Chương 14

Cuối cùng Herbert cong lưng, cầm lấy khăn tắm bên cạnh ao vây lấy xung quanh người Hạ Hi, ôm cậu rời khỏi mặt nước. đuôi cá màu vàng xinh đẹp xôn xao mang theo một mảnh bọt nước, dưới tia sáng hoàng hôn trở lên rực rỡ lấp lánh.

L*иg ngực Herbert lần đầu tiếp xúc với cảm giác mềm mại tinh tế như vậy, yếu ớt giống như chỉ cần dùng một ít lực là có thể bóp nát, làm đầu mi Herbert hơi nhíu lại.

Còn Hạ Hi lại cảm thấy không giống như trong tưởng tượng bị hắn thô lỗ ném xuống, nam nhân dùng một loại tư thái cứng đờ nhưng rất cẩn thận ôm lấy cậu, hướng phía bàn cơm chỗ ghế chuyên dụng của nhân ngư, cẩn thận đặt cậu xuống, "Ăn cơm."

Quản gia đã chuẩn bị xong bữa tối thịnh soạn, cùng với thực đơn đặt riêng cho nhân ngư vì hiện tại Hạ Hi chỉ có khả năng hấp thụ những thức ăn nhẹ như cháo, bột.

dạ dày nhân ngư tương đối yếu ớt, đặc biệt là trước khi trưởng thành càng phải chú ý nhiều, rất nhiều đồ vật không thể ăn, điểm này làm Hạ công tử của chúng ta thực sự rất không vui. Hạ Hi đối với bát cháo trước mặt làm như không thấy, hai mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt bít tết bảy phần chín tỏa hương mê người trước mặt Herbert, con ngươi lấp la lấp lánh không tiếng đòi ăn.

đương nhiên Herbert cũng nhận thấy, bộ dạng tiểu nhân ngư hai mắt trông mong thèm ăn phá lệ làm trái tim sắt đá của hắn sinh ra một tia buông lỏng, nhịn không được lựa chọn cắt một khối thịt non mềm nhất đặt vào trên bát của Hạ Hi.

Hạ Hi vui vẻ nghiêm túc dùng răng cắn nửa ngày, vất vả lắm mới đem chỗ thịt nuốt xuống bụng,

lại không ngờ đêm đó liền xảy ra chuyện.

Lão quản gia, một lòng hy vọng Herbert có thể mau có được bạn lữ và hậu đại, lấy lý do muốn hắn tự mình chiếu cố tiểu nhân ngư thật tốt, đem thủy giường chuyên dụng của trẻ vị thành niên người cá an bài trong phòng ngủ Herbert. vì thế Herbert cũng là người đầu tiên phát hiện Hạ Hi xảy ra vấn đề, nhìn Hạ Hi đau đến mức cả khuôn mặt thấm ướt mồ hôi lạnh, trong mắt hắn lần đầu hiện lên một loại cảm xúc phức tạp khẩn trương không biết tên, "Làm sao vậy?"

Nhân ngư so với con người mẫn cảm hơn rất nhiều lần, đặc biệt là cảm giác đau đớn, mà Hạ Hi sau khi tiến vào thế giới này lại quên mất không bảo hệ thống đóng lại cảm giác đau đớn. bụng từng đợt kịch liệt quặn đau làm cậu cả người vô lực,

âm thanh nhắc nhở của hệ thống đồng thời vang lên: "Đinh —,bị ngược giá trị của ký chủ gia tăng 2 điểm."

Quản gia cũng nhanh chóng có mặt, thấy Hạ Hi đến cả rêи ɾỉ cũng không còn sức lực, y biết sự tình lần này thực nghiêm trọng, liền lập tức thông báo cho viện nghiên cứu nhân ngư, hy vọng bọn họ nhanh chóng đưa bác sĩ chuyên dụng của nhân ngư đến.

Kỳ thực chỉ mất rất ít thời gian để bác sĩ di chuyển đến nơi nhưng không hiểu sao Herbert lại cảm thấy rất dài. Trên giường tiểu nhân ngư không rên một tiếng yên lặng chịu đựng đau đớn, thân thể bé nhỏ cuộn thành một đoàn, đuôi cá màu vàng xinh đẹp cũng buồn bã ỉu xìu xuống.

Tiến vào cửa không chỉ có bác sĩ mà còn có nhà khoa học trẻ vẫn luôn nhớ thương Hạ Hi - Kevin.

kết quả Kiểm tra đương nhiên là do miếng thịt nhỏ bé mà Hạ Hi ăn lúc tối, loại thịt mà con người ăn ở thời đại này đa phần là thịt của dị thú đã trải qua biến dị, tương đối khó tiêu hóa, càng không nhắc đến vấn đề mới được nấu chín có 7 phần.

Dưới tình huống này Hạ Hi phải công nhận tuyến lệ của Nhân ngư thực phát triển, khiến cậu không thể khống chế được nước mắt từng viên từng viên rơi xuống, làm cho Kevin nhìn thế nào cũng thành tiểu nhân ngư khó chịu cuộn mình lại vô thanh vô tức yên lặng khóc thút thít, rốt cục y không nhịn được đau lòng,nổi giận nói.

"Ngài không biết Người cá chưa thành niên không thể ăn được đồ ăn chưa nấu chín sao, loại kiến thức đơn giản nhất này mà còn không biết thì làm sao chăm sóc tốt Tiểu Hi được?'' Dù sao cũng cả ngày chon mình trong viện khoa học, Kevin tự thấy không sợ vị tướng quân nổi danh ' sát thần ' khắp đế quốc này: "Nếu không chiếu cố được cậu ấy, viện nghiên cứu chúng tôi hoàn toàn có quyền khởi tố đòi lại quyền nuôi nấng của ngài, đưa cậu ấy dời khỏi đây!"

Một người đối mặt với Trùng tộc hung tàn nhất cũng chưa từng nhăn mặt như Herbert lại chỉ trong một buổi tối ngắn ngủn phải nhíu mày còn nhiều hơn số lần từ khi sinh ra đến giờ, lạnh lùng nói: "Ta vốn dĩ chưa hề có ý định chiếu cố hắn, nếu thấy cần thiết cậu có thể mang đi."

"Ngài đã nói vậy, tôi đành nghe theo," Kevin hỏa khí hoàn toàn dâng lên "Tôi ngược lại muốn thay toàn thể nhân viên viện nghiên cứu nhân ngư cảm tạ tướng quân chủ động từ bỏ quyền nuôi dưỡng, tôi đây ngay lập tức mang Tiểu Hi rời đi."

Nhìn Kevin đi về phía Hạ Hi, Herbert lại vô thức nhăn lại mi.

Nhân ngư quả nhiên là loại sinh vật vừa yếu ớt vừa phiền toái khiến ta chán ghét, đi thì đi đi, đi rồi cũng tốt, dù sao hắn vốn dĩ chưa từng nghĩ tới cậu ta có thể lưu lại bên mình lâu......

"Tiểu Hi còn rất khó chịu sao?" Đối mặt với Hạ Hi, giọng nói Kevin lập tức khôi phục nhẹ nhàng : "Theo tôi trở về được không. về viện nghiên cứu sẽ không còn khó chịu."

Hạ Hi nghe vậy hơi giật mình, trợn to mắt nhìn về phía mép giường nơi Herbert đứng, dùng hết sức lực giữ chặt hắn.

Herbert chỉ cảm thấy dưới tay đột nhiên hơi có sức nặng, cúi đầu liền thấy tiểu nhân ngư gắt gao nắm chặt ống tay áo mình, còn dùng đôi mắt xinh đẹp tràn đầy thủy quang nhìn hắn, có chút cố sức, ngọng nói khàn khàn, vô lực: "...... Không đi, không muốn đi."

Herbert không thể phủ nhận trái tim sắt thép của mình đứng trước bộ dạng này của tiểu nhân ngư cũng phải trở nên mềm mại.

Không chỉ Herbert, ngay cả Kevin, lần đầu tiên nghe Hạ Hi mở miệng nói chuyện, mặc dù ngữ khí suy yếu, nhưng do nhân ngư căn bản sinh ra đã có giọng nói động lòng người khiến người đối diện không khỏi sửng sốt.

Kevin từ trạng thái ngốc lăng mau chóng phục hồi lại tinh thần, "Tiểu Hi, cậu không muốn đi theo chúng tôi sao, muốn ở lại nơi này?"

Hạ Hi gật đầu, đôi mắt như cũ nhìn Herbert, nói: "Ân, không đi."

Kevin nhịn không được nhăn chặt mi.

Cuối cùng quản gia phải lập một bản cam kết và thuyết phục mãi, Hạ Hi mới được tiếp tục ở lại phủ tướng quân, sau khi hệ thống can thiệp vào cậu cũng không cảm thấy đau đớn nữa, chỉ là thân thể thực suy yếu, muốn ngủ lại không thể ngủ được.

"Còn khó chịu sao?"

Herbert nhìn thấy đầu tiểu nhân ngư gật gật sau đó lại lắc lắc, khuôn mặt nhỏ bé mơ mơ màng màng, khiến hắn không khỏi khe khẽ thở dài, nằm nghiêng xuống dựa gần vào Hạ Hi, bàn tay vững chãi đặt lên bụng cậu, "Là nơi này khó chịu phải không?"

Bàn tay to lớn của hắn dễ dàng phủ lên toàn bộ cái bụng nhỏ của Hạ Hi, thậm chí vòng eo mảnh khảnh cũng giống như nằm trong lòng bàn tay hắn. Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay hắn truyền lại khiến cho Hạ Hi thực thoải mái, vô tri vô giác lẳng lặng ngủ.

............

Hôm sau Hạ Hi tỉnh lại Herbert đã đi quân bộ, chỉ có quản gia tủm tỉm cười giúp cậu rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng.

quản gia thực sự vui đến mức muốn học người địa cầu cổ đại khấu tạ chư thần, ai bảo đi khắp cả tinh tế cũng chỉ có tiểu nhân ngư xinh đẹp này là không e ngại tướng quân nhà mình, bởi vậy sáng nay đối với hành vi không quan tâm đến tiểu nhân ngư sinh bệnh vẫn nhất quyết đi quân bộ của Herbert, y cực kỳ bất mãn, thái độ đối Hạ Hi cũng càng thêm cẩn thận, chỉ sợ tiểu nhân ngư không thoải mái.

Thế nhưng hoàn toàn khác hẳn với lo sợ của quản gia, Hạ Hi lại cảm thấy Herbert làm rất tốt. Vốn dĩ cậu còn có chút lo lắng bản thân mình lại tìm nhầm đối tượng công lược, nhưng nhìn thấy hành động bỏ lại cậu của Herbert sáng nay cậu không khỏi xóa bỏ mọi hoài nghi.

Tra công chính là phải lãnh khốc vô tình như vậy mới đúng, Herbert làm thật tốt, đáng giá khen ngợi! Nhất định phải không ngừng cố gắng, ngàn vạn không cần học Cung Nghi Nam , không dưng lại quay lại làm người tốt.

Duy nhất khiến cậu không vừa lòng chính là trên bàn cơm không có đồ ăn gì khác, chỉ có một chén cháo bột đang bốc khói, Hạ Hi nhìn thoáng qua đã không muốn ăn.

Thực sự chỉ mong thế giới này mau kết thúc để có thể hảo hảo lấp đầy cái bụng.

Tiểu nhân ngư ăn ít như vậy, làm lão quản gia thực lo lắng. Quản gia đưa Hạ Hi đến bể bơi yêu thích của cậu, đem nhiệt độ nước điều chỉnh đến mức thích hợp, sau đó lấy ra quang não chuyên dụng của nhân ngư, lập trình chiếu phim hoạt hình mà đa số nhân ngư thích xem.

Hạ Hi đối với quang não công nghệ cao cảm thấy thực hứng thú, liền ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh ao một bên phao cái đuôi một bên xem phim, nhưng chỉ một lát sau liền không thể tiếp tục kiên trì được nữa.

cốt truyện này thật sự ấu trĩ và nhàm chán a! Còn không thú vị bằng việc ngồi ngắm cái đuôi màu vàng xinh đẹp của mình.

"Sao ta cảm thấy có chuyện gì đó quên chưa làm......" 027 đột nhiên dùng cánh vỗ vỗ đầu, "Ký chủ đại nhân, từ lúc cậu tiến vào thế giới này đến giờ quên chưa quay đĩa quay nhận thưởng bàn tay vàng."

Dù sao cũng quá nhàn rỗi, "Vậy hiện tại quay đi."

Sau khi Kim đồng hồ dùng lại ở mục ' đại lực ', 027 rất chuyên nghiệp mở ra quyển thuyết minh sử dụng bàn tay vàng, nghiêm túc đọc: "Đại lực có thời gian sử dụng là mười lăm phút, thời gian làm lạnh ba ngày, khi sử dụng sức lực sẽ tăng trưởng mạnh vô hạn, nhưng sau khi sử dụng 3 ngày tiếp theo sẽ trở lên vô cùng suy yếu"

' mạnh vô hạn ' ba chữ này làm Hạ Hi sinh ra hứng thú, đáng tiếc hiện tại không có cơ hội để thí nghiệm. Hạ Hi nhìn chằm chằm mặt nước nghĩ, hay là thử dùng cái đuôi vỗ mặt nước, biết đâu có thể tạo ra sóng to gió lớn?

Quản gia nhìn thấy tiểu nhân ngư đang phát ngốc chăm chú nhìn mặt nước không khỏi nhăn mi. Sao đến cả phim hoạt hình đều không muốn xem? Y rõ ràng đã điều tra cẩn thận, tìm ra những bộ phim mà các nhân ngư yêu thích nhất. Chẳng lẽ là do thân thể tiểu nhân ngư có chỗ nào không thoải mái, hay do không có người ở bên cạnh nên thấy buồn?

Khó khăn chờ đến buổi chiều, quản gia thật sự không nhịn được, lại lần nữa nhắn tin cho Herbert, tận tình khuyên bảo hắn về nhà sớm một chút: "Ngài không thể giống như trước chỉ lo việc quân bộ, hiện tại ở nhà còn có tiểu nhân ngư ngóng chờ ngài về. Ngài không biết, thiếu gia Tiểu Hi hôm nay......"

Quản gia lần thứ hai mở ra hình thức dông dài, cũng không biết rốt cục câu nào xúc động đến Herbert khiến hôm nay toàn bộ quân bộ được kinh ngạc chứng kiến tướng quân đại nhân của bọn họ thế nhưng bỏ xuống quân vụ, đúng giờ tan tầm trở về nhà.

Bằng vào thính giác cường lực của nhân ngư, Hạ Hi đang mân mê phao cái đuôi trong nước đột nhiên nghe được một tràng âm thanh lạ trong không khí, ngẩng đầu lên đã thấy phi hành khí của Herbert đang từ xa bay tới.

"Đinh ——, chúc mừng ký chủ kích phát chi nhánh nhiệm vụ ' vừa thấy người tâm tình liền vui vẻ', thỉnh nở 10 lần nụ cười tiêu chuẩn của tiện thụ đối với tra công, nhiệm vụ thành công khen thưởng 300 tích phân."

Tiện thụ tươi cười là cái dạng gì? Hạ Hi một bên suy nghĩ một bên rời bể bơi, điều chỉnh xe nhân ngư di chuyển về phía Herbert, vừa vặn đuổi tới đại sảnh liền gặp Herbert đang rảo bước bước vào, thuận tiện liền ngốc ngốc ngọt ngào nở nụ cười.

Herbert ngẩn người, sau đó bước đến trước người Hạ Hi: "Sao lại không lau khô nước trên người?"

khoa học kỹ thuật Tinh tế đã phát triển đến mức chỉ cần thông qua một lần quét có thể khiến phân tử nước biến mất sạch sẽ, Herbert tự mình đem áo bọc lại tiểu nhân ngư đang ướt sũng, miệng theo thói quen quân đội, lãnh lệ hạ lệnh: "Lần sau chưa lau khô người tuyệt đối không cho phép chạy loạn"

Khi Herbert lạnh mặt thật sự rất đáng sợ, thiết huyết sát khí sẽ không chịu khống chế phóng ra xung quanh. Hạ Hi làm bộ nghe không hiểu bộ dáng, vẻ mặt vô tội chớp chớp mắt.

"Ta biết cậu có thể hiểu lời ta nói" đường đường là một tướng quân hắn tự nhiên có khả năng quan sát nhạy bén, ngay từ bữa tối hôm qua Herbert đã phát hiện tiểu nhân ngư của mình rất thông minh, hoàn toàn có thể nghe hiểu hắn nói chuyện, thần sắc nghiêm khắc tiếp tục nói: "Nước không lau sạch có thể sinh bệnh, lại muốn bị bệnh sao?"

Từ từ......, tiểu nhân ngư của mình? — hắn như thế nào lại nghĩ đến 2 từ ' của mình'?