Chương 1: Tên quỷ bệnh nhà họ Giang lại ngất nữa rồi.



""Con không muốn! Con không muốn!""

Tiếng đứa nhỏ la hét vang vọng cả khu biệt thự. Giang Hạ không muốn để ý nhưng âm thanh chói tai đó vẫn văng vẳng bên tai, xộc thẳng vào màng nhĩ.

Thành công phá hủy hết thảy yên tĩnh.

Người phụ nữ bịt miệng đứa nhỏ lại: "Suỵt…"

"Nghe lời mẹ kết hôn với hắn, chờ khi nào hắn phát điên mẹ con ta sẽ hưởng trọn gia sản khổng lồ nhà họ Kỳ". Thanh âm người phụ nữ như gió xuân tháng ba, nhẹ nhàng vuốt gò má đứa con trai nhỏ, ánh mắt hướng đến căn phòng trên tầng hai mang theo đầy rẫy quỷ kế.

Chính là âm thanh này đã khiến mẹ cậu phát điên mà nhảy từ tầng thượng xuống thất khiếu chết tại chỗ. Còn người phụ nữ này thành công thượng vị chiếm hết tất cả của cậu.

Muốn lấy gì lấy hết đi!



Giang Hạ bước chân xuống phòng ăn, khuôn mặt nội liễm mười phần ôn hòa: "Cha, mẹ ,em trai"

Giang Hách chỉ ừ nhẹ một tiếng, đứa con trai này vốn lãnh đạm suốt ngày trưng ra bộ mặt chó có tang khiến ông ngày càng chán ghét.

Trông thật xui xẻo.

Giang Hạ ăn vài miếng cà chua bi cho có rồi nhanh chóng xin phép trở về phòng.

Núp sau tấm bình phong nghe một nhà ba người nọ cười đùa, tâm tự cậu liền chết lặng. Để xem họ muốn diễn vở kịch nào cậu đây liền viết sẵn kịch bản.

Giang Huy nũng nịu nhào vào người Giang Hách vuốt ve cằm ông, giọng điệu đầy uất ức: "Cha, người muốn liên hôn với nhà họ Kỳ sao không chọn anh hai, anh ta vô dụng như vậy…"

Bà Giang gắp thức ăn cho Giang Hách giọng điệu đầy tủi thân: "Bé con nói đúng đấy, chúng ta chỉ có một đứa con trai này thôi…"

Nói xong bà ta lấy tay che mặt ra vẻ nén khóc, tiếng nức nở xuyên qua kẽ tay: "Gã nó cho tên điên sao tôi an tâm được… chi bằng ông đưa Giang Hạ đi dù sao chúng ta cũng nuôi nó hai mươi năm nay, thằng bé đó ngu ngốc hy sinh cũng không mất mát gì!"

Giang Hách nhíu mày, tuy đứa con trai mặt mày ũ rũ không khiến ông yêu thích nhưng ít nhiều cũng là máu mũ ruột thịt nhưng tình cảnh trước mắt khó khăn trăm bề, cũng không thể để vợ nhỏ của ông ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, chỉ đành thuận theo: "Vậy để thằng nhóc đó đi, chúng ta chỉ cần ở đây hưởng lợi"

Nói xong một nhà ba người lại vui vẻ với nhau, cứ như chuyện bán con trai đi giống như bán con chó, con gà.

Vẻ mặt Giang Hạ nhìn như ôn hòa không quan tâm thế sự, thực tế tâm tư rất sâu, đối với những lời Giang Hách nói ra ngoài mặt cậu chẳng biến đổi gì mấy nhưng tâm tư đã sớm ghi hận trong lòng.

Giang Hạ cẩn thận bước về phòng của mình.

Trong gia đình này đầy rẫy phức tạp, mỗi người đều có tâm tư riêng nhưng cậu từ nhỏ chỉ là một quân cờ được người ta sắp xếp, một bước cũng không thể sai.

Giữ nguyên quần áo nằm trên giường, nhìn qua rèm che nghĩ đến những rắc rối sắp tới, không biết suy nghĩ bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa.

"Ai?" Giang Hạ chồm người dậy: "Tôi đã ngủ rồi."

"Hạ ơi là dì!" Bà ta đứng cách một ván cửa giọng điệu đầy lo lắng: "Trời lạnh, con có cần thêm chăn mền không?"

"Dạ, có." Nếu như cái lợi tự đem tới cửa cậu cũng chẳng từ chối.

Nghe thấy tiếng bà ta đi xa, Giang Hạ không biết từ chỗ nào lấy ra một cái bình nhỏ, mở ra chính là một cỗ nồng đậm dược thảo hương.

Tha đều khắp cơ thể chậm rãi hòa tan, thảo dược thẩm thấu tiến đến da thịt bên trong, tuần hoàn lưu động, tràn thẳng vào ngực, vào ruột gàn, phổi như bị người ta bóp lấy, cuộn lên từng cơn.

Giang Hạ bắt đầu cảm thấy toàn thân lạnh ngắt nhưng lòng bàn tay lại đổ mồ hôi.

Giờ phút này cậu chậm chạp ngả người xuống chăn đệm chờ bà ta xuất hiện, màn kịch này liền bắt đầu.

Cuối cùng bà ta cũng trở lại, cuối đầu ghé sát vào người cậu: "Con trai ngoan, mẹ đã sắp xếp cho con một mối hôn sự, đảm bảo con hài lòng…"

Chưa kịp nói xong Giang Hạ chồm người quay sang một bên nhổ ra một búng máu. Người hầu bên cạnh khϊếp đảm đánh rơi chăn mềm xuống sàn gỗ, không kìm được tiếng la hét: "A… thiếu gia…"

"Câm miệng" Bà ta gườm người hầu.

Giang Hạ ra vẻ suy yếu, khóe môi vẫn còn chút máu nắm chặt lấy tay bà ta: "Không hiểu sao, thân thể con dạo này hay ho ra máu. Mẹ nói xem có phải bị bệnh truyền nhiễm gì không?"

Bà ta vội vàng hất tay Giang Hạ, sợ sệt lùi thân thể về sau: "Mau, gọi bác sĩ đến khám cho thiếu gia."

Nói xong bà ta chạy nhanh ra khỏi phòng.

Nhìn bóng dáng người đàn bà đó chạy trối chết, thật giống, thật rất giống, như lúc ả ta đẩy mẹ cậu rồi chạy trốn.

Để xem họ muốn đưa đứa con trai bệnh tật như cậu hay con trai cưng lành lặn để tỏ lòng thành.



Sáng sớm hôm sau, Giang Hạ đi dạo xung quanh vườn, trên người luôn mang vẻ u buồn cùng bệnh tật.

Cứ đi ba bước Giang Hạ lại choáng đầu một cái nhìn đám người hầu nhổ ra một búng máu khiến người hầu xung quanh hét toán: " Á… đại thiếu gia lại ho ra máu"

Thanh âm đám người hầu dồn dập. Bọn họ đều hoảng loạn, đây là lần đầu tiên họ thấy có người có thể phun máu tận ba thước dài, lượng máu này, sức bật này quả thực đáng gườm.

Một giây sau, im bặt mà dừng.

Đúng vậy, cậu ngả rồi.

Lựa nơi có cỏ mọc dày cậu ngả người xuống cái phịch.

Diễn vai ma ốm vô cùng hoàn hảo.

Tên quỷ bệnh nhà họ Giang lại ngất nữa rồi.



Vì để giữ gìn khí tiết tuổi trẻ, cậu chỉ đành sắm vai bệnh tật này. Ai lại muốn gã cho một kẻ điên chứ?

Trước kia chỉ là thân thể mệt mỏi cả ngày ru rú trong phòng, ai cũng khuyên cậu ra ngoài hít thở không khí, bây giờ cậu nghe lời ra vườn hít thở rồi nhổ một búng máu. Để xem mấy người có tái mặt không?

Trong lúc cậu thành công lui thân, đám người hầu nháo lên.

Nếu thiếu gia thật sự chết tội lỗi sẽ quy cho người hầu chăm sóc không chu đáo. Thấy thế, có người vác cậu lên như vác bao gạo chạy vào nhà.

"Còn đứng đó làm gì mau gọi bác sĩ."

Cứ như vậy Giang đại thiếu gia trong lời đồn sống leo lắt, sống tạm qua ngày thành công cạn dầu.

.....