🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 13
Edit: Nguyệt Kiều
Beta: Sub, Nguyệt Kiều
Lăng An Tu kinh ngạc mà nhìn Tiếu Thành, nửa ngày mới nghẹn ra đến một cái chữ: "Cái gì?"
Cảm xúc khó có được lại như vậy bị Lăng An Tu vẽ lên dấu chấm tròn. Tiếu Thành buồn bã ỉu xìu : "Không có gì."
Lăng An Tu phản ứng nửa ngày, cả giận nói: "Tiếu Thành, con mẹ nó ngươi thật không phải là người!" Lăng An Tu một phát bắt được Tiếu Thành, tàn nhẫn mà nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi lập tức sẽ kết hôn, hiện tại lại nói lời này với ta tính là gì a?!"
Du͙© vọиɠ trong mắt Tiếu Thành trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hắn cúi đầu, chớp lông mi thật dài, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."
Lăng An Tu không ngờ tới Tiếu Thành lại có cái phản ứng này, cậu thả Tiếu Thành ra, chỉ cảm thấy trong không khí đều có chút khô nóng. Lăng An Tu ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời đã hoàn toàn biến mất, giữa bầu trời không biết khi nào thì nói tụ tập một đám mây đen. Lăng An Tu thô lỗ xoa xoa tóc của chính mình, nói: "Chúng ta..."
"Ngươi còn yêu thích ta không?" Tiếu Thành bất thình lình đột nhiên nói một câu.
Lăng An Tu lườm một cái, "Bây giờ nói cái này còn có ý nghĩa sao?"
"Có." Tiếu Thành nghiêm túc nói, "Ta gần đây suy nghĩ rất nhiều."
"Ồ?" Lăng An Tu cười cười đầy ý vị, "Vậy ngươi hiểu được điều gì?"
Tiếu Thành than thở mà lắc đầu một cái, "Ta còn rất hỗn loạn, thế nhưng ta biết, ta không thể để cho ngươi rời khỏi ta."
"Ha, thực sự là khôi hài. Ta nhớ tới mấy tháng trước ngươi còn đuổi ta đi, chỉ lo ta phá hỏng chuyện tốt của ngươi. Tiếu thiếu gia, lúc này mới có mấy ngày a, ngươi trở mặt thực sự là so với biến thiên
( thời tiết) còn nhanh hơn."
Tiếu Thành rất ít khi bị người khác trào phúng ngay trước mặt như vậy, mặt của hắn đen như gan lợn, nhưng không có phản bác.
"Ngươi biết không?" Tiếu Thành nghiêm túc nhìn Lăng An Tu, "Ta thậm chí đang suy nghĩ... Giải trừ hôn ước."
Tâm lý Lăng An Tu chấn động, sau khi xác định chính mình không có nghe lầm, lộ ra một nụ cười mỉa mai: "Ta nghĩ, ngươi suy tính thế nào đi nữa kết quả vẫn sẽ không thay đổi đi."
Tiếu Thành lắc lắc đầu, "Ta còn chưa nghĩ ra." Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Lăng An Tu đôi mắt, "Ngươi có thể hay không cho ta chút thời gian?"
Ta cho ngươi thời gian, ai cho ta thời gian? Lăng An Tu bất đắc dĩ thở dài, một tháng trước, cậu có thể sẽ bởi vì Tiếu Thành câu nói này mà tràn ngập hi vọng, chỉ là hiện tại, cậu thật sự không có thời gian.
Lăng An Tu vung vung tay, "Tùy ngươi."
Tiếu Thành trong mắt loé ra một vẻ vui mừng, nói: "Vậy ngươi phải chờ ta."
"..." Lăng An Tu bất đắc dĩ nhìn trời, "Chúng ta đi xuống đi, xem thời tiết này, phỏng chừng muốn mưa."
Quả nhiên, cũng không lâu lắm, Lăng An Tu cũng cảm giác được vài giọt giọt mưa rơi vào trên người mình. Cơ hồ là trong nháy mắt, mưa rơi liền lớn lên. Giọt mưa đánh vào bốn phía trên lá cây, âm thanh càng lúc càng lớn. Tại một mảnh trong hỗn độn, bên tai Lăng An Tu vang lên một tiếng giống như âm thanh Tử thần: "Xin chú ý, ngày hôm nay 0 giờ là ngày nhiệm vụ hết hạn." Lăng An Tu đột nhiên dừng bước lại.
Tại giữa sườn núi căn bản cũng không có nơi trú mưa, Lăng An Tu cũng lười tìm chỗ trốn, tùy ý để giọt mưa đánh vào trên người mình, có một loại giải thoát giống như kɧoáı ©ảʍ.
—— còn bao lâu cậu liền phải biến mất? Năm tiếng? Cậu còn có thể hay không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai?
Bên trong màn mưa giàn giụa, cảnh vật trước mắt cũng biến thành mơ hồ không rõ. Lăng An Tu đột nhiên cảm thấy, liền như vậy mà biến mất ở trong mưa tựa hồ là cái cái chết rất lãng mạn.
Tiếu Thành nhìn Lăng An Tu không hề động đậy mà đứng tại chỗ, nghi hoặc mà dắt hắn tay, "Chúng ta đi thôi?"
Lăng An Tu mờ mịt nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói: "Ngươi đi đi."
"Hả?" Tiếng mưa rơi quá lớn, Tiếu Thành nhất thời không hề nghe rõ Lăng An Tu.
"Ta muốn lên núi." Lăng An Tu nhàn nhạt nói.
Tiếu Thành như xem người điên nhìn Lăng An Tu, "Ngươi nổi điên làm gì?"
Hai người cách màn mưa nhìn nhau, Tiếu Thành nhìn thấy Lăng An Tu hướng chính mình lộ nụ cười. Hắn lẳng lặng nhìn Lăng An Tu, một cái ý nghĩ đáng sợ dâng lên đầu óc của hắn —— cái tên này không có điên, cậu là nghiêm túc! Nhưng là, tại sao?
Tiếu Thành cưỡng bách chính mình trấn định, "An Tu, ngươi đừng làm rộn
(bừa)..."
Lăng An Tu ôm lấy cổ Tiếu Thành, đôi môi lạnh lẽo liền dán vào.
Tiếu Thành trợn mắt lên, Lăng An Tu cách hắn gần như vậy, nhưng là hắn lại cái gì cũng không thấy rõ.
Đây chỉ là một nụ hôn lướt qua liền thôi. Lăng An Tu thả Tiếu Thành ra, xoay người rời đi. Tiếu Thành nhìn bóng lưng cậu, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều cảm thấy được băng lãnh, sự sợ hãi to lớn xuất hiện cơ hồ đem hắn nhấn chìm. Hắn thậm chí không biết mình tại sao sợ hãi, hắn cũng không còn kịp suy tư nữa, cấp tốc đi theo.
Lăng An Tu thể lực luôn luôn rất tốt, Tiếu Thành đem hết toàn lực cũng không đuổi kịp hắn. Tiếu Thành có loại ảo giác, Lăng An Tu giống như là ảo ảnh —— hắn mãi mãi cũng không đuổi kịp người này.
"Lăng An Tu!" Tiếu Thành tại trong mưa gào thét, hắn hi vọng Lăng An Tu có thể quay đầu lại nhìn hắn, dù cho liếc mắt một cái.
Tiếu Thành không biết mình đến tột cùng đuổi bao lâu, Lăng An Tu tại trong tầm mắt của hắn biến mất từ lâu. Hắn khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều ướt đẫm, trên chân càng ngày càng nặng, chân cũng mất đi cảm giác. Thế nhưng hắn vẫn là cắn răng hướng trên đỉnh ngọn núi tiến công, hắn tin tưởng, Lăng An Tu sẽ ở nơi đó.
Trận mưa tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Mưa dần dần nhỏ đi, ánh sáng của mặt trăng chiếu vào trong núi yên tĩnh, trong không khí mang theo mùi ẩm ướt của đất.
Tiếu Thành dùng một hơi cuối cùng vọt tới trên đỉnh ngọn núi, nhìn thấy bóng người quen thuộc, thở một hơi dài nhẹ nhõm, lập tức co quắp trên mặt đất.
Lăng An Tu ngồi ở trên một khối nham thạch, trên tóc còn vương lại giọt nước mưa, cậu ngước đầu, nhìn giữa bầu trời mặt trăng, không nhúc nhích.
Tiếu Thành chậm một hồi lâu khí tức mới bình ổn lại. Hắn đi tới bên người Lăng An Tu, nắm cổ áo của cậu, giận dữ hét: "Con mẹ nó ngươi điên rồi? Ngươi hù chết ta có biết không!"
Lăng An Tu trên mặt vẫn không có biểu tình gì, cậu tóm lấy bàn tay Tiếu Thành trên cổ áo cậu, nhàn nhạt nói: "Ngươi tại sao sợ sệt?"
"Ta sợ ngươi sẽ biến mất." Tiếu Thành bật thốt lên.
"Ta biến mất, ngươi sẽ như thế nào?"
Tiếu Thành sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, "Lăng An Tu, con mẹ nó ngươi đến cùng có ý gì?"
Lăng An Tu không hề trả lời, chỉ là bình tĩnh mà nhìn Tiếu Thành, ánh mắt trong suốt không thấy được một tia tâm tình, "Ta phải đi."
Tiếu Thành liên thanh âm thanh đều đang run rẩy, hắn chỉ vào Lăng An Tu, nói: "Ngươi đùa gì thế!"
Lăng An Tu lắc đầu cười, hỏi: "Mấy giờ rồi ?"
Tiếu Thành nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lúc này mới phát hiện đồng hồ đeo tay bởi vì nước vào, không biết khi nào thì nói đã không còn hoạt động."Không biết, bất quá cái này không phải trọng điểm..."
"Cần phải, sắp rồi." Lăng An Tu lẩm bẩm nói. Cậu không biết hệ thống sẽ để cậu làm sao biến mất, không phải là cái chết phi thường thống khổ đi...
Tiếu Thành càng nhìn Lăng An Tu càng cảm thấy không đúng, hắn đột nhiên ôm lấy Lăng An Tu, "Con mẹ nó ngươi đừng dọa ta... Ta chịu thua, ta chịu thua còn không được sao? ! Này kết hôn ta không kết hôn nữa, ta chỉ muốn ngươi... Lão tử hắn mẹ chỉ cần ngươi!"
Hình tượng quý khí công tử ngày thường hoàn toàn đổ nát, Tiếu Thành đối với hành vi chính mình bây giờ cũng cảm thấy kinh ngạc. Cả người hắn đều bao phủ cảm giác sợ hãi khi Lăng An Tu sẽ biến mất, hắn vào đúng lúc này mới hiểu được, nếu như Lăng An Tu thật sự muốn rời khỏi hắn, hắn không chịu được, hắn tuyệt đối không cho phép. Người này nhất định phải lưu ở bên cạnh hắn, vô luận bỏ ra cái giá gì!
Tiếu Thành đặt đầu trên bả vai Lăng An Tu, ôm thật chặt hắn, trong thanh âm có mấy phần oan ức: "Ta không kết hôn, ngươi sẽ không cần biến mất."
Lăng An Tu đồng tử kịch liệt căng lại, đẩy Tiếu Thành ra, "Ngươi, ngươi chắc chắn chứ?"
Tiếu Thành đỏ mắt lên, gật gật đầu.
Lăng An Tu chỉ cảm thấy khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều mất đi khí lực, chân mềm nhũn, thân thể lập tức ngã về đằng sau. Cậu cuối cùng thấy là khuôn mặt trắng bệch Tiếu Thành...
Cậu cảm giác được chính mình đang rơi xuống, gió mang theo hơi ẩm ướt ghé vào lỗ tai cậu gào thét, mà phía sau tựa hồ là bóng tối vô cùng vô tận.
Thời điểm mở mắt ra lần nữa, đập vào mi mắt là trần nhà quen thuộc —— đây là phòng của cậu. Lăng An Tu sửng sốt nửa ngày, mới phản ứng được: Cậu cũng không có biến mất, mà là về tới không gian hệ thống chủ. Điều này cũng có ý nghĩa, hắn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
"Hủ thần?" Lăng An Tu thử thăm dò kêu một câu.
"Ta ở đây."
"Ân, hiện tại cái tình huống này phải.."
"Chính như ngươi nghĩ, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ ở mấy tiếng đồng hồ cuối cùng."
"Ồ..." Lăng An Tu nằm ở trên giường, nhớ lại cảnh tượng trước khi hôn mê, hỏi: "Cho nên, cố sự này kết cục là cái gì?"
"Lăng An Tu bất hạnh từ trên núi lăn xuống..."
Lăng An Tu đột nhiên ngồi dậy, khàn giọng nói: "Sau đó thì sao? Chết rồi?"
"Ngươi muốn chết sao?"
Lăng An Tu không khỏi yên lặng.
"Ngươi phải biết, ý nghĩa sự tồn tại của ta chính là, điều giáo các loại tra công, sau đó đem bọn họ ngược đến chết đi sống lại. Ngươi không cảm thấy ngươi chết, Tiếu Thành sẽ sống đến thống khổ hơn sao? Vẫn là nói, ngươi hi vọng tỉnh lại, sau đó cùng hắn đến cái kết cục đại đoàn viên?"
Lăng An Tu nhìn hai tay của chính mình, mờ mịt nói: "Ta không biết."
Hệ thống trầm mặc một hồi, nói: "Ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ, sau này mọi chuyện là ngươi tự quyết định."
Lăng An Tu khó có thể tin, "Thật sự?"
"Ngươi hoàn thành nhiệm vụ, thì có quyền lợi quyết định vận mệnh mỗi người bên trong nhiệm vụ, bao quát vận mệnh của chính mình, ngươi muốn ngược hắn ra sao đều được."
Lăng An Tu cười khổ nói: "Ta đều bị ngươi nói tới hôn mê."
"Ta cho ngươi thời gian cân nhắc, cân nhắc tốt sau đó ta đưa ngươi trở lại."
"Trở về?" Lăng An Tu trợn mắt ngoác mồm, "Còn muốn trở lại a... Trở lại làm gì?"
"Trở về hưởng thụ thắng lợi trái cây
( thành quả thắng lợi). Chớ quên, khẩu hiệu chúng ta là: Tra công nhất định phải ngược."
Lăng An Tu suy tư.
"Ngươi mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi." Âm thanh hệ thống đột nhiên trở nên kỳ ảo, trở nên lơ lửng không cố định. Lăng An Tu cảm thấy mí mắt rất nặng, lần thứ hai nặng nề mà ngủ.
- Hết chương 13 -
Hố đang lấp, các tỷ tỷ xinh đẹp thỉnh thư thả(ظ Дظ)ヽ("Д`ヽミノ"Д`)ノ