Cùng với khoảnh khắc phi thuyền nổ mạnh, tầm mắt Hạ Hi lâm vào một trận trắng xóa.
"Chúc mừng ký chủ đại nhân đã hoàn thành nhiệm vụ trở về!" 027 nhảy đến trước mặt Hạ Hi báo cáo: "Nơi này là không gian hệ thống, không đạt tiêu chuẩn sẽ bị trục suất đến thế giới tiếp theo lập tức, chỉ có đạt tiêu chuẩn mới có thể đến nơi đây."
"Lần này ta được bao nhiêu tích phân?"
"thế giới "tinh tế cơ giáp " kết toán: Nhiệm vụ chủ tuyến hai" không oán không hối hận" thành công, đem giá trị bị ngược soát max, phần thưởng 1000 tích phân; nhiệm vụ chủ tuyến ba" bá đạo sủng ái " thành công, giá trị sủng ái xoát mãn, khen thưởng 1000 tích phân; nhiệm vụ chi nhánh ký chủ đạt được 3300 tích phân. Lần này nhiệm vụ duy nhất không hoàn thành là nhiệm vụ chủ tuyến một, đối tượng công lược của kí chủ lần nữa bị hệ thống phán định không phải là tra công."
Hai lần liên tiếp thất bại ở nhiệm vụ chủ tuyến đầu tiên, Hạ Hi nhịn không được hỏi: "Có kĩ xảo đặc thù nào giúp nhanh chóng tìm ra tra công không? Hoặc là kỹ năng trao đổi?"
"Ký chủ đại nhân cho ta thăng cấp đi! Chỉ cần 300 tích phân thôi, thăng cấp sau ta có thể giúp ngài đánh dấu tra công!" con gà vàng Béo đô đô dùng cái đầu nhỏ xù lông cọ cọ tay Hạ Hi tay làm nũng, "Ta sẽ căn cứ vào cốt truyện, chọn ra người có khả năng trở thành tra công nhất để thông báo cho kí chủ, chỉ cần ngài gặp hắn, lập tức sẽ có thông báo sáng ngời, trừ bỏ ngài ra không ai nhìn thấy được a ~!"
Hạ Hi nghe gà con làm nũng, cảm thấy có chút buồn cười, không ngại đáp ứng 027, "Thăng cấp xong thì lập tức di chuyển tới thế giới tiếp theo đi, ở lâu trong này vừa tốn thời gian vừa không được việc."
Biết được có thể thăng cấp, con gà vàng vui vẻ xoay hai vòng, thậm chí không có sĩ diện học anh vũ kêu: "Đại nhân thật là tốt! Tuân mệnh!"
Hạ Hi lập tức cảm thấy hoài nghi về độ đáng tin của 027, nhưng không để cậu nghĩ nhiều, trước mắt tối sầm, chờ cậu một lần nữa khôi phục ý thức, cảnh tượng xung quanh hiển nhiên cũng thay đổi hoàn toàn, Hạ Hi cúi đầu, phát hiện chính mình đang đứng dựa vào tường, trong góc một căn phòng âm u, cả người tư thái có chút tùy ý lười biếng, trong tay đang cầm một thanh trường côn dài.
Chưa kịp định hình tình hình, một hán tử thân cao to, mặc vest đen giống như bảo tiêu tiến lại gần, lễ phép thưa: "Thiếu chủ, đã đánh gãy chân hắn theo ý ngài, ngài có muốn tự tay động thủ nữa không?"
Theo lệnh của mình? Hạ Hi dứt khoát lướt qua người bảo tiêu, lập tức thấy góc tường đối diện đang nằm một nam nhân, toàn thân bao phủ các loại vết thương, muốn bao nhiêu thảm có bấy nhiêu thảm.
Hạ Hi nhịn không được nhăn mày, nhưng mà ngay sau đó, hai mắt không tự giác trừng lớn, tên nam nhân kia thế nhưng phát ra ánh sáng.
Giống như 027 đã từng miêu tả định vị tra công, chính là toàn thân phát lên ánh sáng, sau đó chậm rãi khôi phục bình thường.
Cảm xúc khϊếp sợ trong lòng Hạ Hi mất một lúc vẫn chưa hồi phục được
—— người này là tra công?
dựa theo bảo tiêu cách vừa nói, mình vừa ra lệnh đánh gãy chân tra công?
Thân là một tiện thụ lại dám đem chân tra công đánh gãy, này có bị tính là không hoàn thành chức trách tiện thụ không? Hạ Hi trong lòng liên hệ 027: "Đây là có chuyện gì?"
"Hoan nghênh đi vào thế giới " mạt thế tang thi ", thời gian bối cảnh là hiện đại hư cấu, thân phận ký chủ là thiếu chủ của Mạc thị - một trong tứ đại gia tộc của Trung Quốc- bình thường tương đối điệu thấp – Mạc Khê , trước đây hiếm khi lộ diện. Nhiệm vụ chủ tuyến giống như hai thế giới trước là, tìm kiếm tra công, xoát mãn giá trị ngược và giá trị sủng, nhiệm vụ chi nhánh được kích phát tùy thời điểm."
Hạ Hi nghi hoặc lập lại: "Tang thi?"
"Là một loại virus, lây truyền thông qua máu và nước bọt, khiến người bị nhiễm bệnh chết tinh thần, nhưng thể xác vẫn sống. Sau khi mạt thế bắt đầu, một bộ phận người sẽ nhiễm bệnh biến thành tang thi, một bộ phận khác kháng thể lại dịch bệnh, cơ thể sinh ra dị năng, biến thành dị năng giả. Hữu nghị nhắc nhở ký chủ, không quá một tháng nữa mạt thế sẽ bắt đầu!"
Hạ Hi còn đang yên lặng tiêu hóa thông tin từ 027, thì mơ hồ nghe thấy " tra công " mở miệng: "Hiện tại các ngươi có thể thả người được rồi chứ?"
Tuy rằng tiếng nói khàn khàn, nhưng bị đánh thành như vậy, ngữ khí vẫn như cũ bình tĩnh không có một tia lao lúng, người này xem ra không thể khinh thường. Chờ đến khi nhìn rõ tướng mạo đối phương, Hạ Hi càng cảm thấy phán đoán của mình là chính xác, tướng mạo nam nhân sắc bén như một thanh lợi kiếm, khiến cho người đối diện cảm thấy một tia lạnh lẽo, nguy hiểm, khí chất có chút gì đó rất giống quân nhân, khiến Hạ Hi không khỏi có chút hồ đồ: "Thả ai?"
Bảo tiêu cách Hạ Hi gần nhất vội vàng chạy đến, nói thầm vào lỗ tai cậu: "Chính là Tiếu Đình Uyển, là cô gái đánh đàn dương cầm mà ngài nhìn trúng hôm trước, bạn gái của tên Chu Tấn Viêm này......"
Hạ Hi nháy mắt hiểu ra vấn đề, khoan thai đi về phía " tra công ", "Tôi không thích Tiếu Đình Uyển."
Tra công anh phải tin tưởng tôi, trước con mắt của anh, tôi nào có gan thích người khác.
Giọng nói trong trẻo, có chút non nớt vang lên khiến Chu Tấn Viêm hơi sửng sốt, thiếu niên từ chỗ tối đi ra, một đường đi tới trước mặt hắn.
Đây là lần đầu tiên Chu Tấn Viêm được tận mắt nhìn thấy vị thiếu chủ trong miệng bọn bảo tiêu, so với trong tưởng tượng của hắn quả thật có chút bất đồng. Ngũ quan của cậu phi thường tinh xảo, xinh đẹp như từ trong tranh đi ra, còn mang theo chút ngây ngô và hồn nhiên, khiến cho cậu càng có vẻ trẻ tuổi, giống như vẫn đang là thiếu niên, còn lâu mới đến tuổi thành niên vậy.
Hạ Hi ngồi xổm xuống, nhanh chóng chuyển thành tư thái ngưỡng mộ Chu Tấn Viêm, hai mắt bình tĩnh nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc nói: "Chu Tấn Viêm, tôi thích anh, từ trước đến nay vẫn chỉ thích một người là anh."
Mọi người xung quanh đều không ngờ được tiểu thiếu chủ thế nhưng đột nhiên nhiệt liệt tỏ tình.
đôi mắt Thiếu niên thanh triệt mà nóng bỏng, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chơi đùa lấp lánh trên gương mặt bạch ngọc của thiếu niên, trong lúc nhất thời khiến cho người đối diện có cảm giác thời gian như đang đọng lại những thời khắc xuân sắc xinh đẹp an tĩnh nhất, Chu Tấn Viêm nhìn đôi mắt Hạ Hi, nhịn không được trong lòng hơi rung động.
Đó là ánh mắt như thế nào, một đôi đồng tử sạch sẽ đen bóng chỉ có hình bóng một mình hắn, trong đó biểu lộ sự ái mộ mà ai nhìn cũng hiểu, Chu Tấn Viêm sống đến tận giờ, cũng chưa từng được ai nhìn thâm tình và chuyên chú như vậy, thế nhưng khiến trái tim của hắn không hiểu sao rung động.
Chu Tấn Viêm rất nhanh phục hồi lại tinh thần, "Lai nghĩ ra cách gì mới hành hạ tôi vậy? Hay muốn lừa gạt gì từ tôi?"
Bảo tiêu lập tức thay mặt thiếu chủ bất bình: "Mày tưởng thân phận của mày là gì, chẳng qua là một tên côn đồ của một bang phái nhỏ, có cái gì đáng giá khiến thiếu chủ phải lừa gạt?"
Hóa ra cậu đoán sai rồi, tra công thế nhưng không phải quân nhân? Bất quá tên bảo tiêu này thật sự cho cậu thông tin đúng lúc, Hạ Hi ở trong lòng yên lặng tán thưởng, "Tôi không lừa anh, cũng không cần phải lừa anh. Tôi thật sự thích anh, bằng không tôi đánh gãy chân anh làm gì?"
Cái này mặc cho ai nghe xong đều sẽ cảm thấy có chút không thích hợp. Lời này thật sự rất cổ quái, nào có cái đạo lý vì thích mà đánh gãy chân người ta?
Thế nhưng Hạ Hi lại đúng lý hợp tình tiếp tục nói: "Chân của anh gãy rồi, mới có cơ hội thấy rõ con người thật của Tiếu Đình Uyển, tôi cũng mới có cơ hội chiếu cố anh. Nếu về sau chân anh trị không hết, Tiếu Đình Uyển nhất định sẽ ghét bỏ anh, nhưng tôi thì khác, bởi vì tôi yêu anh là thật, tôi sẽ chiếu cố anh cả đời, vĩnh viễn ở bên anh. Yêu một người chính là phải tìm mọi cách giữ lấy người đó, chân anh gãy rồi, nơi nào cũng không thể đi được, anh cũng không thể rời khỏi tôi."
Nếu xem nhẹ từng câu nói của thiếu niên, tình cảnh trước mắt giống như một bức tranh sơn dầu đẹp đẽ, thiếu niên xinh đẹp nghiêm túc nhìn nam nhân, đáy mắt biểu lộ đơn thuần chỉ có tình yêu, nhìn vào đôi mắt toàn tâm toàn ý đó không khỏi khiến người ta sinh ra ảo giác như có được cả thế giới .
"Tôi đem chân này của anh cũng đập gãy được không?" Hạ Hi dùng trường côn trong tay chỉ sang bên đùi phải vẫn còn hoàn hảo của Chu Tấn Viêm "Nhịn một chút nhé, rất nhanh mọi thứ sẽ ổn, tôi ra tay rất nhanh, sẽ không đau đâu."
Người bình thường phản ứng đầu tiên khi nghe xong lời này sẽ cảm thấy Hạ Hi có vấn đề về tinh thần, thế nhưng Chu Tấn Viêm lại nhất thời không biết nên nói gì.
Đương nhiên không phải vì hắn sợ, từ một đứa trẻ mồ côi lớn lên trở thành một cảnh sát ưu tú, bị phái đi nằm vùng tổ chức xã hội đen nổi danh Thanh bang, trên người hắn đã không còn cảm thấy mới lạ với vết thương, con đường hắn lựa chọn là thói quen với việc cắn môi nuốt những đau đớn, một chút nứt xương gãy chân cũng chả đáng kể. Chỉ là giờ phút này hắn cách thiếu niên chỉ vài centimet, khoảng cách siêu ngắn này giúp hắn có thể quan sát nhất cử nhất động của cậu, dù chỉ là một thay đổi nhỏ nhất trên nét mặt, tất cả trong đó chỉ là đơn thuần thiên chân.
Sự thâm tình và si mê có thể ngụy trang, nhưng Chu Tấn Viêm từng học quá tâm lý học, cũng từng chứng kiến qua vô số loại người, sự đơn thuần thiên chân này là thứ con người không thể giả tạo được.
Dù lời nói có vô tình và cổ quái thế nào nhưng biểu tình của thiếu niên vẫn như một hài tử vô tội, chân thành không chút suy tính. Hai loại tính cách đối lập Tàn nhẫn và thiên chân này cùng xuất hiện trên người đối phương vô tình lại tạo nên sự sức hấp dẫn trong khí chất của cậu, cùng với gương mặt tinh xảo, giống như yêu tinh tinh quái, vô tội mê người.
Bản chất của thiếu niên hẳn là một đứa nhỏ, có lẽ trong quá trình trưởng thành do nhận quá nhiều sự sủng ái mà nhận thức vặn vẹo, hoặc có thể do bản thân chưa dành thế sự, Chu Tấn Viêm đột nhiên cảm thấy dù bản thân mình có chán ghét hận thù cậu ta như thế nào cũng không có tác dụng, bởi vì đối phương có lẽ còn không biết thế nào là chuẩn mực đúng sai, cũng chưa từng được học cách phải biết lắng nghe cảm xúc người khác.
"Anh không muốn sao?" Thấy Chu Tấn Viêm không nói lời nào, Hạ Hi vô tội chớp chớp mắt, "Anh không muốn thì thôi vậy, đằng nào giờ anh cũng không thể chay đi đâu được, tôi sẽ chăm sóc anh thật tốt, yên tâm nhé."
Cứ như vậy, thuận lý thành chương Chu Tấn Viêm ngay lập tức bị chuyển đến một gian phòng ngủ hoa lệ, được hưởng sự chiếu cố tỉ mỉ xưa nay chưa từng có của vị thiếu chủ trong truyền thuyết.
Tiếu Đình Uyển đương nhiên cũng được thả đi, xuất phát từ tò mò, Hạ Hi còn chuyên môn đi xem xem bộ dáng của vị " bạch nguyệt quang" trong lòng Chu Tấn Viêm này.
"Đinh ——, chúc mừng ký chủ mở ra chi nhánh nhiệm vụ " biết người biết ta ", để tra công chính miệng nói ra nguyên nhân thích " bạch nguyệt quang ", nhiệm vụ thành công khen thưởng 300 tích phân."
Bác sĩ đang nghiêm túc giúp Chu Tấn Viêm xử lý miệng vết thương, liền nghe thấy tiểu thiếu chủ cộp cộp cộp chạy tới, đầu tiên là ở một bên lẳng lặng nhìn một hồi, chờ đến khi bác sĩ rời đi, cái đầu nhỏ như chú bồ câu nghiêng nghiêng hỏi : "Vì sao anh lại thích cô ta?"
"Ai?" Chu Tấn Viêm nhất thời không phản ứng kịp.
"Cô ta làm gì tôi cũng có thể làm được, anh thích tôi được không?"
Kỳ thật bản thân Chu Tấn Viêm cũng không biết vì sao lại thích Tiếu Đình Uyển, chẳng qua ngày đó ở quán bar nhìn thấy cô đánh đàn cho khách nghe, bóng dáng chuyên chú ấy làm hắn nhớ đến người mẹ đã mất khi hắn còn nhỏ. Hạ Hi thấy Chu Tấn Viêm suy tư nhìn về phía đàn dương cầm bên cửa sổ, phỏng đoán "Anh thích cô ấy vì cô ấy biết đàn sao?" Vừa nói vừa an vị trước dương cầm, "Tôi cũng biết đàn, tôi đàn anh nghe nhé?"
Bàn tay nhỏ nhắn kiểm tra phiến âm, sau đó một khúc nhạc duyên dáng chậm rãi phiêu đãng trong phòng.
Hạ Hi lúc đi du học đã từng học qua dương cầm, khí độ thiếu gia cao quý qua tiếng đàn được thể hiện một cách xinh đẹp, ngón tay thon dài bạch ngọc ở trên phím đàn tung bay, động tác ưu nhã tới cực hạn. Cửa sổ rộng mở, ánh mặt trời len lói khiến làn da cậu giống như trân châu, làm người ta có ảo giác đang được ngắm nhìn một tinh linh.
Hình ảnh xinh đẹp này khiến ai cũng nhất thời quên đi ngôn ngữ, kể cả một người vững tâm như Chu Tấn Viêm cũng phải mất một lúc lâu mới phục hồi tinh thần.