editor: Bếu
Herbert không nháy mắt nhìn Hạ Hi, ánh mắt tựa như đang quan sát hài tử bảo bối của mình, vừa mong cậu có thể tự mình đi lại vừa lo sợ cậu té ngã, một bên nghiêm khắc một bên lại không kìm chế được đau lòng và sủng nịch, hắn không hề phát hiện cả người mình căng chặt, chỉ trực chờ Hạ Hi có dấu hiệu ngã xuống lúc nào là kịp thời đỡ lấy.
Hạ Hi cảm thấy chân mình càng ngày càng chết lặng, sau đó bỗng nhói lên một cái, một trận đau nhức đánh úp lại, mỗi một bước chân dẫm xuống là buốt tới tận óc.
"Đinh ——, giá trị bị ngược tăng 5 điểm, tổng điểm 45."
Nghe thông báo của hệ thống thần kinh Hạ Hi không kìm được rung lên, còn Herbert vừa thấy Hạ Hi té ngã, đau lòng không thôi: "Được rồi, không luyện nữa, ngày mai chúng ta tiếp tục."
Hạ Hi quyết đoán lắc đầu.
Tra công ngươi không cần kéo chân sau của ta được ko?, không ai có thể trở ngại việc ta soát giá trị ngược !!!!
"Đinh ——, chúc mừng ký chủ kích phát chi nhánh nhiệm vụ ' chạy đi tiểu nhân ngư ', thỉnh ký chủ dùng thuần thục hai chân đi đường và chạy, thời hạn một tháng, nhiệm vụ tặng thưởng 500 tích phân tặng thêm 1 quyển 'nhập môn tu chân tinh nghĩa'."
Nghe vậy Hạ Hi càng kiên định phải tập đi bằng được, thử qua thử lại hơn 10 lần, rốt cuộc trước sự lo lắng của Herbert, tự lực bước đến trước mặt hắn.
"Đinh ——, giá trị bị ngược tăng 10 điểm."
Tuy rằng hai chân đã chết lặng không còn cảm giác, nhưng Hạ Hi lại vô cùng vui vẻ. Tiểu nhân ngư tươi cười sáng lạn thẳng tắp phóng vào trong lòng Herbert, khiến hắn không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác choáng váng, nhịn không được nhẹ nhàng ôm đối phương vào trong lòng ngực, "Tiểu Hi......"
Herbert đột nhiên có rất nhiều điều muốn nói với cậu, rồi lại không biết mở miệng như thế nào. bộ dáng Hạ Hi nghiêm túc chuyên chú làm việc so với bất kì một thời điểm nào khác đều xinh đẹp mê người (trên giường mê người hơn a ơi ), làm hắn nhịn không được muốn ôm lấy cậu, mãnh liệt hôn lên môi (cᏂị©Ꮒ luôn cũng được a ơi). Tiểu nhân ngư của hắn sao có thể đặc biệt đến vậy, cậu so với bất cứ người nào đều đáng yêu thiện lương hơn, thậm chí còn kiên trì bất khuất hơn binh lính dưới trướng hắn, hắn chưa bao giờ chỉ xem cậu là một nhân ngư - Hạ Hi là bạn lữ mà hắn dùng toàn bộ linh hồn của mình thương yêu.
Hạ Hi hoàn toàn không biết cảm xúc đang khuấy động trong lòng Herbert, ngây thơ hỏi "Có chuyện gì sao?"
"Gọi tên của ta được không? Kêu ta Geel." Đây là nhũ danh của Herbert, khi cha mẹ hắn còn sống thường gọi hắn như vậy, hắn đột nhiên rất muốn nghe tiểu nhân ngư gọi mình như vậy.
"Geel," Hạ Hi thực ngoan ngoãn nghe lời, sau đó nói: "Tôi sắp không đứng được."
Herbert còn chưa kịp cảm nhận hết niềm hạnh phúc khi nghe Hại Hi niệm tên mình, đã bị câu nói phía sau làm khẩn trương: "Làm sao vậy?"
Thấy Hạ Hi cơ hồ lung lay sắp đổ, Herbert trong lòng trầm xuống, "Có phải chân đau hay không?"
"Ân."
"Sao lại không nói sớm?"
Nhìn ra Herbert thật sự nóng nảy, Hạ Hi vội nói: "Tôi không sợ đau."
"Cậu......" Herbert quả thực vừa đau lòng vừa tức giận, "Đây là hai việc khác nhau, câu hiểu không?"
Hạ Hi bị ôm lấy đặt trên sô pha, sau đó Herbert quỳ một gối trên mặt đất, cẩn thận xem xét chân cậu. Vừa tháo giày ra, một đôi chân thảm không nỡ nhìn hiện ra trước mắt Herbert.
sắc mặt Herbert đã không thể dùng hai chữ ' khó coi' để hình dung, hắn kêu quản gia lấy thuốc đến cẩn thận bôi thuốc cho Hạ Hi, trước sau mặt trầm như nước, một câu cũng không nói.
Hai chân mới hình thành của tiểu nhân ngư đặc biệt non mịn, dù bị sưng lên đỏ ửng cũng không làm hỏng mĩ quan của nó, móng chân nhỏ nhắn càng bóng mịn giống như những cánh hoa anh đào, trắng trắng hồng hồng, làm người nhìn không nhịn được muốn nắm lấy thưởng thức.
Thế nhưng Herbert hiện tại căn bản không có tâm tình này, đến lúc bôi thuốc xong mặt vẫn trầm xuống, không mở miệng.
Hạ Hi nhịn không được miên man suy nghĩ: Nhìn bộ dạng tức giận của Herbert này, chẳng lẽ cảm thấy 2 chân mình chưởng mắt, chuẩn bị chặt chúng vứt đi......
Não bổ thêm một chút, cậu cảm thấy hình ảnh này quả thật quá hung tàn, kể cả có vì tăng giá trị ngược thì cũng không thể bán đi đôi chân được, nghĩ vậy Hạ Hi không nhịn được đem chân rụt trở về , "Geel......"
thanh âm mềm mại làm trái tim Herbert nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn Hạ Hi, thấy từ trong cặp mắt xinh đẹp của cậu hiện ra sự lo sợ, không khỏi thở dài nói: "Lần sau dù trong bất kì hoàn cảnh nào, chỉ cần thân thể không thoải mái, phải nói với ta, biết không?"
"Đã biết." Vừa nói chuyện Hạ Hi vừa đem hai chân biến lại thành đuôi cá, dưới ánh hoàng hôn, vảy cá hiện lên từng ánh vàng lấp lánh.
mỗi ngày Hạ Hi chỉ có thể biến ra chân trong thời gian rất ngắn, nhiều nhất chỉ được một giờ, hôm nay quả thực đã vượt qua giới hạn rất nhiều. Hạ Hi cũng không cần lại lo lắng vấn đề chân bị chém rớt, nhẹ nhàng lắc lắc cái đuôi, "Geel, tôi đói bụng."
Quản gia, lúc nãy đưa thuốc xong vẫn chưa dám đi ra, nghe vậy vội nói: "Bữa tối đã chuẩn bị xong, thiếu gia Tiểu Hi có muốn ăn thêm gì không ạ?"
"Geel đã đồng ý cho tôi ăn món điểm tâm ta thích nhất!" Hạ Hi nói nhìn về phía Herbert trưng cầu ý kiến: "Đúng không?"
"Phải." Herbert không yên tâm, mắt vẫn liếc về phía đuôi cá của cậu, nhẹ nhàng chạm vào phía vây đuôi, "Nơi này có đau không?"
"Đinh ,giá trị sủng ái tăng 2 điểm, tổng số 64."
Hạ Hi đã đóng lại cảm giác đau, căn bản không cảm thấy gì, nhẹ nhàng lắc đầu, Herbert liền cẩn thận sờ soạng đuôi cá một lần, dặn dò : "Cảm giác đau chỗ nào phải nói cho ta."
Phần đuôi cá là bộ vị nhạy cảm nhất của nhất ngư, một cỗ cảm giác tê dại đột nhiên từ phần phần tiếp xúc với bàn tay Herbert dâng lên, càng ngày càng cường liệt, làm Hạ Hi có chút không thoải mái, rồi lại nhịn không được khát vọng mâu thuẫn muốn được vuốt ve nhiều hơn.
Hạ Hi theo bản năng muốn lùi đuôi cá về, nhưng lại vì tiếc giá trị sủng ái mà nhịn xuống.
Herbert động tác thực nhẹ nhàng ôn nhu, cẩn thận xác nhận: "vậy còn chỗ này? Có cảm thấy đau không?"
"Đinh ——, giá trị sủng ái tăng 3 điểm."
"Ta......" Hạ Hi muốn mở miệng trả lời Herbert, lại phát hiện chính mình phát ra hoàn toàn là tiếng thân ngâm.
Herbert vừa nghe thấy cả người liền cứng đờ, vừa nhấc đầu đã thấy đôi mắt xinh đẹp của tiểu nhân ngư bịt kín một tầng hơi nước mờ mịt, tim tức khắc đập càng nhanh, cố tình Hạ Hi còn ngây thơ giật giật cái đuôi nhịn không được thấp giọng nói: "Ngô...... Geel, tôi khó chịu......"
Thanh âm mang theo tìиɧ ɖu͙© ngây ngô, sợ đến cả thánh nhân nghe thấy cũng không thể không động tâm.
Mà giờ phút này người phải hứng chịu toàn bộ đương nhiên là Herbert, hắn cảm thấy phía dưới của mình giật lên, không biết vì sao mỗi khi ở trước mặt tiểu nhân ngư, hắn lại trở lên giống như một thằng nhóc nóng tính không chịu nổi bất kì khıêυ khí©h nào. Herbert cố nén du͙© vọиɠ nhẹ giọng hống Hạ Hi: "Nghe lời , đừng lộn xộn, chờ một lát nữa sẽ ổn......"
"Đinh ——,giá trị sủng ái tăng 5 điểm, tổng số 72."
khối thân thể nhân ngư này còn chưa thành niên, tìиɧ ɖu͙© tới cũng nhanh đi cũng nhanh, rất nhanh sau đó đã khôi phục bình thường, ngược lại bị câu nói ăn cơm của quản gia từ phía nhà ăn vọng đến hấp dẫn chú ý.
Herbert đem tiểu nhân ngư ôm đến bàn ăn, sau đó vội vã chạy vào nhà tắm.
Hạ Hi cảm thấy mỹ mãn ăn món điểm tâm yêu thích của mình, không những thế còn không kìm chế được ăn no căng bụng, cơm nước xong nằm lì trên giường không thoải mái che lại bụng nhỏ tròn trịa, rầm rì.
Herbert đem Hạ Hi ôm vào trong ngực, bàn tay to lớn một bên nhẹ nhàng xoa xoa bụng một bên khiêm khắc nói: "Lần sau còn muốn giống tiểu thiết thú ăn không tiết chế thế này nữa không?"
Ở tinh tế, động vật trên địa cầu đều không còn ở trạng thái nguyên thủy mà đã được tiến hóa, thiết thú chính là một trong những loại động vật đã trải qua tiến hóa, Hạ Hi từng xem qua bộ dạng nó trên quang não, bề ngoài thì giống heo, tập tính lại giống hamster, thứ gì cũng thích nhét vào cất giấu trong miệng.
Cậu sao có thể giống heo với chuột được! Hạ Hi không vui, giận dỗi xoay người né tránh Herbert, lại không ngờ đuôi bị trượt một cái, dãy hai phát từ trên giường ngã xuống đất.
Herbert hoảng sợ, vội ngồi xổm xuống xem Hạ Hi có bị thương hay không, may mà giường không cao, trên mặt đất lại được trải một lớp thảm dày, Hạ Hi không bị đau chỗ nào, chỉ bị ngã chống vó lên thôi.
Nhìn tiểu nhân ngư chưa kịp phản ứng, giống như vẫn chưa hiểu vì sao mình đang ở trên giường mà giờ đã nằm dưới đất rồi, tư thế ngã xuống lại vừa buồn cười vừa đáng yêu, Herbert nhịn không được bật cười.
Hạ Hi lập tức phát hiện mình bị đối phương cười nhạo, muốn sinh khí nhưng lại bị biểu tình vui vẻ lần đầu nhìn thấy ở đối phương mà hơi hơi sửng sốt, chờ đến lúc muốn phản ứng đã không thể sinh khí được nữa, chỉ có thể bất mãn lẩm bẩm: "Không cho cười."
thanh âm tiểu nhân ngư nguyên bản vốn êm tai bởi vậy mà trở lên thấp thấp mềm mại, nghe qua giống như đang làm nũng. Thật giống con mèo nhỏ kiêu ngạo, bởi vì bị chủ nhân cười nhạo mà bộc phát tiểu tính tình, vươn ra móng vuốt ko có sức đe dạo, tưởng cào mà lại không dám cào.
Herbert cẩn thận đem Hạ Hi ôm lên giường, ý cười bên khóe môi ở góc Hạ Hi không nhìn tới lại tăng vài phần.
"Đinh ——, giá trị sủng ái tăng 3 điểm."
"Ngủ đi, ngủ ngon." Herbert ôm toàn bộ thân thể mảnh khảnh của tiểu nhân ngư vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn trán cậu, mọi tình cảm đều ẩn chứa trong nụ hôn này.
Một tháng qua đi, Hạ Hi thành công hoàn thành chi nhánh nhiệm vụ ' chạy đi tiểu nhân ngư ',. ngay sau đó, không đợi kịp đến mùa xuân, Trùng tộc phát động công kích trước một bước.
Chiến tranh rất nhanh bùng nổ.
mục tiêu đầu tiên Trùng tộc nhắm vào là tinh cầu b231 – nơi cách chủ tinh khá gần, chỉ trong một đêm, do không trở tay kịp,một nửa tinh cầu b231 đã bị trùng tộc xâm chiếm.
Đây là chiến lược quan trọng nhất, nếu không thể đuổi được trùng tộc ở tinh cầu b231 đi, chủ tinh cũng sẽ bị đe dọa trực tiếp. Herbert nhận được tin tức đã ngay lập tức điều khiển cơ giáp tự mình mang binh lao tới chiến trường, sức chiến đấu của hắn ở đế quốc là cao nhất, dù trải qua bao nhiêu chiến dịch tiêu diệt trùng tộc cũng không cảm thấy áp lực hoặc một chút lo sợ nào.
Thế nhưng, lần này lại khác, hắn có điểm yếu, tâm cũng chia một nửa ở nơi khác — đó chính là tiểu nhân ngư ngư bảo bối của hắn – Tiểu Hi.
Bởi vậy ngày qua ngày trong không khí khẩn trương của chiến tranh, thời khắc thả lỏng nhất chính là khi màn đêm buông xuống, hắn nhận được thông tin của tiểu nhân ngư.
Đó không chỉ là thời khắc Herbert thoải mái nhất, cũng là thời khắc toàn quân cảm thấy được an ủi. Ngay tại lần đầu tiên Hạ Hi gọi điện đến, các tướng sĩ xung quanh đều bị thanh âm du dương êm tai của tiểu nhân ngư hấp dẫn linh hồn, dần dần trở thành thói quen thắp lên động lực cho binh sĩ.