Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi

Chương 6: Kết thúc từ lâu rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Hi cảm nhận được sự đề phòng từ Khương Liêm, cậu cũng nén khó chịu trong lòng, giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Chị Khương, đây là nguyên nhân chị kéo em đi phải không?”

Khương Liêm chẳng nói một lời, chị thấy khoảng cách giữa xe mình và Tần Duệ Lâm ngày càng gần cho nên nỗ lực xoay bánh lái muốn rời đi lần nữa.

Nhưng Hạ Hi đã kịp đè tay chị xuống.

“Chị Khương, như vậy cũng vô ích thôi.”

“…Chị không muốn cậu dao động.”

Hạ Hị cười mỉa mai, tự giễu: “Tại sao em sẽ dao động, ngốc ạ, hắn còn chưa nói gì mà, lỡ may Tần Duệ Lâm muốn tìm em đòi tiền thì sao?”

Khương Liêm ngẩn người ra: “Cậu nợ hắn?”

“Chỉ là một ví dụ thôi. ” Hạ Hi trấn an, “Được rồi chị

Khương, chị đừng quá căng thẳng, chúng ta trốn thì thì có tác dụng gì, Tần Duệ Lâm quyền thế như vậy, hắn có thể không tìm được sao?”

“Hắn tới tìm cậu dù sao không phải chuyện tốt.”

“Chuyện tốt chuyện xấu dù sao cũng phải nghe một chút đã.”

Khương Liêm trầm mặc hồi lâu, sau đó đột nhiên mỉm cười, “Xem ra chị nghĩ nhiều quá rồi, lúc trước tên nhóc cậu dám dọa chị. Được rồi, cậu mau đi đi, nhanh giải quyết mọi chuyện cho xong rồi trở lại, nếu không thì qua nhờ chị giúp đỡ, chị tìm người giúp cậu xông trận.”

Hạ Hi cười nói: “Vậy chị nhớ chọn nhiều người nhé.”

Hạ Hi hiểu ý Khương Liêm, chị nhất định cho rằng cậu sẽ bị chuyện này đả kích đến mức không gượng dậy nổi nữa, cho nên muốn cậu tránh hắn theo bản năng, đây vốn là sự thực, kiếp trước cậu rất cam chịu, thậm chí từ bỏ sự nghiệp diễn xuất xây dựng từ khó khăn. Nhưng hiện tại đã khác, cậu sẽ không tự nhốt mình vào cái l*иg của Tần gia nữa đâu.

Mà cậu muốn tái sinh lần nữa, nhất đinh phải thản nhiên nhất đối mặt với Tần Duệ Lâm.

Tần Duệ Lâm không lại gần them, hắn nhìn Hạ Hi qua kính chắn gió của xe, hắn thấy đối phương rất bình tĩnh thậm chí còn cười đùa chuyện phiếm với Khương Liêm. Tần Duệ Lâm cảm thấy rất hoang mang, trong trí nhớ của hắn Hạ Hi chẳng bao giờ tự nhiên đến vậy, cậu cứ căng thẳng, lo lắng mới là điều bình thường, không thể hờ hững như lúc này, thái độ như vậy khiến Tần Duệ Lâm cảm thấy mình đang gặp người dưng.

Hạ Hi mở cửa xe nhưng lòng bàn tay trơn nhẵn mở mãi chẳng được, cậu ép bản thân trấn tĩnh. Hai chân bước trên mặt đất có chút lâng lâng, cậu bước từng bước bình tĩnh dưới cái nhìn soi mói nóng rực của Tần Duệ.

Hai người đứng lại nhưng chẳng biết nên mở miệng thế nào, bầu không khí nhất thời ngưng đọng, cuối cùng Tần Duệ Lâm lên tiếng trước: “Tôi đợi em rất lâu sau hậu trường, không ngờ em lại đi trước.”

“…”

“Lần này về nước có chút vội vàng, cho nên không báo được sớm với.” Tần Duệ Lâm dừng lại một chút, tựa như

chưa thích ứng với ngữ điệu ôn hòa này, một lát sau lại nói: “Ngày đó em đến Mỹ, tôi cùng Qấy Tân không phải như em nghĩ đâu…tôi, tôi đã đuổi y đi, chúng ta còn có…hay không…”

Hạ Hi lạnh lung ngắt lời: “Rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì?”

Cậu không hề nghĩ Tần Duệ Lâm sẽ nói ra những lời như vậy, khoảnh khắc đó có chút giật mình, Tần Duệ Lâm là loại người thế nào, hắn rất kiêu ngạo tự phụ, cao đến mức không thể chạm vào, trước mặt tình nhân tuyệt đối không bao dung, một kẻ như vậy sao có thể nói năng dịu dàng với đàn ông, sao bây giờ lại khéo léo khẩn cầu cậu.

Hạ Hi đương nhiên cảm thấy “sủng thụ nhược kinh”, cậu nghĩ nếu Tần Duệ Lâm nói ra những lời này ở kiếp trước thì cậu nhất định sẽ cảm động đến mức rối tinh rối mù, nhưng hiện tại đã quá muộn rồi.

“Hạ Hi, tôi biết nói như thế này rất đột ngột, nhưng tôi thực sự đã tỉnh ngộ, tôi muốn lần nữa sống cùng với em. Hiện tại tôi đã biết em là người tôi đáng quý trọng nhất trong cuộc đời này, tôi thích em, dù cho bây giờ em sẽ không thể nào chấp nhận được nhưng tôi tuyệt đối không từ bỏ.”

Hạ Hi nhìn khuôn mặt chăm chú chờ mong của Tần Duệ Lâm, đột nhiên rất muốn tặng hắn một cái đế giày, cậu rất muốn nói, con mẹ nó anh đột nhiên chạy đến nói những lời này, không sợ dọa người nghe đau tim hả!

Nhưng Hạ Hi không kịp đáp, bởi Khương Liêm ngó ra ngoài, chị lên tiếng quát: “Hạ Hi, cậu đừng tin lời của hắn! Hắn nói gì cũng không được tin! Đều là lừa gạt cậu! Cậu đừng quên vết xe đổ, hắn trước đây có thể dễ dàng vứt bỏ cậu như vậy, hiện tại làm sao có thể đột nhiên thay đổi thái độ được, nhất định là có dụng ý, hắn nhất định là muốn lợi dụng cậu, nhất định không thể

mắc lừa! Chớ bị hoa ngôn xảo ngữ của hắn lừa dối!”

Tần Duệ Lâm không thể nhịn được nữa cả giận quát: “Câm miệng —— ”

“Cậu xem hắn nhanh như vậy đã hiện nguyên hình rồi! Hạ Hi, cậu đừng ngốc nghếch đến mức người khác nói cái gì cũng tin, hơn nữa tôi thấy cả hai chẳng còn gì để nói nữa đâu, mau tới đây đi, chúng ta còn phải đuổi kịp lịch trình kế tiếp..”

Lông mày Tần Duệ Lâm nhíu lại, hắn siết chặt chìa khóa xe, lộ ra khớp ngón tay trắng bệch. Sau đó hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Khương Liêm, rõ ràng chỗ này không còn nói chuyện được nữa, liền nắm lấy tay Hạ Hi: “Chúng ta đi nơi khác nói chuyện.”

Hạ Hi đương nhiên không chịu, mà Khương Liêm thấy cảnh này thiếu chút nữa nhảy dựng giận dữ, chị thẹn quá thành giận lao đến, “Anh làm gì hả! Lừa không được nên trực tiếp cướp người sao? Tôi cho anh biết, cho dù anh có thể một tay che trời, cũng không có thể làm chuyện phạm pháp được!”

Tần Duệ Lâm nhíu mày, bực bội nói: “Ai lừa gạt em ấy?”

Khương Liêm bị hắn trừng mắt cũng có chút mềm, nét mặt Tần Duệ Lâm lạnh lùng nghiêm nghị, khí thế càng thêm áp đảo, chị hụt hơi đáp trả: “Anh kia, vừa chân trước ly hôn với Hạ Hi, chân sau đã chạy đến xin tái hợp. Anh coi Hạ Hi là cái gì, cậu ấy chẳng phải thứ để anh đùa giỡn, nếu anh muốn sẽ được ở lại, không muốn thì vứt đi!”

Lời này gần như chạm vào nỗi đau của Tần Duệ Lâm, kiếp này việc hối hận nhất của hắn là ly hôn với Hạ Hi. Nét mặt hắn sa sầm, Khương Liêm thấy vậy thì vô cùng khϊếp sợ, Tần Duệ Lâm bước lên một bước, chị liền cẩn thận lui về phía sau nói: “Anh … anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn tới gần tôi sẽ báo cảnh sát.”

Tần Duệ Lâm hừ lạnh một tiếng, nắm chặt tay Hạ Hi, nhắc lại: “Chúng ta tìm nơi khác nói chuyện.”

Hạ Hi giật giật cổ tay, nhưng lực tay Tần Duệ Lâm rất lớn, cậu hầu như không có cách nào giãy ra, “Giữa chúng ta không còn gì để nói cả.”

“Tôi còn có rất nhiều điều muốn nói với em.”

“—— Buông tay!”

“Chờ đến đến nơi khác tôi sẽ thả.”

“Rốt cuộc anh muốn làm gì!”

Tần Duệ Lâm kỳ quái nhìn Hạ Hi, “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi hi vọng chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa.”

“Anh điên rồi…”

“Tôi không điên, hiện tại tôi rất tỉnh táo.”

Hạ Hi cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Anh đã quên rồi sao chúng ta vừa ly hôn không lâu.”

“Chỉ cần tái hôn là được.”

Ánh mắt Hạ Hi lạnh giống băng đá, sắc mặt không đổi nhìn Tần Duệ Lâm, thất vọng nói: “Trong mắt anh, hôn nhân giống như chơi trò chơi vậy sao? Anh tùy tiện dừng, cũng tùy tiện bắt đầu lại, tôi chỉ là một món đồ chơi trong tay anh, mặc anh vuốt ve cũng không thể giận dữ phải không? Anh vẫn ích kỷ như vậy, không hề để tâm dù chỉ một chút đến cảm nhận của tôi! Quên đi, hiện tại những chuyện đó đều không còn là vấn đề với tôi nữa, Tần gia, chúng ta đã kết thúc rồi, nếu anh thực sự thích tôi, thì đừng bao giờ tới tìm tôi nữa.”

Tần Duệ Lâm bất động hồi lâu, hắn kinh ngạc nhìn Hạ Hi, trên thân cậu đều là hơi thở hắn quen thuộc, nhưng tản mát sự xa lạ, cậu lạnh lùng bình tĩnh cứ như đã trở thành một người khác, chí ít Tần Duệ Lâm chẳng thể tìm thấy một chút lưu luyến từ đối phương.

Hắn đoán sai rồi, Hạ Hi đã không hề yêu hắn nữa, chí ít, sẽ không bao giờ giống như trước đây.

Tần Duệ Lâm nhìn bóng lưng đi xa của Hạ Hi, hắn muốn cố gắng giữ chặt người kia, song không đủ dũng khí.

Nhưng hắn sẽ buông tay sao?

Đương nhiên là không bao giờ.

**************

“—— Hạ Hi nhảy lầu tự sát!”

Trong đầu Tần Duệ Lâm lặp lại câu nói này, cơ thể hắn lạnh như đông cứng trong hầm băng, hắn bắt đầu điên cuồng tìm kiếm những đồ vật liên quan đến Hạ Hi, nhưng rồi đột nhiên phát hiện ở đây chẳng còn gì, lúc Hạ Hi rời đi đã mang theo tất cả đồ đạc. Tần Duệ Lâm đứng giữa căn biệt thự trống rỗng, cũng chẳng tìm được nửa phần tức giận.

Hắn chán nản ngồi xuống sô pha, phảng phất thấy thân ảnh Hạ Hi lặng lẽ lau nhà. Cậu khẽ khom người, lau qua lau lại không nể phiền hà, nửa đường sẽ nhìn hắn vài lần theo bản năng, khóe miệng mang nét tươi cười mà bản than cậu cũng không nhận ra, lau đến sô pha cậu sẽ nhẹ nhàng bảo: “Duệ Lâm, nhờ anh một chút.”

Mặc dù Tần Duệ Lâm nhiều lần phản đối, nhưng Hạ Hi vẫn kiên trì xưng hô như thế, để cậu cảm nhận được sự thân thiết, như thể tự lừa dối đang kéo gần khoảng cách với hắn.

Tần Duệ Lâm sinh ra ảo giác, hắn như thấy vô số Hạ Hi ra hiện ở trước mắt mình,

một người đứng ở trong phòng bếp, cậu đeo tạp dề, vừa xào rau vừa hỏi khẩu vị hắn thích,người khác đứng ở phòng ngủ, vừa cởϊ qυầи áo vừa dùng ánh mắt ngượng ngùng chờ mong nhìn mình…

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, sau đó cố gắng ôm lấy thân hình kia, ảo ảnh tan biến, khiến Tần Duệ Lâm ngã nhào xuống sàn, hắn sờ sờ thái dương, mới phát hiện bị chảy máu, cơn đau dập tắt hỗn loạn trong đầu. Tần Duệ Lâm ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, bất chợt nhớ lại những kỉ niệm với Hạ Hi.

Nhưng con người không oán không hờn bên cạnh hắn đã chẳng thể gặp lại nữa, Hạ Hi đã chết, cậu vĩnh viễn biến mất. Tần Duệ Lâm đã tỉnh ngộ ra sao, muốn bắt đầu lại như nào, muốn tiếp tục yêu thương cậu thế nào, đã không có cơ hội nữa rồi.

Hắn không xứng với Hạ Hi, lúc này cũng chẳng còn cơ hội bù đắp.

Tần Duệ Lâm che mặt, đau lòng đến khó thở, hắn chẳng thể chấp nhận được sự thật này, hắn đã bắt đầu lập kế hoạch cho tương lai, nhưng chưa kịp bắt đầu đã kết thúc, hắn đánh mất Hạ Hi, hơn nữa vĩnh viễn vĩnh viễn đánh mất.

Tần Duệ Lâm vẫn ngồi không nhúc nhích, trong tay của hắn cầm một chiếc cà- vạt

màu xanh đậm, đây là đồ vật duy nhất Hạ Hi để lại, hơn nữa đây là vật cậu tặng cho hắn, nhưng bị hắn ném bỏ không chút lưu tình. Tần Duệ Lâm ngồi trong bóng tối, từng chút từng chút vụng về thắt chiếc cà vạt kia.

Hai tay hắn siết chặt cà- vạt, mạnh mẽ đến mức như muốn bóp nát yết hầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »