Chương 10

Buổi chiều ngày thứ tư của kỳ nghỉ hè, Lục Minh Kha say khướt, hắn gạt thiếu niên xa lạ đang bám vào vai mình quấy khóc sang một bên, cầm chiếc điện thoại di động để trên mặt bàn rồi bước ra ngoài quán bar.

Ngoài trời đang mưa, bầu trời u ám, gió thổi qua khiến Lục Minh Kha như bừng tỉnh lại như mơ hồ hơn.

Hắn gọi cho Tăng Thanh và nhanh chóng được kết nối.

Người bên kia im lặng một lúc rồi cười: "Sao lại gọi cho tôi vào lúc này?"

Đúng là Lục Minh Kha đã lâu không tìm gặp Tăng Thanh, vào ngày nghỉ cũng ít gọi điện, chỉ đến thăm để giải quyết nhu cầu sinh lý, tất cả đều là buổi tối.

"Tăng Thanh," Lục Minh Kha dừng lại rồi nói tiếp, "Ngày mai tôi mời em đi ăn bánh cua, em có tới không?"

"Ừ, tôi sẽ tới!"

Trong men say, Lục Minh Kha cảm thấy giọng nói của Tăng Thanh có chút kích động và sai lệch.

Lục Minh Kha nhịn không được giống như khoảng thời gian quan hệ của hai người còn khá tốt đẹp mà lắm miệng hỏi một câu, "Ra ngoài với tôi, em có vui không?"

"Tất nhiên rồi!"

Điện thoại đã cúp máy, men say dâng lên, xung quanh có tiếng lá cây thổi khiến không gian trở nên rất yên tĩnh.

Hình như Tăng Thanh đã mỉm cười vui vẻ. Lục Minh Kha nghĩ vậy, môi khẽ cong lên —— nhưng hắn không để ý.

....

Tăng Thanh quả thực rất vui vẻ, mấy ngày nghỉ hè vừa qua, cậu không được lòng người trong nhà họ Chung, chủ yếu là thái độ của Chung Kí Bạch đã ảnh hưởng đến thái độ của mọi người đối với Tăng Thanh. Mặc dù Chung Kí Bạch đi huấn luyện chứ không ở nhà, mọi người vẫn không nói chuyện với Tăng Thanh.

Sáng hôm sau cuộc điện thoại đó, trong Chung gia đã xảy ra chuyện lớn.

Chung gia xuất hiện một tên trộm và lấy trộm nhẫn cưới của bà chủ, cứ thế suốt bảy tiếng đồng hồ từ 8 giờ sáng đến 3 giờ chiều, đám người hầu đã lật tung toàn bộ biệt thự.

Thay vì tìm được chiếc nhẫn, lại tìm ra thứ "bẩn thỉu" khác.

Việc giấu một cuốn nhật ký sâu trong tủ chẳng có ích lợi gì, cũng như nhiều bí mật chỉ cần lưu lại bằng chứng thì sẽ bị đào bới ra rồi tiết lộ cho cả thế giới.

Người hầu đứng xa xa, nhìn "hai mẹ con" người đứng kẻ quỳ trong phòng khách sáng sủa.

Triệu Tĩnh xé vài trang giấy có nội dung "thích Chung Kí Bạch" và ném nó vào mặt Tăng Thanh, giọng nói sắc bén xuyên thủng màng nhĩ: "Ai cho phép mày làm càn như vậy hả!"

Tăng Thanh quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: "Con xin lỗi, thưa bà."

Tăng Thanh muốn kéo môi lên cười và nói: Con xin lỗi, thưa bà, bây giờ con đã không còn thích Chung thiếu gia nữa, xin hãy cho con ở lại.

Nhưng cậu thực sự không thể cười nổi.

Quá mệt mỏi.

Người ta thường nói tuyết có thể che phủ được mọi dơ bẩn, nhưng chỉ những người đã thực sự trông thấy tuyết mới biết rằng trên những con đường, mặt đất có nhiều người đi lại thì tuyết sẽ bẩn hơn. Điều này cho chúng ta biết một đạo lý: Muốn dùng thứ gì đó che đậy thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần cho điều tồi tệ nhất khi nó bị lộ.

Ví dụ như Tăng Thanh đã cố gắng liều mạng che đậy sự xấu xí của bản thân, ở giây phút bí mật bị lột sạch, cuối cùng đã bị đuổi khỏi Chung gia giống như một con chó nhà có tang.

Tăng Thanh bước ra khỏi cổng Chung gia, đi dọc theo con đường, mặt trời rọi khiến đầu óc Tăng Thanh choáng váng, trong một khoảnh khắc, cậu chợt nhớ ra "bữa tiệc" hẹn cùng Lục Minh Kha.

Nhưng Tăng Thanh không mang theo điện thoại di động.

Tăng Thanh sờ khắp người nhưng không phát hiện được gì, giống như rối gỗ không thể suy nghĩ, cậu dừng chân bên lan can đường cao tốc với vẻ mặt mờ mịt.

Sau đó, một chiếc xe tải đột nhiên xuất hiện, hai gã đàn ông vạm vỡ bước ra khỏi xe, giống như một cơn lốc xoáy cuốn đi chú chim nhỏ vô gia cư.

*****

**

Tăng Thanh lỡ hẹn, nhưng Lục Minh Kha chịu đựng không gọi điện thoại, chờ từ 16 giờ 30 chiều đến 20 giờ tối thì nhận được một cuộc gọi lạ.

Hắn ta cười nhạo một tiếng, cầm lấy di động.

"A lô... Lục Minh Kha..."

Quả nhiên là Tăng Thanh.

"Tăng Thanh, chơi tôi vui chứ?" Lục Minh Kha tức giận cười.

Người ở bên kia có vẻ cũng đang cười, nói: "Em xin lỗi, em gọi điện thoại báo cho anh..."

"Tăng Thanh," Lục Minh Kha đè nén cơn tức giận, ngắt lời cậu, "Em đã nói, nếu em lại lỡ hẹn thì tôi sẽ mặc kệ em."

Tăng Thanh ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt, co ngón tay cầm điện thoại, tự lẩm bẩm: "À đúng rồi... Em từng nói..."

Rất nhanh Tăng Thanh lại giơ lên nụ cười, nói: "Đừng giận mà, anh có thể không để ý đến em, nhưng anh nhất định sẽ muốn làʍ t̠ìиɦ với em, em...."

"Phanh!" một tiếng.

Điện thoại đập vào tường, màn hình đen nứt vỡ, cuộc gọi bị cắt đứt.

Tình huống này khiến một số khách hàng trong tiệm bị sốc, nhưng Lục Minh Kha tức giận quát: "Mẹ kiếp! Nhìn cái gì mà nhìn!"

Đúng là chẳng có gì để nhìn, nó chỉ là một sự việc bình thường mà thôi.

Mọi người lại nhìn đi nơi khác.

*****

***

"Con sẽ không bao giờ nói ra những lời nói dối ngu ngốc như vậy....." Tăng Thanh 4 tuổi ngẩng mặt lên nói, "....Hoặc khi sói thật sự tới, con sẽ nói mọi người rằng ai gϊếŧ được sói, con sẽ cho người đó một con cừu."

—— Chỉ cần dân làng được hưởng lợi ích, dân làng sẽ giúp đỡ cậu bé chăn cừu đã nói dối xua đuổi chó sói.

....

P.s: bé con của tui, em xinh đẹp tựa như ảnh bìa tui lựa vậy, về sau em xứng đáng của mười người yêu... hic