Chương 27

Lục Minh Kha chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có cơ hội làm lại từ đầu.

Dao ghim vào tim đương nhiên rất đau, nhưng cảm giác trống rỗng sau khi chết lại càng đau đớn hơn. Hoá ra dù chết đi cũng không thể nhìn thấy người mình muốn gặp. Trong không gian vô tận không có khái niệm thời gian, hắn súc mình đờ đẫn trong bóng tối đen nghịt, có lẽ là một tuần, có lẽ là một tháng, có lẽ là một năm, đột nhiên một cánh cửa mở ra cho hắn, ánh mặt trời xuất hiện, hắn lại có thể ôm Tăng Thanh lần nữa....

Lần này hắn không bao giờ làm sai.... Hắn có thể, có thể đối xử thật tốt với Tăng Thanh, sẽ theo đuổi em ấy lần nữa......

Thế nhưng......

"Chờ đã, đừng cử động..." Lục Minh Kha thống khổ mà đè lại Tằng Thanh, khàn giọng nói: "Anh khó chịu....."

Từ trước tới nay hắn luôn có ham muốn mãnh liệt với Tăng Thanh, đang ở tuổi dậy thì tính dục tăng vọt, ôm crush, dương v*t đã sớm cứng đến độ không thể cứng thêm được nữa, quái thú đẩy đũng quần lên một gồ núi cao, ghìm chặt đến khó chịu, hận không thể lập tức loát một phát với Tăng Thanh ngay tại trận.

Không được! Không được! Không thể cưỡng bức em ấy, làm vậy là sai.....

"Em không hề cử động." Tăng Thanh nói.

Cậu rúc vào lòng Lục Minh Kha, ngước mắt lặng lẽ nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của người nọ, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng đến tận mang tai, trên trán nổi gân xanh, vội vàng bước xuống cầu thang, cố tình phần háng bị kẹt nên không thể di chuyển nhanh hơn, hắn ta gấp gáp đến độ đổ mồ hôi đầy đầu.

Sao nào...... Là anh nói muốn bế tôi về ký túc xá, giờ tự chịu đựng thành cái dáng vẻ này, đáng đời.....

Tăng Thanh bĩu môi, tự dưng ghét bỏ nhưng vẫn thành thật không nhúc nhích.

Dây thun quần của Tăng Thanh bị Từ Hạo Miêu xé hỏng, ngay sau đó Lục Minh Kha lập tức quyết định lột luôn cái quần của Từ Hạo Miểu đang ngất xỉu, đến khi mặc cho Tăng Thanh mới phát hiện ra vòng eo của Tăng Thanh quá nhỏ, cạp quần không giữ nổi. Không chờ Tăng Thanh nói có thể xách quần về ký túc xá, Lục Minh Kha đã trực tiếp bế cậu lên.

Tăng Thanh nhớ rõ kiếp trước cũng là Từ Hạo Miểu làm rách quần của cậu, hai con người này ** đ*t chán chê thì ném cậu ở bãi cỏ sau trường, bọn họ căn bản không quan tâm đến sự sống chết của cậu, làm hại cậu phải chờ đến khi ký túc xá tắt đèn mới dám sờ soạng trong bóng tối trở về.

Nghĩ đến đây, tâm tình Tăng Thanh hơi vi diệu, nhưng cậu vẫn nhỏ giọng nói lời cảm ơn: "Cám ơn."

Cảm ơn cái gì? Cảm ơn hắn ta đã không cưỡиɠ ɧϊếp cậu như Từ Hạo Miểu sao?

Lục Minh Kha run tay, trầm giọng nói: "Không cần...... Vốn là lỗi của Từ Hạo Miểu, anh sẽ cho nó một bài học."

Tăng Thanh xê dịch mông khó chịu vì bị đau cơ, nói: "Không phải vì cái này, em chỉ muốn cảm ơn anh đã đưa em về ký túc xá."

*

Thời gian này còn chưa tan học, ký túc xá không một bóng người.

Tăng Thanh tìm một bộ đồng phục để thay, vừa đi ra thì thấy Lục Minh Kha vội vàng ném chiếc gối về chỗ cũ, đột nhiên đứng dậy, lúng túng quay mặt đi.

Tăng Thanh chợt khựng lại, giả vờ như chưa thấy gì, cười nói: "Không có gì to tát, anh trở về tắm rửa đi, buổi tối còn có tiết tự học."

Lục Minh Kha đột nhiên quay đầu nhìn cậu, lúc này Tăng Thanh mới phát ra hình như hắn ta đang buồn bực, mí mắt nửa rũ, môi hơi trề xuống, nhưng khuôn mặt tuấn tú luôn ngang ngược khó thuần này lại làm ra biểu cảm như vậy, chợt cũng thấy đáng yêu.

Lục Minh Kha thân thể khó chịu, trong lòng càng khó chịu, hắn nghĩ: Sao lại không to tát cơ chứ? Tăng Thanh vừa nãy đã khóc.

Lục Minh Kha thấp giọng hỏi: "Tăng Thanh, anh ôm em một cái thôi, được không?"

Tăng Thanh im lặng một lúc rồi khẽ "Ừm" một tiếng.

Nếu có người nguyện ý đối tốt với cậu, sao phải từ chối chứ?

Lục Minh Kha ôm Tăng Thanh, ngửi thấy trên người cậu thoang thoảng mùi thơm, như này thì càng "tệ" hơn, cây gậy dưới háng vẫn cứng ngắc, hắn khó nhịn ôm chặt người vào lòng, được voi đòi tiên mà nhỏ giọng hỏi: "Anh hơi khó chịu, em giúp anh với, nha?"

"......"

"Anh chỉ cọ cọ chứ không đi vào..... Hay, hay là em dùng tay sờ sờ giúp anh cũng được....."

"......"

"Chỉ một lần thôi...chỉ một lần thôi..."

"......"

Má nó, cậu cũng là đàn ông sao cậu còn không hiểu? Đàn ông nói những lời này đều là dối trá, t*ng trùng thượng não thì chuyện quái gì cũng nói ra được!

Nhưng Tăng Thanh lại chìm trong vòng tay ấm áp, im lặng một lúc rồi lại khẽ "ừm" một tiếng.

Lục Minh Kha rất muốn khóc, hắn thật sự quá nhớ Tăng Thanh. Hắn ôm lấy Tăng Thanh, cọ cọ như một chú chó to xác, vừa vội vàng cởϊ qυầи vừa luôn miệng nói cảm ơn: "Cảm ơn em..... Anh, anh bắn rất nhanh.... Không, không, không, không phải.... Ý anh là sẽ không làm phiền em quá lâu.... Cảm ơn, cảm ơn em......"

dương v*t nóng bỏng như bàn ủi được phóng xuất, Lục Minh Kha ngồi trên giường Tăng Thanh, háo hức nhìn cậu, rõ ràng là đã gấp không chịu nổi nhưng vẫn chờ đợi động tác của cậu. Trạng thái này có vẻ như lấy được lòng Tăng Thanh, bên má cậu lộ ra cặp lúm đồng tiền, ngồi xổm trước mặt hắn.

Cây gậy th*t vẫn giống như ký ức, rất thô to, Tăng Thanh đành phải dùng cả hai tay để bao lấy.

Tăng Thanh bắt đầu vuốt ve nó từ từ lên xuống, mỗi lần đều từ đầu loát đến phần gốc, một ít dịch trắng chảy từ mắt mã rỉ xuống, chất bôi trơn khiến câu cầm nó phải chặt hơn, tốc độ bất giác nhanh lên. Tăng Thanh thấy Lục Minh Kha dùng hai tay chống hai bên người, xương ngón tay dùng sức, hai tay đó nắm chặt ga trải giường, mu bàn tay nổi lên gân xanh như đang nhẫn nhịn đến khó chịu, mặt cũng đỏ bừng. Lúc đầu hắn còn tránh né không dám nhìn mặt Tăng Thanh, về sau thì dứt khoát nhắm mắt, dang chân cho cậu tuỳ tiện chơi, hầu kết như vật sống lăn lộn lên xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Tăng Thanh không biết nên diễn tả cảm giác này như thế nào, giống như bởi vì loại khống chế này mà trong lòng dâng lên sự hưng phấn kỳ lạ.

Cậu cố ý sử dụng một thủ pháp vuốt ve trúc trắc, thỉnh thoảng dùng lòng ngón tay mát xa mắt mã, vừa nhéo vừa mài, nghe thấy trên đỉnh đầu truyến đến một tiếng rên trầm như tiếng gầm gừ của dã thú, Tăng Thanh càng hưng phấn, liếʍ liếʍ môi.

"Lục Minh Kha," cậu nói, "Trông anh như vậy rất gợi cảm."

Lúc xuất tinh, đầu óc Lục Minh Kha trống rỗng, hắn nghĩ: Toang rồi, bắn nhanh thế này, có bị ghét bỏ không?

Tăng Thanh cũng choáng váng khi nhìn thấy chất lỏng sền sệt màu trắng trên tay mình.

Cậu chỉ thử nói một câu trêu đùa, sao đã bắn? Trước kia đâu có nhanh như vậy.

Đại khái là nhìn thấy vẻ mặt khó tin của Tăng Thanh, Lục Minh Kha hung tợn mà ngoái đầu nhìn lại, hai mắt đỏ ngầu hung ác như sói, như muốn nuốt chửng toàn bộ Tăng Thanh vào bụng, nhưng rất nhanh hắn gục mí mắt xuống, tổn thương nói: "Em chờ đã...... Nó đang cứng."

Như cảm nhận được tiếng triệu hoán của chủ nhân, quái thú lại chậm rãi dựng lên, Lục Minh Kha tha thiết nhìn Tăng Thanh, trong mắt không che giấu khát vọng.

Tăng Thanh không cho mặt mũi mà từ chối: "Anh đã nói, chỉ một lần."

......

P.s: Nhớ anh trai nào từng hùng hồn nói Lục Minh Kha chẳng có thứ gì, nhưng xin đính chính lại, người không có thứ gì mới chính là anh ta nha. Nếu Chung Kí Bạch là mối tình đầu đơn phương ngây ngô của em bé thì Lục Minh Kha là mối tình nở rộ ở tuổi đẹp nhất của em nó đó. Mặc dù toàn là tra công 😒