở một thành phố lớn trên thế giới."Trường học định cho cậu một suất sao?"
"Vốn là."
"Vốn là?"
"Không sai." Tô Hàn cười khổ nói, "Hai tiêu chuẩn đã định rồi. Hai người kia đều đã ký hợp đồng với công ty, có nhân sĩ chuyên nghiệp chỉnh sửa giúp họ mỗi một chi tiết nhỏ, hơn nữa bọn họ đều phát hành ít nhất một hai album. Nếu chỉ dựa vào thực lực của tôi vốn không thể tranh được suất này, thế nhưng thầy tôi vẫn luôn hết lòng tiến cử. Cuối cùng trường học cũng thỏa hiệp, bất quá... Tôi nhất định phải tìm đại nhân vật tài trợ mình. Trường học không muốn đem tiêu chuẩn trân quý cho một sinh viên không có hậu đài phía sau."
"Cái này cậu không cần lo lắng đi, " Thẩm Chu an ủi hắn, "Trường học chúng ta có hợp tác với rất nhiều công ty lớn trong giới, tôi tin thầy giáo cậu cũng sẽ giúp cậu tìm kiếm người tài trợ."
"Thế nhưng thầy nói thời gian có hạn, nếu như trước tuần sau còn không tìm được, ông ấy không thể không ... Cân nhắc những sinh viên khác ."
Thẩm Chu không biết nói cái gì, chỉ có thể nắm chặt tay Tô Hàn, "Tôi tin dùng thiên phú cùng thực lực của cậu, nhất định sẽ có rất nhiều công ty nguyện ý hợp tác với cậu."
Tô Hàn gật gật đầu, "Chỉ hy vọng như thế."
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Hết chương 86
- 🏠 Home
- Xuyên Nhanh
- Hệ Thống
- Tra Công Nhất Định Phải Ngược
- Chương 86