Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, tiểu nhân ngư rốt cuộc không còn sức lực phản kháng, dần dần an tĩnh lại.
"Là ta, không phải người khác, ta là Geel, không sợ, Tiểu Hi không sợ......"
Herbert thế nhưng không hề phát hiện bản thân mình đang không ngừng lẩm bẩm, thậm chí ngày càng lâm vào tự trách cùng sám hối: "Tiểu Hi, tha thứ ta......"
Nhưng mà dù có lặp lại bao nhiêu lần, tiểu nhân ngư của hắn đã không thể giống như ngày xưa vì hắn mà cười ôn nhu nữa rồi.
Hình ảnh nam nhân ôm tiểu nhân ngư kiên nghị mà lại tiêu điều, tựa như một bức điêu khắc trải qua mưa gió không động.
Toàn bộ bác sĩ viện nghiên cứu nhân ngư trên khắp tinh tế đổ về, kết luận tiểu nhân ngư bởi vì gặp quá lớn đả kích cùng bị thương nên tạm thời phong bế nội tâm, cần có thời gian dần dần khôi phục, mà thời gian này cụ thể là bao lâu, thì không ai trả lời được. Herbert nhìn tiểu nhân ngư lại lần nữa lâm vào hôn mê, trong lòng mãnh liệt dâng lên chua xót , thống kh, làm vị chiến tướng đổ máu không đổ lệ của đế quốc không kìm nổi muốn rơi lệ.
"Tiểu Hi, là ta sai, ta không chỉ không thể bảo vệ tốt cậu, mà còn không thể đến đúng lúc cậu cần, tiểu Hi hận ta sao?" Herbert khẽ hôn đôi mắt nhắm chặt của tiểu nhân ngư, cảm xúc tự trách cùng sám hối bao phủ toàn bộ tâm hồn hắn, khàn khàn giọng, nói, "Chỉ cần cậu có thể khỏe lại, cậu muốn hận ta thế nào cũng được. Chỉ cần cậu có thể khôi phục, yêu cầu ta làm gì cũng được......"
"Đinh ——, giá trị sủng ái tăng 20 điểm, tổng số 95."
Giá trị sủng ái cũng sắp đầy rồi sao? Hạ Hi bên này vừa bình tâm sau giấc mơ thấy
Cung Nghi Nam, nghe được âm thanh của hệ thống mới nhớ ra tình huống của Herbert bên kia. Hình ảnh hắn hôn môi tiểu nhân ngư khiến cậu cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lại bị thông tin giá trị bị ngược và sủng ái sắp xoát đầy mà vui vẻ bỏ qua nghi ngờ trong lòng.
Lần này cuộc chiến với Trùng tộc không chỉ bảo vệ được chủ tinh cùng tinh cầu b132 an toàn, mà còn tiêu diệt được quân đội và các tướng chủ lực của Trùng tộc, là một đòn đả kích thật lớn với Trùng tộc, hơn nữa với chiến dịch vây bắt cuối cùng của Herbert đã bắt sống được thủ lĩnh của Trùng tộc – một trong số ít trùng tộc biến được thành người, viện khoa học theo đó mà chế tạo ra được loại thuốc phân biệt được trùng tộc, loại bỏ nỗi lo bị Trùng tộc xâm nhập vào trong tinh cầu tạo ra tổn thất nghiêm trọng như trước.
Đế quốc khen thưởng cho quân bộ cùng Herbert rất nhiều, nhưng Herbert ngoại trừ tham dự nghi lễ hạ táng các chiến sĩ, các hoạt động khác hắn đều không xuất hiện, vẫn luôn ở nhà bồi tiểu nhân ngư không rời nửa bước.
Hắn cả đời này chiến công hiển hách, tự nhận chưa từng làm việc gì đáng thất vọng, chỉ có lỗi với duy nhất một người, lại chính là ái nhân của hắn.
Trừ bỏ sốt nhẹ đứt quãng, các vết thương khác của tiểu nhân ngư sau khi được các bác sĩ tỉ mỉ chiếu cố đã gần như khỏi hẳn, thế nhưng trị liệu tinh thần lại không có một chút tiến triển tích cực nào. Rơi vào đường cùng, bác sĩ chỉ có thể kiến nghị Herbert mang tiểu nhân ngư ra ngoài một chút, thay đổi không khí, biết đâu lại có chuyển biến.
Mấy ngày qua trạng thái tinh thần của Herbert thực sự không tốt hơn tiểu nhân ngư là bao, vì vậy đế quốc cho hắn nghỉ phép đặc biệt, còn giúp hắn lựa chọn tinh cầu a14 – nơi được mệnh danh là thánh địa - làm nơi nghỉ dưỡng. Ở đây, khung cảnh gần như giống hệt trái đất cổ đại, toàn bộ tinh cầu an bình, nơi chốn hoa thơm chim hót, chỉ là cách chủ tinh hơi xa, nếu đi phi thuyền phải mất chừng 2 ngày mới đến.
Quản gia và bác sĩ cũng được sắp xếp đi theo, thậm chí vì có thể giúp Hạ Hi trong quá trình dịch chuyển được thoải mái, quản gia còn đặt riêng một chiếc phi thuyền chuyên cấp hoàng gia và quý tộc, những người giàu có đi nghỉ dưỡng. Phi thuyền rất lớn, phương tiện ăn nhậu chơi bời đều có đủ cả, mỗi vị khách nhân đều sẽ được hưởng chế độ phục vụ tốt nhất và được bảo mật thông tin, vé tàu đương nhiên cũng rất đắt đến mức chỉ có một số thương nhân , quý tộc giàu có hoặc hoàng gia mới mua nổi.
Hạ Hi trở lại thân thể tiểu nhân ngư, vừa mở mắt ra đã thấy phi thuyển đang trôi nổi trong ngân hà, đẹp đến mức làm người ta say mê.
Herbert sau khi xử lý tốt các công việc, tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng, không nghĩ tới tiểu nhân ngư vừa tiêm xong thuốc hạ sốt đã tỉnh lại, đang ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ. Ngân hà ngoài kia dù mĩ lệ đến mấy, nhưng đối với hắn, đều không đẹp bằng đôi mắt của ái nhân.
Biết tiểu nhân ngư hiện giờ đối với mọi người đều kháng cự, Herbert thật cẩn thận đến gần, không dám phát ra một chút tiếng vang. Nhưng do khẩn trương nên trước khi lại gần được Hạ Hi , bước chân không cẩn thận đặt xuống hơi mạnh, lập tức bị thính giác siêu cường của nhân ngư nghe được.
Thấy Hạ Hi theo thanh âm ngẩng đầu, Herbert tức khắc cả người đứng thẳng bất động . Mỗi khi tiểu nhân ngư xuất hiện cảm xúc sợ hãi và khủng hoảng, nội tâm hắn còn khủng hoảng , lo sợ gấp trăm lần so với tiểu nhân ngư, ngoài ra còn đau lòng và thống khổ không ngừng đâm vào trái tim hắn.
Nhưng lúc này đây, tiểu nhân ngư cũng không cuộn tròn lui về phía sau như mọi khi, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, hơi hơi nghiêng đầu giống như một đứa trẻ.
Herbert nhịn không được đánh bạo ngồi vào mép giường cạnh Hạ Hi, "Tiểu Hi, ngươi nhận ra ta là ai đúng không?"
Mỗi lần đứng trước Hạ Hi, hắn liền tự động phóng nhỏ âm thanh,bây giờ tiểu nhân ngư sinh bệnh chẳng khác nào búp bê sứ, hai mắt đen lẳng lặng nhìn hắn, mặt mày chi gian vô tình toát ra sự dụ hoặc cùng phong tình.
"G..Geel."
Bởi vì lâu không mở miệng, thanh âm Hạ Hi có chút khàn khàn, nhưng một chữ ngắn ngủn này truyền đến tai Herbert laị chẳng khác gì tiếng trời, khoảnh khắc này hắn suýt chút nữa không kiềm chế được xúc động đến rơi lệ, không thể tin tưởng lẩm bẩm lặp lại: "Tiểu Hi, ngươi nhận ra ta đúng không? Tiểu Hi nhận ra ta......"
Quản gia cùng bác sĩ nghe vậy cũng thật cẩn thận theo vào, kinh hỉ phát hiện tiểu nhân ngư không chỉ đối với Herbert, mà đối với tất cả mọi người xung quanh thái độ đều rất tự nhiên. Căn bản không cần xác nhận bác sĩ mọi người cũng đều hiểu trạng thái tinh thần của cậu đã có tiến triển, bắt đầu khôi phục theo hướng tích cực.
Quản gia lại một lần muốn học người địa cầu khấu tạ thần minh.
Trong khoảng thời gian này kể là thân thể của nhân ngư hay là hồn thể Hạ Hi đều không ăn cơm được đủ bữa, Hạ Hi cảm thấy dạ dày không thoải mái, "Tôi đói bụng."
Đối mặt với tiểu nhân ngư cuối cùng đã trở lại bình thường, Herbert chỉ hận không thể nghe theo mọi sai khiến của cậu, cho dù giờ cậu có muốn cả một tinh cầu hắn cũng mua cho cậu, "Ta để người đi chuẩn bị, chúng ta đi qua nhà ăn ngồi trước, được không?"
"Ân." Hạ Hi gật gật đầu, cậu hiện tại đang ở trạng thái đuôi cá, tự nhiên là đối phương ôm đi nhà ăn, vì thế thói quen ngoan ngoãn vươn tay về phía Herbert, ý chính là muốn hắn ôm.
Herbert đầu óc đột nhiên trống rỗng.
Những lời muốn nói, cùng tuyệt vọng, đau đớn cũng như tự trách và yêu thương, trong phút chốc biến mất, giống như bầu trời âm u bị những tia nắng ấm xua tan, toàn bộ thế giới chỉ còn lại ánh mắt tín nhiệm và ỷ lại của tiểu nhân ngư.
Herbert thật cẩn thận bế Hạ Hi lên, đến trước ghế dựa phòng ăn cũng không đành lòng buông ra cậu, thiên ngôn vạn ngữ kết lại chỉ bằng một câu: "Tiểu Hi, ta yêu cậu."
"Đinh ——, giá trị sủng ái gia tăng 5 điểm, tổng số 100."
"Đinh ——, chủ tuyến nhiệm vụ nói lời yêu thương hoàn thành, giá trị sủng ái xoát đủ 100/100, khen thưởng 1000 tích phân."
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống đồng thời vang lên cùng tiếng nói của Herbert, hơn nữa thanh âm của Herbert trầm đến mức nghe giống như đang lẩm bẩm, khiến Hạ Hi căn bản không nghe được gì, chỉ đơn thuần vì biết nhiệm vụ thành công mà hơi nâng khóe miệng.
Nhìn nụ cười đã lâu không thấy này, trái tim Herbert hoàn toàn bị tình yêu mãnh liệt lấp đầy, thật sâu nhìn chăm chú Hạ Hi nói: "Tiểu Hi, chỉ còn một năm nữa là cậu thành niên, chờ đến khi cậu thành niên chúng ta chính thức kết làm bạn lữ, được không?"
Thời gian nhân ngư từ lúc sinh ra đến khi thành niên rất ngắn, chỉ cần khoảng ba năm, vì căn bản, trước khi nhân ngư tỉnh dậy, đã mất 15, 16 năm, thậm chí còn hơn thế, để đào tạo dựng dục và ngủ say .
Herbert ngay sau đó đứng lên, quỳ một gối ở trước mặt Hạ Hi, thần sắc trịnh trọng như đứng trước tín ngưỡng của mình, cầm tay Hạ Hi, "Tiểu Hi, ta lấy tư cách của một chiến sĩ ra thề, sẽ dùng cả đời này yêu thương cậu, làm bạn với cậu, bảo vệ cậu, bất luận sinh lão bệnh tử đều không rời không bỏ......"
Hạ Hi bị những lời nói đến đột ngột mà sửng sốt mở to hai mắt, Herbert còn nói nhiều thứ nữa nhưng cậu cũng không nghe vào.
Đây rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ mình lại tìm lầm tra công?!
Trước kia Cung Nghi Nam mới chỉ dừng ở thông báo, mà bây giờ Herbert thậm chí trực tiếp cầu hôn. Bản thân mình không xui xẻo như vậy chứ, công lược tra công càng ngày càng sai lầm?
Trên phi thuyền người hầu bưng các loại đồ ăn đi lên, Herbert hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của người khác, vẫn như cũ duy trì tư thế quỳ một gối xuống đất sống lưng thẳng tắp, nhìn Hạ Hi, lẳng lặng chờ đợi cậu đáp lại.
Nhưng Hạ Hi hoàn toàn không biết nên đáp lại như thế nào.
Đột nhiên đau đầu, dạ dày cũng đau, ngay cả gan cũng vì căng thẳng mà không thoải mái, Hạ Hi không tự giác nhăn chặt mi, Herbert đương nhiên ngay lập tức chú ý tới, thanh âm đầy chua xót, "Tiểu Hi,...... Cậu có phải rất thất vọng về ta, không muốn ở bên cạnh ta nữa không?"
Đường đường là một thiết huyết chiến thần, lần đầu tiên biết cầu người: "Cho ta thêm một cơ hội nữa được không, ta biết là ta sai, không thể bảo vệ tốt cậu, vậy nên hãy để ta dùng cuộc đời này bồi thường cậu được không?"
Tình thâm ý trọng như vậy, chỉ sợ không có ai là không bị cảm động, nhưng Hạ Hi chỉ lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt ấy vẫn thuần tịnh và mĩ lệ như cũ, là thứ mà Herbert yêu tha thiết, nhưng thường thường trên thế giới này thứ càng thuần khiết càng nhẫn tâm.
Hạ Hi thực sự muốn nói với Herbert rằng cậu thực thất vọng. Vì sao hắn không thể an phận thủ thường làm 1 tra công! Trời biết chủ tuyến nhiệm vụ còn có khả năng bổ cứu hay không? Hiện tại quay đầu đi tìm lại tra công có kịp nữa không ?
# tra công của ta một người so một người đều không tiến thủ #
# tra công đột nhiên cùng ta cầu hôn làm sao bây giờ, rất gấp, mau online #
Phanh ——
Đúng lúc này, đột nhiên phát ra một tiếng vang lớn, cả tòa phi thuyền theo đó bị chấn động một chút, như là đυ.ng phải thứ gì to lớn, thân thể Hạ Hi không kịp phản ứng ngửa ra đằng sau đυ.ng vào lưng ghế.
Trời không phụ lòng người, nhanh như vậy đã có biện pháp giải quyết cục diện cầu hôn bế tắc trước mắt.
Herbert lập tức đem chuyện cầu hôn để sang một bên, vội vàng đứng dậy xem xét Hạ Hi có bị thương ở đâu không, lửa giận không kìm chế được, quát hỏi người hầu: "Rốt cục có chuyện gì?!"