Từ khi Hạ Hi đồng ý cho hắn vào phòng ngủ đêm nay, tâm trạng Tần Duệ Lâm bao trùm trong hưng phấn, uống nước sôi cũng thấy ngọt, chơi đùa với con, hát nhạc dân gian, khó có khi không tìm Hạ Hi gây phiền toái. Ăn cơm xong, hắn càng thể hiện sự cần cù chăm chỉ của bản thân, trong tay Hạc Hiên vẫn còn một miếng pizza, hắn bắt đầu thu dọn bát đĩa, Hạ Hi liên tục nói hắn đừng dọn nhanh như vậy
nhưng không cách nào cản được một Tần Duệ Lâm tinh thần hưng phấn kích động.
Hắn hận không thể kéo Hạ Hi vào phòng ngủ luôn, sau đó hai người sẽ làm vài chuyện sung sướиɠ.
Hạ Hi nhìn thấy vẻ mặt vội vã của Tần Duệ Lâm cũng lười ngăn cản hắn, cậu bảo Hạc Hiên ăn hết miếng pizza đi, bé ăn xong muốn đem tay bẩn bôi lên quần áo, hạ hi níu lại không cho bé làm, sau đó dẫn bé đi rửa tay, Tần Thần không chịu được cô đơn cũng chạy theo.
Bàn tay Hạc Hiên rất nhỏ, da thịt non mềm trơn tuột, Hạ Hi kéo ống tay áo bé lên sau đó thấm ướt nước, rồi cho một ít nước rửa tay vào. Tần Thần dường như cảm thấy rất vui, cũng nắm lấy tay Hạc Hiên, tò mò hỏi: “Daddy, khi con còn bé tay cũng nhỏ vậy sao?”
Hạ Hi gật đầu, “Đúng vậy, tay mỗi người đều nhỏ như vậy sau đó mới chậm rãi lớn lên, chờ Hạc Hiên trưởng thành, tay cũng sẽ to như tay ba.”
Hạc Hiên cười hì hì nắm lấy tay Hạ Hi, sau đó đặt lòng bàn tay vào tay cậu, ngẩng đầu nói: “Của daddy lớn, của con nhỏ.”
“Của con cũng sẽ lớn lên.”
Hạc Hiên liếc mắt nhìn Tần Thần, sau đó hỏi: “Con sẽ cao lên ạ?”
Tần Thần liếc nhìn bé một cái: “Em cũng không hiểu à, sau này nhất định sẽ cao lên!”
“Có thể cao hơn anh được không?”
Tần Thần kiêu ngạo vênh cằm lên, tự tin không gì sánh được: “Sau này anh sẽ cao hơn em, anh cao hơn, em thấp hơn!”
Hạc Hiên ngẩng đầu nhìn anh trai, sau đó nhào vào lòng Hạ Hi, ôm cậu tủi thân nói: “Daddy, con muốn cao hơn anh!”
Tần Thần đắc ý nói: “Em mãi mãi không cao hơn anh được, mãi mãi, mãi mãi!”
Mồm Hạc Hiên méo xệch, con ngươi
đen kịt bắt đầu tuôn ra nước, tuyến lệ trẻ con đặc biệt phát triển, muốn khóc thì nước mắt lập tức rơi xuống. Hạ Hi không chuẩn bị tâm lý, cậu liếc mắt trách Tần Thần, sau đó nhanh chóng dỗ dành bé: “Hiên Hiên, đừng khóc, anh lừa con thôi, con sau này sẽ cao hơn anh, ngoan, nghe lời nào!”
Hạc Hiên vừa khóc thút thít, vừa nói: “Con muốn cao hơn anh.”
“Đúng vậy, con sẽ cao hơn anh.”
Hạ Hi vừa dỗ dành Hạc Hiên thì Tần Thần bên kia lại mất hứng: “Quỷ thích khóc, em không thể cao hơn anh đâu.”
Hạc Hiên bỉu môi nói: “Daddy nói em sẽ cao hơn anh.”
Hạ Hi nhìn hai cái đầu, cậu hỏi Hạc Hiên: “Tại sao con lại muốn cao hơn anh?”
“Bởi vì con muốn bảo vệ anh.”
Đây là một câu trả lời Hạ Hi chưa bao giờ nghĩ đến, cậu còn tưởng Hạc Hiên chỉ do hiếu thắng, không ngờ còn có lý do như vậy, có lẽ bé nghĩ sau này lớn lên có nhiệm vụ bảo vệ đối phương cho nên mới chấp nhất muốn cao hơn anh trai, Hạ Hi nghe được không khỏi cảm động.
Nhưng Tần Thần vẫn không nhúc nhích, nhóc tiếp tục cố chấp nói: “Em không thể cao hơn anh được, em là quỷ thích khóc cho nên chỉ anh mới cao hơn, sau đó anh sẽ bảo vệ em!”
Hạc Hiên khó có khi chống đối anh trai, bé hét lớn: “Em sẽ bảo vệ anh!”
Tần Thần cũng không cam lòng yếu thế: “Chỉ có anh mới bảo vệ được em thôi!”
“Em là anh.”
“Ngu ngốc, em là em trai, em thấp, thấp hơn anh nhiều như vậy!”
Tần Thần nói xong liền so sánh hai thân thể với nhau, Hạc Hiên vừa nhìn thì không thể nào phản bác nổi, bé mở to hai mắt, thu hồi không nổi nước mắt đang cuộn trào mãnh liệt. Lần này bé khóc thật đáng thương, cả người như bị nhấn chìm trong tuyệt vọng, nước mắt cứ từng giọt từng giọt
trào ra ngoài.
Tay chân Tần Thần đột nhiên luống cuống, thực ra nhóc rất sợ em trai khóc, vừa khóc cái nhóc đã không biết nên làm gì, thu hồi những lời vừa nói thì nhóc không muốn, đành cúi đầu đứng nhìn một bên, vẻ mặt đông cứng không nói nên lời.
Cuối cùng Tần Duệ Lâm cũng bị tiếng khóc này hút đến, thực tế, từ khi cái nhà này có thêm Hạc Hiên, bé cũng không ít lần xảy ra tranh chấp với Tần Thần, hết lần này đến lần khác nhóc con vẫn cứ thích bị Tần Thần bạo tàn, cho dù bị Tần Thần làm khóc khóc biết bao nhiêu lần, lần sau vẫn cứ dính khư khư lấy anh trai.
Hạ Hi nhìn hắn như thấy vị cứu tinh, vội vàng đẩy Hạc Hiên cho Tần Duệ Lâm bế. Cậu bị hai đứa con trai dộng cho đau đầu không chịu nổi, nhiều lần bị cậu đùn đẩy trách nhiệm cho nênTần Duệ Lâm đã rèn luyện ra phương pháp dỗ dành Hạc Hiên, lần nào cũng thành công.
Hắn ngồi xổm xuống ôm Hạc Hiên, đau lòng nói: “Bảo bối, sao lại khóc thương tâm thế? Ai bắt nả con nào, cha đánh hắn giúp con nha.”
Hạc Hiên thương tâm nói: “Anh xấu, anh bắt nạt con…”
“Cha giúp con đánh hắn, con xem nha, cha đánh anh rồi.” Tần Duệ Lâm làm bộ vỗ hai cái lên người Tần Thần, lại bị Hạc Hiên ôm chặt ấy tay, vừa khóc vừa kêu to: “Cha, không thể đánh anh!”
Tần Duệ Lâm liền hỏi bé: “Thế nhưng anh bắt nạt con mà con vẫn thích anh sao?”
Hạc Hiên chăm chú suy nghĩ một chút, đột nhiên ngừng khóc, bé xoa xoa mắt, cực kỳ tủi thân nói: “Anh xấu, nhưng vẫn là anh con, con thích anh.”
Tần Duệ Lâm thật vất vả mới dỗ Hạc Hiên ngừng khóc, sau đó còn phải nói chuyện với Tần Thần một lát, nhóc lớn hơn em trai 8 tuổi, tất nhiên muốn nhường em, thậm chí còn phải chịu ấm ức. Nhưng Tần Duệ Lâm hy vọng nhóc không cất dấu nhiều tâm sự, hắn mang Hạc Hiên cho Hạ Hi ôm, sau đó nắm lấy vai Tần Thần nói: “Đi thôi con trai, chúng ta trò chuyện một chút.”
Tần Thần đi theo hắn đi, bất đăc dĩ thở dài một hơi: “Ôi, thật phiền phức!”
Tần Duệ Lâm nghĩ không khỏi buồn cười.
Hai người nói chuyện xong, Tần Duệ Lâm hăng hái bừng bừng đến phòng Hạ Hi, tay nắm nắm lấy nắm cửa đẩy thẳng vào trong, tâm trạng vui vẻ đột nhiên tăng vọt, nhưng khi hắn đẩy cửa vào thì thấy trên giường Hạ Hi còn có một đứa con, khuôn mặt vui vẻ tức thì xẹp xuống.
Tần Duệ Lâm không dám chất vấn Hạ Hi, chỉ cẩn thận nói: “Sao con lại ở đây?”
“Mấy hôm nay con đều ngủ cùng em.”
“Ý của anh là…” Tần Duệ Lâm nghiêm túc nói: “Bây giờ sao con lại ở đây?”
Hạ Hi liếc nhìn hắn một cái, sau đó nói: “Em cho anh vào nhưng không nói Hiên Hiên ra ngoài ngủ.”
“…”
Nguyện vọng của Tần Duệ Lâm phá sản, thật lâu sau vẫn thẫn thờ, ngơ ngác một hồi lâu sau đó mới nhận lệnh đi tắm, trong lòng vẫn còn suy nghĩ đợi Hiên Hiên ngủ thì có thể lén lút cọ một chút. Hơn nữa trẻ con khi ngủ thì ngủ rất sâu, kêu cũng không dậy được, hắn sẽ ôm Hạc Hiên về phòng mình dù sao buổi tối cũng không ai hay biết.
Trong ngực Tần Duệ Lâm âm thầm tính toán, chờ hắn ra khỏi phòng tắm lại phát hiện Tần Thần cũng đang vui đùa, Hạc Hiên dùng toàn bộ sức lực bò lên người Tần Thần mà nhóc lại ở trên giường tránh qua tránh lại, hai đứa vui đùa khí thế ngất trời. Hạ Hi đã xuống giường, Tần Duệ Lâm há hốc mồm
nhìn chằm chằm trong phòng.
“Tần Thần, con không đi ngủ à?”
“Daddy nói đêm nay con có thể ngủ ở đây!”
“A Hi…”
Hạ Hi không thèm nhìn mặt Tần Duệ Lâm, nói luôn: “Giường lớn như vậy, bốn người hoàn toàn có thể ngủ.”
“…Vấn đề ở đây không phải là có đủ chỗ nào hay không.”
Hạ Hi gật đầu: “Đúng, quan trọng là nâng cao tình cảm với con trẻ.”
Tần Duệ Lâm vô cùng bất mãn, trước khi ngủ hắn đã thử nhiều lần ôm hai đứa con ra ngoài, nhưng Tần Thần khó lắm mới được ngủ với daddy nên làm thế nào cũng không chịu đi ra ngoài, cho dù bị Tần Duệ Lâm ôm đến cửa nhóc cũng níu lấy nắm cửa không rời. Cuối cùng Tần Duệ Lâm chỉ có cách buông tha, đồng thời khẳng định chắc chắn là do Hạ Hi cố ý, lúc đầu hắn còn suy ngẫm sao đối phương có thể cho hắn vào phòng ngủ dễ dàng như vậy, thì ra bên trong còn có uẩn khúc.
Lúc ngủ, Tần Thần kiên quyết đòi ôm Hạ Hi ngủ nhưng cậu phải chăm sóc Hạc Hiên tất nhiên không đến lượt nhóc rồi, điều này dẫn đến Tần Duệ Lâm phải nằm sát ngoài giường, hắn nghe Hạ Hi cười đùa với con, trong ngực vừa thấy ấm áp lại cảm thấy không thỏa mãn, quả thực là trăm loại cảm xúc.
Ngày hôm sau Tần Thần đi học, Tần Duệ Lâm ôm Hạc Hiên về phòng của bé, sau đó lôi kéo Hạ Hi đang muốn tìm giấc ngủ lại một hồi, vốn hắn có ý định tí nữa sẽ làm chút chuyện nhưng không có cách nào vì Hạ Hi không chịu phối hợp, cuối cùng chỉ tuyên bố từ bỏ.
Thật vất vả mới đuổi được tên dính người Tần Duệ Lâm ra khỏi phòng, Hạ Hi đột nhiên nhận được điện thoại từ một người xa lạ, số điện thoại xa lạ, người gọi điện cho cậu cũng xa lạ, giọng đối phương rất nhẹ, còn mang theo vài phần yếu ớt, khàn khàn nói: “A Hi, con….có khỏe không?”
Hạ Hi ngẩn ngơ một lát sau đó mới bình tĩnh nói: “Vẫn tốt, dì thì sao?”
“Dì cũng vậy.”
“Ông ta bảo dì gọi điện cho tôi sao?”
Đối phương vội vàng nói: “Không phải đâu, là chính dì, dì muốn gọi điện cho con.”
“Dì nói dối.” Hạ Hi dừng một chút, lại nói: “Có chuyện gì sao?”
“Dì có thể gặp con được không…”
“Dì ở đâu?”
“Dưới nhà, thế nhưng bảo vệ không cho dì vào.”
Hạ Hi nói rằng: “Dì chờ chút. ” Cậu nói với người làm một tiếng, bảo cô chăm sóc Hạc Hiên, sau đó lấy điện thoại ra khỏi nhà. Cú điện thoại vừa rồi nằm ngoài dự đoán của cậu, trong suy nghĩ của Hạ Hi chỉ có cha nuôi gọi cho mình nhiều lần, nhưng tuyệt đối không nghĩ cũng có ngày mẹ nuôi lại chủ động gọi điện, mặc dù nguy cơ lớn là người đàn ông kia bắt bà gọi, về phần mục đích, Hạ Hi không cần nghĩ cũng đủ hiểu.
Hạ Vi Lệ chưa từng từ bỏ cách vòi tiền từ cậu, sau khi bị Hạ Hi từ chối gã nghĩ ngàn cách để làm, uy hϊếp Hạ Hi bằng cách đến công ty cậu gây sự nhưng rốt cuộc vẫn không dám làm lớn chuyện, bởi vì càng như vậy gã càng không lấy được một đồng từ Hạ Hi.
Hạ Hi đi xuống nhà, từ xa đã thấy được mẹ nuôi của mình, mặc dù trên danh nghĩa là mẹ nuôi nhưng Hạ Hi không có mấy ấn tượng về người đàn bà này, trong tuổi thơ của cậu người đàn bà này mãi mang dáng vẻ nhu nhược, bà chưa từng đi học, ngay cả tên mình cũng không biết viết, Hạ Vi Lệ cưới bà chỉ vì muốn đứa con nhưng đến khi nhặt được Hạ Hi, người đàn bà này chẳng sinh nổi cho hắn đứa con.
Điều này làm Hạ Vi Lệ hết sức tức giận, từ đó về sau tính tình càng trở nên cáu kỉnh, động một chút là động tay động chân với người đàn bà này, đương nhiên Hạ Hi cũng không ít lần bị gã đánh, ít nhất khi bị đánh cậu còn tìm cách phản kháng nhưng người đàn bà này gần như là nô ɭệ của gã, bà chỉ biết cuộn người lại khóc lớn, khóc xong vẫn tiếp tục nấu ăn cho gã.
Bởi vì Hạ Hi đang đi học, cậu hiểu rõ bạo lực gia đình là chuyện không được dung túng, nghiêm túc mà nói đây là chuyện phạm pháp, đến hàng xóm cũng bất mãn với hành vi của gã, có lần bà bị đánh đến bong tróc da thịt, một người hàng xóm đột nhiên báo cảnh sat.
Cũng từ thời điểm đó, Hạ Hi hoàn toàn mất hy vọng vào người đàn bà này.
Cảnh sát chạy đến, rất nhiều hàng xóm tụ trước cửa, bọn họ vài ba câu kể lại chuyện xảy ra trong nhà này, nhưng đến khi cảnh sát hỏi người đàn bà thì bà lén nhìn về phía dã, rốt cuộc vẫn là bà sợ gã cho nên nói dối cảnh sát.
Bà nói gã không đánh mình, vết thương trên người chỉ là do không cẩn thận ngã thôi, gã đã sớm tìm lý do ép bà phải nói theo, nếu không sẽ đánh chết bà.
Câu giải thích của bà không tin được, nhưng người nhà còn không thèm để ý thì người ngoài bận tâm cái gì, cảnh sát đi rồi, hàng xóm cũng tản, tù đó về sau không ai quan tâm đến chuyện nhà họ nữa, mà gã cũng thườn xuyên chửi rủa hàng xóm nói bọn họ không có việc gì làm đừng nhòm ngó nhà mình.
Khi đó Hạ Hi không dám lên tiếng, cậu còn muốn đi học, mà học phí cũng lấy từ người đàn ông đó, tuy rằng cậu ở đó nhưng chưa bao giờ xem nó là nhà mình.
Sau này cậu từng đi tìm bà nhưng người đàn bà này không có ý muốn rời đi, bà bị gã ràng buộc lâu lắm rồi, giống như hành vi cũng bị kiểm soát, từ ngày đó trở đi, Hạ Hi chưa bao giờ gặp lại bà.
Thẳng đến hiện tại.
Miên man suy nghĩ một hồi, Hạ Hi chạy đến trước mặt người đàn bà, cậu thấy tóc bà đã bạc hơn nửa đầu, khuôn mặt tiều tụy, quần áo nhăn nhúm. Bà vừa thấy Hạ Hi thì biểu hiện vô cùng câu hệ, còn vài phần tự ti, trên ặmt còn có vết sưng phù, bà nắm chặt hai tay, ngón tay ố vàng còn có những vết chai sạn.
Tâm trạng Hạ Hi phức tạp nói: “Chúng ta tìm một chỗ ngồi đi.”