Chương 16
Lý Huyền Lương tức giận đến phát run. Dù bị y đánh trúng một quyền, tên hỗn đản ấy cũng chỉ giống như được gãi ngứa, tiếp tục giữ lấy bắp đùi y, tiến tiến xuất xuất trong cơ thể y, khiến cho ***g ngực y nổi điên lên như muốn nổ tung.
“Mã Thần Nhất, đủ rồi! Ngươi buông ra!” Hai mắt y đỏ ngầu, gầm nhẹ một tiếng.
Vừa tỉnh lại, đập vào mắt chính là tên hỗn đản này, nội tâm như bị phẫn nộ cùng nhục nhã phá cho tan tành. Y chưa bao giờ thấy căm hận Mã Thần Nhất như lúc này, kể cả nụ cười của hắn dành cho y cũng vô lại đến cực điểm, tựa hồ muốn đem toàn bộ mọi thứ của y hủy diệt cho nát bét.
Cuộc sống của y, tự tôn của y, thân thể của y, tất cả đều bị hắn trực tiếp dẫm nát dưới chân. Hắn dùng mọi thủ đoạn đê tiện, đẩy y vào bước đường cùng, đem y đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Từ đầu đến cuối, trong mắt Mã Thần Nhất, y chỉ là một món đồ chơi thế thân mà thôi. Hắn dùng sắc mặt chơi đùa bỡn cợt đó, miệt thị nhìn y. Khi y phải quỳ gối dưới chân kẻ khác, bị vũ nhục chà đạp, hắn cũng chỉ ngồi yên một chỗ, ánh mắt lãnh khốc khiến người ta phát run, vô tình đến mức làm cho y hoàn toàn tuyệt vọng…
Thấy Mã Thần Nhất vẫn không có ý định ngừng lại, Lý Huyền Lương đôi môi run rẩy, hầu như dùng toàn bộ sức lực của bản thân cho hắn một bạt tai, sau đó nhấc chân đá văng hắn sang một bên. Phân thân của hắn tức khắc rời khỏi cơ thể y, khiến cho y cảm thấy tiểu huyệt vừa đau buốt vừa nóng đến khủng khϊếp. Cố gắng nhịn xuống cơn đau đớn toàn thân, y giãy dụa đứng lên, dự định rời khỏi giường. Đột nhiên, chân phải bị một luồng lực cực mạnh kéo ngược về sau.
Bị Mã Thần Nhất hung bạo kéo ngược trở lại, Lý Huyền Lương đau đớn kêu lên một tiếng, nửa quỳ nửa nằm trên giường, thắt lưng cùng thân trên dựa sát vào thành giường, cả người run rẩy đến lợi hại.
Một bên mép Mã Thần Nhất chảy ra dòng máu đỏ. Từ phía sau, hắn dùng sức kéo hai chân Lý Huyền Lương ra, đè lên người y, nâng thắt lưng y lên cao về phía trước, rồi không chút do dự trực tiếp tiến vào.
Giống như muốn nghiêm phạt Lý Huyền Lương để trả mối hận của một cái tát cùng một cú đá vừa rồi, lực đạo tiến công của Mã Thần Nhất vô cùng mãnh liệt, làm cho Lý Huyền Lương đau đến chết lặng. Y cắn chặt răng, phản kháng cũng vô dụng, chỉ có thể nắm chặt ga giường, vùi đầu vào đôi tay đang run rẩy. Cơn thống khổ của thân thể cùng nội tâm khiến cho nước mắt không cách nào dằn xuống nữa, lặng lẽ tuôn trào. Y hận người này, quả thật chưa bao giờ y nghĩ đến, y có thể hận một người đến thế.
Mã Thần Nhất phóng thích xong, thư thả thở nhẹ ra một hơi. Hắn lấy tay sờ sờ lên bên má trái sưng đỏ, sau đó mới trở người Lý Huyền Lương lại, rút khăn tay ra lau khô nơi ấy cho y.
“Thế nào? Khóc à?” Mã Thần Nhất bình thản ném chiếc khăn xuống. Hắn lấy một điếu thuốc trên bàn, châm lửa, sau đó quay đầu lại nhìn Lý Huyền Lương.
Lý Huyền Lương không có chút sức sống nào, cứ trầm mặc nhìn nhìn lên trần nhà, không phản ứng.
Mã Thần Nhất chau mày, hắn cúi đầu xuống nhìn chằm chằm Lý Huyền Lương, nhả ra một làn khói: “Dược tính của thuốc hết rồi, không thấy khó chịu chứ? Nói chuyện đi!”
Lý Huyền Lương nghiêng đầu sang một bên, đợi cho khói thuốc tản đi hết rồi mới dùng một biểu tình cực kỳ bình tĩnh nói với Mã Thần Nhất: “Mã Thần Nhất, tiền ta còn nợ ngươi, dù có phải đi vay nặng lãi ta cũng sẽ trả cho ngươi. Vì thế, cầu xin ngươi buông tha cho ta đi.”
Cánh tay Mã Thần Nhất thoáng run lên, nhưng hắn lập tức mỉm cười, nói: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, hiện tại ngươi có đưa cho ta bao nhiêu tiền cũng vô dụng thôi.” Tiếp tục nhả ra một ngụm khói thuốc, “Ngươi chỉ có một lựa chọn duy nhất, chính là thực hiện hiệp nghị với ta.”
Lý Huyền Lương bình thản nhìn hắn một cái, máy móc nói: “Hà tất gì chứ? Ngươi không phải rất chán ghét người như ta sao? Cần gì phải tuân thủ hiệp nghị? Ta đem tiền trả cho ngươi, như vậy ngươi hoàn toàn không phải chịu bất cứ một tổn thất nào hết.” Y nhìn lên trần nhà, thì thào: “Một đại thiếu gia có tiền có thế như ngươi, muốn tìm người làm thế thân đâu có khó, người trông giống Cao Lộ cũng không phải chỉ có một mình ta, chúng ta cố gắng miễn cưỡng ở bên cạnh nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì. Trong lòng ngươi không thích, ta cũng thấy chán ghét, chi bằng đường ai nấy đi, không phải sẽ tốt hơn nhiều ư…”
Mã Thần Nhất rít mạnh điếu thuốc, sắc mặt cực kỳ khó coi. Sau khi nghe xong những lời Lý Huyền Lương nói, hắn gần như muốn đem điếu thuốc cắn cho nát bét. Phẫn nộ đem điếu thuốc trên môi dập tắt, hắn nghiến răng nói: “Ngươi từ bỏ ý định này đi. Ngươi phải ở lại bên cạnh ta, cho đến khi ta chán ghét mới thôi, ta sẽ không bao giờ để cho ngươi tự tiện rời đi đâu.”
“Dựa vào cái gì?” Lý Huyền Lương nắm chặt tay lại, hỏi hắn, “Ngươi dựa vào cái gì mà có thể làm nhục ta như thế? Bởi vì ngươi có tiền? Bởi vì thúc thúc của ngươi là Mã Quốc Hùng?”
“Đúng!” Mã Thần Nhất tàn bạo nói. Hắn đứng dậy, hai tay nổi đầy gân xanh ôm lấy hai bên đầu Lý Huyền Lương, từ trên cao nhìn xuống, “Ngươi nói không sai, bởi vì ta có tiền, bởi vì ta có thúc thúc ở sau lưng làm chỗ dựa, ta muốn làm gì cũng đều được hết. Ta muốn ngươi thế nào thì ngươi phải thế đó. Cho nên, ngươi tốt nhất đừng nghĩ tới chuyện chạy thoát khỏi ta. Ngươi mơ cũng đừng mơ!”
Lý Huyền Lương toàn thân run rẩy, mắng: “Mã Thần Nhất, ngươi là tên khốn nạn, bại hoại, những lời ngươi nói thật mắc ói, thật làm cho ta muốn nôn!”
Mã Thần Nhất biến sắc, bình tĩnh nhìn gương mặt phẫn hận đến cực điểm của Lý Huyền Lương. Biết rõ lần này hắn đã thật sự tổn thương y, trong tim hắn làm sao không thống khổ? Nhưng Lý Huyền Lương vốn dĩ không phải là GAY, y không thích nam nhân. Cho nên, khi hắn hoan ái cùng y, y chỉ cảm thấy nhục nhã. Dù hắn có ôm lấy y, van cầu y, nói với y mấy ngàn mấy vạn lần rằng hắn yêu thương y biết bao, y cũng chỉ thấy mắc ói, chỉ muốn rời khỏi hắn. Y căn bản sẽ không đáp lại tình cảm của hắn dành cho y, hơn nữa còn có khả năng cho rằng đây là một loại thủ đoạn khác hắn dùng để bỡn cợt y.
Mã Thần Nhất nhắm chặt hai mắt, từ rất lâu rồi, hắn không còn dám hy vọng xa vời rằng Lý Huyền Lương sẽ yêu thương hắn. Hắn thầm nghĩ, hắn chỉ có một nguyện vọng là giữ được y ở bên cạnh hắn thôi, thế nhưng hắn phải dùng đến uy hϊếp, miễn cưỡng mới có thể đạt thành nguyện vọng ấy.
Vì vậy, hắn nuốt trái đắng vào lòng, khẽ giương khóe miệng lên, cố làm ra vẻ tàn nhẫn, nói: “Không sai, ngươi nói rất đúng, ta thật sự là một tên khốn nạn, bại hoại!” Hắn nhìn Lý Huyền Lương, cười nhạt: “Kỳ thật, ta cũng giống như tên họ Trần kia thôi. Những gì hắn làm, Mã Thần Nhất ta cũng có thể làm. Cho nên, ngươi tốt nhất là không nên khiêu chiến với giới hạn nhẫn nại của ta. Ngươi nên ngoan ngoãn ở bên ta, chờ đến ngày ta chán ghét ngươi, ta tự nhiên sẽ để ngươi đi…”
Lý Huyền Lương cắn răng, giơ tay lên dự định trực tiếp cho Mã Thần Nhất một quyền. Chỉ tiếc rằng cú đấm của y yếu ớt vô lực, bị hắn bắt lấy một cách dễ dàng. Hắn ấn mạnh Lý Huyền Lương xuống, “Đừng uống phí sức lực nữa, ngươi làm như vậy cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể càng làm cho ta tức giận hơn thôi.”
Lý Huyền Lương tức giận đến cực điểm, nhưng y trái lại chỉ mỉm cười, nghiến răng nói: “Mã Thần Nhất, ngươi thật tàn nhẫn, chẳng lẽ chỉ vì ngươi có tiền nên ngươi có thể một tay che trời, muốn làm gì thì làm ư?” Y nắm chặt cổ áo Mã Thần Nhất, ánh mắt bốc lửa, “Ngươi nghĩ là ta không có cách nào? Ngươi sai rồi, dù ngươi có bức ta đến mấy, ta vẫn có thể tự sát mà, đúng không? Một khi ta chết rồi, chắc hẳn có thể thoát khỏi ngươi chứ? Nếu ngươi không nghĩ đến, vậy để ta nói cho ngươi biết, ta chết rồi, ngươi không thể dùng tiền trói buộc ta được nữa đâu. Hay ngươi muốn nói, ngay cả Diêm vương gia cũng có thể dùng tiền để mua…”
Trong nháy mắt, sắc mặt Mã Thần Nhất trở nên tái nhợt. Hắn dùng sức bóp chặt cổ tay Lý Huyền Lương, lực đạo mạnh đến nỗi khiến y nói không nên lời, chau mày nhìn hắn. Ánh mắt Mã Thần Nhất hung ác đến dọa người, hắn hung hăng nhìn y trừng trừng, gằn từng tiếng một: “Tiểu Lương, không nên tùy tiện nói đùa như thế. Nhiều năm như vậy rồi, ngươi hẳn phải biết thái độ làm người của ta. Mã Thần Nhất ta chưa bao giờ bị người khác uy hϊếp, nếu ai đó muốn uy hϊếp ta, ta nhất định sẽ trả lại gấp mười lần. Sau này ngươi còn dám nói đến chuyện tự sát, ta cũng sẽ không từ bỏ ý định đâu. Ngươi đừng quên, ngươi còn một đứa em trai bảo bối. Ngươi mà tìm cái chết, ta sẽ tìm một đám người luân phiên cưỡиɠ ɧϊếp hắn, sau đó quẳng hắn vào câu lạc bộ, để hắn phải đem cái mông ra bán suốt đời. Chỉ cần ngươi dám chết, chuyện gì ta cũng có thể làm ra.”
Gương mặt Lý Huyền Lương thoáng chốc trắng bệch, y mang theo một ánh mắt xa lạ kinh khủng nhìn Mã Thần Nhất, thân thể run rẩy đến lợi hại, đôi môi run run cả nửa ngày không nói nên lời.
Thấy biểu tình của Lý Huyền Lương, Mã Thần Nhất dừng lại, ngực đau nhói. Hắn đột nhiên nảy sinh cảm giác hối hận, vội hoảng hốt ôm lấy Lý Huyền Lương đang lạnh run cả người, hạ thấp giọng trấn an: “Được rồi, đừng sợ, Tiểu Lương. Chỉ cần ngươi chịu ở lại bên cạnh ta, ta bảo đảm cái gì cũng không làm, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra. Em trai ngươi có thể tiếp tục đi học, ngươi cũng có thể tiếp tục đi làm, mỗi ngày đều yên bình trôi qua. Chỉ cần ngươi nghe lời ta, ta tuyệt đối không động đến một sợi tóc của Lý Lâm. Ngoại trừ chuyện rời khỏi ta, những chuyện khác ngươi muốn thế nào ta cũng thỏa mãn ngươi hết, được không?”
“Vương bát đản, ngươi buông…” Lý Huyền Lương từ từ nhắm chặt hai mắt, gầm nhẹ lên một tiếng. Nước mặt cũng bất giác không kiềm được nữa, lặng lẽ rơi xuống.
Lý Huyền Lương liều mạng tóm lấy Mã Thần Nhất. Nhưng cho dù y có phẫn nộ dùng chân đá hắn, dồn ép hắn, thậm chí cúi đầu hung hăng cắn vào vai hắn đến mức hàm răng rướm máu, hắn cũng kiên quyết không buông y ra.
Mã Thần Nhất gắt gao ôm chặt Lý Huyền Lương, áp chế những động tác đầy kích động của y, chịu đựng những cú đấm vào sau gáy, chịu đựng cơn đau nhức trên vai, yên lặng chấp nhận cơn thống khổ. Tiểu Lương, dù có thế nào đi nữa, ta cũng tuyệt đối không để ngươi rời xa ta. Ngươi mắng ta cũng tốt, hận ta cũng không sao, tất cả ta đều có thể chịu đựng được, chỉ cần ngươi đừng rời xa ta mà thôi.
Hắn cúi đầu, không kiềm lòng được hôn lên cổ Lý Huyền Lương, ý thức bất giác quay về khoảnh khắc bọn họ gặp nhau lần đầu.
Mùa thu năm ấy, dưới gốc cây lê nằm lặng lẽ bên cửa trường học, một thiếu niên tựa vào tàng cây, lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn trời, nở ra nụ cười nhàn nhạt. Trong thời khắc ấy, toàn thân Mã Thần Nhất như bị trúng phải lời nguyền, cứ ngây ngốc sững sờ đứng nguyên tại chỗ, trái tim dường như cũng ngừng đập theo.
Cứ như vậy, Lý Huyền Lương đã xuất hiện trong sinh mệnh của hắn. Trong lúc tinh thần hắn đang hỏng bét nhất, nụ cười ấy không sớm không muộn, trong mắt hắn chính là một thiên sứ cứu chuộc. Không cần bất cứ lý do gì đã khắc sâu trong tim hắn, không cách nào tự chủ.
Khi xưa, hắn điên cuồng lợi dụng Lý Lâm thăm dò y, tiếp cận y, uy hϊếp y, dùng tất cả mọi thủ đoạn ép buộc y. Nhưng qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn cũng hiểu ra, nếu chỉ lẳng lặng chờ, con người kia vĩnh viễn không bao giờ thuộc về hắn. Chỉ có dùng những thủ đoạn đê tiện như vậy, hắn mới có khả năng chạm vào y, cảm nhận sự ấm áp của y.
Lý Huyền Lương buông Mã Thần Nhất ra, vô lực lắc đầu, mê man nói: “Mã Thần Nhất, ngươi quá vô sỉ mà. Ngươi sao có thể vô sỉ như thế? Ngươi rốt cuộc muốn biến ta thành cái gì? Ta kiếm tiền trả cho ngươi không được sao? Không được thật ư? Không được thật ư?”
Mã Thần Nhất cúi đầu xuống, phủ kín đôi môi của y. Trong mắt hắn tràn đầy thống khổ, chỉ có thể cố kiềm nén, thì thào: “Tiểu Lương, ta không cần tiền của ngươi, ta chỉ muốn ngươi…”