Áo sơ mi đảo mắt cái đã bị kéo ra, xương quai xanh tinh xảo cùng vùng ngực non mịn bị nhìn không sót gì, du͙© vọиɠ trong mắt Cáp Duy càng sâu, cả người trực tiếp đè lên người tiểu Hi.
Dưới tình thế cấp bách Hạ Hi chọn sử dụng bàn tay vàng ' sức mạnh vô hạn', vừa nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống phát, cậu không chút do dự nhấc lên cái đuôi ' bang ' một tiếng, hung hăng đánh vào trên người Cáp Duy.
Vì Hạ Hi căn bản không còn chút sức lực nào nên bàn tay vàng theo đó cũng bị chịu ảnh hưởng nhất định, vậy nên mong ước đạp bay đối phương của Hạ Hi không thành sự thật được. Tuy vậy toàn bộ thân thể của Cáp Duy cũng bị lực đạo thật lớn đẩy đi xa mấy mét, phía da mặt bên trái còn bị đuôi cá sắc bén cắt một vết thương thật sâu, máu màu xanh ồ ạt chảy xuống.
Y lập tức lên cơn thịnh nộ, thậm chí không thàm suy nghĩ vì sao tiểu nhân ngư đột nhiên lại có sức mạnh kinh người như vậy, y gào lên một tiếng kì quái, lần thứ hai biến về thành Trùng tộc, râu nháy mắt duỗi về phía Hạ Hi cuốn lấy đuôi cá, 2 bên vẩy lớn gắt gao đè lại eo cậu, đem quần áo, vốn đã tổn hại không thành hình trên người cậu, xé thành mảnh nhỏ.
"Đinh ——, giá trị bị ngược tăng 5 điểm, tổng số 90."
Giá trị bị ngượi chỉ còn 10 điểm nữa là đầy làm Hạ Hi thoáng phân thần vài giây, mà chỗ mẫn cảm ở đuôi cá bị râu trùng cố tình quấn quanh, cảm giác tê dại len lỏi, thân thể vô pháp khống chế mềm nhũn xuống. Thừa dịp tiểu nhân ngư không thể sử dụng sức lực, Trùng tộc lại đem một cái râu khác tham nhập miệng cậu, tìm kiếm chỗ mẫn cảm trong khoang miệng.
Đúng lúc này đột nhiên ' oanh ' một tiếng, vách tường bên trái bị một cơ giáp màu đen mạnh mẽ phá vỡ.
Herbert hoàn toàn không ngừng nghỉ một giây nào, trận chiến vừa kết thúc lập tức đi tìm Hạ Hi, tình cảnh trước mắt đâm nhập tầm mắt, trong tích tắc cảm giác phẫn nộ và đau đớn làm hắn đánh mất lí trí hoàn toàn. Herbert điều khiển ' Thí ' thẳng tắp tấn công Trùng tộc đem hai cái râu đang tổn thương đến nhân ngư lập tức chém đứt.
Đau nhức làm Trùng tộc phát điên lên, phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể điên cuông tấn công xung quanh, giơ lên 2 cái sừng tấn công về phía cơ giáp. động tác cường lực mang theo kình phong, trong không gian nhỏ hẹp, khiến mọi thứ xung quanh đều bị hủy hoại, Hạ Hi không ngoại lệ , bị cuốn vào, bị ném trên mặt đất.
"Đinh ——, giá trị bị ngược tăng 2 điểm, tổng số 92."
tiếng kêu thảm thiết của Trùng tộc nhanh chóng làm hấp dẫn đồng loại của nó, chũng lũ lượt kéo đến vây công. Herbert không màng công kích xung quanh mà đi thẳng đến chỗ Hạ Hi, thật cẩn thận nâng lên tiểu nhân ngư vết thương đầy người, cấp tốc phá đường chạy ra phía ngoài. Bên ngoài, có một phi thuyền huyền phù đỗ sát mặt đất, đám người phó tướng Ngải lực, một bên dùng hết đạn pháo tiêu diệt Trùng tộc một bên tiếp ứng: "Tướng quân, nơi này, nhanh lên!"
Thừa dịp thời gian sử dụng ' sức mạnh vô hạn ' còn tác dụng, Hạ Hi dùng toàn bộ sức lực cuối cùng, lấy đuôi quét qua 3 con trùng tộc đang vây lấy Thí, trợ giúp Herbert thành công tiến lên cửa phi thuyền.
tác dụng Bàn tay vàng vừa kết thúc đồng nghĩa với việc thời gian suy yếu bắt đầu khởi động, đầu óc Hạ Hi lại choáng váng, miệng vết thương do không được xử lí qua gây sốt cao càng ngày càng nghiêm trọng, thân thể yếu ớt của nhân ngư hoàn toàn đã qua giới hạn, trước sự lo lắng kinh hoảng của Herbert , Hạ Hi mệt mỏi đóng lại mắt.
-----------
Hạ Hi cảm thấy hình như mình vừa có 1 giấc ngủ rất dài.
Cậu ngủ rất sâu, cũng không có cảm giác gì không khỏe, thậm chí cảm thấy thân mình nhẹ như yến, —— nghĩ đến đây, Hạ Hi mới kinh ngạc phát hiện mình đang lơ lửng giữa không trung, trong trạng thái trong suốt giống 027 .
"Đây là có chuyện gì?"
"thân thể Nhân ngư quá yếu ớt, tinh thần của ký chủ đại nhân lại quá cường," 027 giải thích "Hiện giờ thân thể bị thương quá nặng không thể nào tiếp nhận được linh hồn của ngài nữa, nên tôi chỉ còn cách để ngài tạm thời ly khai thể xác, chờ thân thể khôi phục lại trở về."
"vậy cũng tốt." như vậy cũng coi như cậu đang tạm nghỉ phép, Hạ Hi không có việc làm ngày ngày từ phía trên nhìn tiểu nhân ngư không có linh hồn đang chìm vào giấc ngủ say cùng Herbert lo lắng một tấc không rời nhân ngư.
Trong lúc nhàm chán lại lăn ra ngủ, nhưng lần tỉnh dậy tiếp theo cậu đã thấy mình ở một địa phương cổ kính có chút quen thuộc. Hạ Hi trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, đang muốn đi dọc theo đình viện u tĩnh xem xét xung quanh thì đột nhiên vang lên tiếng kêu của lục lạc, hồn thể thế nhưng không thể khống chế bị lục lạc lôi kéo, theo hướng tiếng kêu cứ thế bị hút đi.
Bị kéo đi mạnh mẽ , dù cho đang ở trạng thái hồn thể, cũng khiến Hạ Hi cảm thấy không thoải mái, đầu váng mắt hoa, vậy nên đến cả thời điểm dừng lại, Hạ Hi cũng phải mất một lúc mới kịp phản ứng tình huống của mình.
Nhìn ngay trung tâm pháp trận chậm rãi xuất hiện một hồn thể nửa trong suốt, mọi người trong phòng không tự giác ngừng thử.
Đương nhiên do ở trong trạng thái linh hồn lên hình dáng của cậu giờ là hình dáng nguyên bản, khuôn mặt vẫn xinh đẹp tinh xảo, tóc dài lại biến thành tóc ngắn hơi rối, trên người mặc là trang phục thời kì dân quốc – quần dài đen với áo sơmi trắng, chỉ có chân là đi trần không đeo giày, ngón chân nhỏ trắng nõn cùng mắt cá chân tinh xảo lộ ra dưới ống quần, cả người nổi trên không trung, nhìn qua có vẻ hơi khó chịu, khẽ cau mày.
Cung Nghi Nam không dám tin vào hiện thực, mắt không dám chớp nhìm chằm chằm Hạ Hi, hắn sợ, chỉ cẩn mình chớp mặt một cái cậu lại biến mất.
"Tiểu hi......"
Sau khi cảm giác choáng vàng biến mất, Hạ Hi mới chậm chạp hoàn hồn, mày không tự chủ được nhăn càng khẩn.
"Tiểu hi," Cung Nghi Nam thanh âm phi thường nhẹ, giống như sợ âm thanh hơi lớn một chút sẽ đem người trước mắt dọa chạy mất, "Người nhận ra ta là ai phải không ?"
Hạ Hi ở giữa không trung, cao cao tại thượng quan sát nam nhân đứng trên mặt đất, "...... Lệ vương?...... Ta sao lại ở chỗ này?"
"Phải, là ta, tiểu hi," Cung Nghi Nam trên mặt rõ ràng mang theo cười, thanh âm lại khàn khàn khiến cho người ta cảm thấy hắn giống như đang khóc, "Ta rất nhớ ngươi, nhớ ngươi sắp điên rồi, dùng rất nhiều biện pháp......" câu nói của nam nhân hiển nhiên có chút điên loạn, "Bọn họ nói có thể cảm ứng được linh hồn của ngươi còn tại đây, có thể dùng trận pháp đem ngươi triệu hoán trở về...... Thử rất nhiều lần, lúc này rốt cuộc thành công......"
Dưới tác dụng của hồn trận, hồn thể của Hạ Hi từ từ bị hút xuống dưới, Cung Nghi Nam thật cẩn thận vươn tay về phía cậu, muốn nhẹ nhàng ôm lấy người trước mắt, nhưng mà cánh tay lại xuyên qua hồn thể nửa trong suốt. Cung Nghi Nam ngẩn ra trong tích tắc, lại vẫn cố chấp chạm đến tay Hạ Hi tay, "Không sao, chỉ cần ngươi còn ở đây là được rồi......"
Ở trạng thái hổn thể, khuôn mặt vốn trắng nõn của Hạ Hi càng thêm tái nhợt, mày trước sau đều nhíu lại. Mà nhìn đến cậu chau mày, Cung Nghi Nam liền khẩn trương lên, "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Tình cảnh trước mắt, khiến Hạ công tử, từ trước đến nay luôn bình tĩnh, không tránh khỏi vô thố, có chút mờ mịt nhìn Cung Nghi Nam, không biết nên nói cái gì.
Bị lo lắng bao quanh Cung Nghi Nam không khỏi giận chó đánh mèo với pháp sư, "Có phải trận pháp các ngươi có vấn đề gì không? Hay là do hồn thể của Hạ Hi chịu tổn thương gì?"
"Ta không sao," Hạ Hi nhìn quanh bốn phía, do dự mà mở miệng, "Chính là ta đã chết, không nên trở về nơi này......"
Cậu vì sao tự nhiên lại trở lại thế giới đầu? Cậu chắc chắn đây chính là thế giới đầu tiên không sai vào đâu được, hơn nữa địa điểm này chính là căn phòng tối trước kia cậu từng ở, Hạ Hi ở trong lòng gọi 027, nhưng một lúc lâu sau cũng không nhận được phản hồi, thậm chí bắt đầu hoài nghi mình hiện tại đang mơ hay là sự thật, "Lệ Vương gia, ta......"
Nói còn chưa dứt, cả người lại lần nữa bị một loại không biết tên lực lượng lôi kéo, hồn thể Hạ Hi ở trước mắt Cung Nghi Nam từng chút một ngày càng trở lên trong suốt, thẳng đến hoàn toàn tiêu tán.
Cung Nghi Nam vội vàng xông lên muốn giữ chặt Hạ Hi, nhưng chỉ chạm vào một mảnh hư vô. Hắn nắm chặt quyền, bề ngoài thoạt nhìn vẫn còn bình tĩnh, xoay người hỏi: "Các ngươi rốt cuộc cần bao lâu mới có thể đem tiểu Hi hoàn toàn lưu lại?"
"Ngắn thì ba tháng, lâu là một năm." Cầm đầu pháp sư nghiêm túc đáp: "Vương gia xin yên tâm, vừa rồi Hạ công tử xuất hiện có nghĩa là công pháp của chúng ta có tác dụng, gian phòng này tối, ánh mặt trời không thể len vào, rất thích hợp ôn dưỡng hồn thể, chờ chúng ta làm tốt lá bùa, dán kín các mặt tường, lần sau triệu hồi chắc chắn sẽ giữ được Hạ công tử."
Hạ Hi dưới tiếng kêu gọi không ngừng của 027 đột nhiên mở mắt ra.
"Ký chủ đại nhân ngài làm ta sợ muốn chết!" Tiểu hoàng giật mình vỗ vỗ bộ ngực, "Vừa rồi không hiểu sao hồn thể của ngài trong giây lát đột nhiên biến mất!"
Hạ Hi bình tĩnh, chậm rì rì nói: "Ta vừa mới thấy được Cung Nghi Nam."
Con gà vàng trợn trừng mắt: "Chuyện này sao có thể xảy ra được, quyền hạn của ngài ở thế giới đầu tiên đã bị khóa lại, mà hệ thống cũng không hề mở cửa cho ngài trở về."
"Nga, có thể là ta nằm mơ." Hạ Hi ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại không hiểu sao có chút bất an. Nếu là mộng, thì giấc mộng này quả thực rất đáng sợ, cậu không chỉ mơ thấy Cung Nghi Nam, còn mơ thấy bị Cung Nghi Nam vây nhốt trong một căn phòng tối phủ kín bùa, không chỉ không thể di chuyển, còn ngày ngày đêm đêm chỉ có thể nhìn đến Cung Nghi Nam một người. Thái độ của Cung Nghi Nam với cậu so với trước kia cẩn thận hơn gấp trăm lần, nhưng loại ôn nhu này lại làm cậu sợ hãi và áp lực.
Đây nhất định là mơ, cậu quyết định khi vẫn đang ở trong trạng thái linh hồn thì tuyệt đối không thể ngủ, giấc mộng này thực sự làm cậu không chịu nổi.
Hạ Hi cảm thấy không dễ chịu, Herbert càng không dễ chịu.
Herbert chưa từng nghĩ tới , vô lực nhìn tiểu nhân ngư bị bắt cóc chưa phải là nỗi đau lớn nhất, nguyên lai nỗi đau của hắn còn có thể vượt qua cực hạn đấy.
Tiểu nhân ngư của hắn rốt cuộc tỉnh, chính là cả người hoàn toàn trống rỗng, giống như một cái xác không hồn.
Trong đôi mắt xinh đẹp kia đã không còn bóng dáng hắn, chỉ còn lại một mảnh mờ mịt.
Tiểu nhân ngư không có linh hồn tự nhiên không nhận biết bất kì kẻ nào, thậm chí cự tuyệt mọi thứ tiếp cận. Cậu tốn tránh ở góc thủy giường đầy bất lực và hoảng sợ, ngay cả đuôi cá cũng gắt gao cuộn tròn lên.
Herbert cố nén đau lòng, nhỏ giọng nói: "Tiểu Hi, là ta, ta là Geel......"
Nhưng không chiếm được bất kì sự đáp lại nào, tiểu nhân ngư ngược lại bởi vì sợ hãi mà càng rụt người lại.
Herbert thật cẩn thận chậm rãi tới gần, toàn bộ thân thể tiểu nhân ngư tức khắc đều căng chặt, giống như chim sợ cành cong không ngừng lui về sau, thẳng đến 'phịch' một tiếng ngã xuống dưới đất.
"Tiểu Hi!" Herbert lập tức khẩn trương chạy lại muốn xem xét tình huống tiểu nhân ngư, nhưng lại bị cậu giãy dụa kịch liệt.
Tuy rằng thân thể này hiện tại chỉ có lớp vỏ rỗng không có linh hồn, nhưng nỗi sợ hãi lại là bản năng thân thể nhân ngư còn sót lại, tiểu nhân ngư giãy giụa vô cùng dùng sức, ngay đến cả vây đuôi đều nổ tung ra, móng tay sắc nhọn thậm chí cào nát cánh tay Herbert.
E sợ làm tiểu nhân ngư bị thương, Herbert không dám quá mức dùng sức áp chế cậu, rồi lại không thể cứ để cậu phát cuồng lên như vậy, chỉ có thể ôm chặt cậu, không ngừng lặp lại: "Không sợ, Tiểu Hi không sợ, là ta, ta là Geel, Tiểu Hi đừng sợ......"
------------------------------------------------------------
Sao ta thích ngược tâm công vậy nhỉ :)
Cơ mà thưn a Cung Nghi Nam quá :(
---------- cho ta động lực tối đăng chap tiếp đi ---------------------- yêu quá nạ S2