Chương 29

Theo tiếng đếm ngược vang lên, vị trí Giang Hải Triều lại một lần nữa bị lộ.

Những người cướp đoạt từ trong các ngõ ngách xuất hiện, đuổi sát theo đằng sau Giang Hải Triều.

Chỉ còn vài trăm mét nữa thôi! Giang Hải Triều tăng tốc, nhưng đạo cụ tròn trịa trong tay lại rất vướng víu.

Anh chạy được một lúc, thấy số người cướp đoạt ngày càng đông, Giang Hải Triều khẽ cắn môi, vén áo mình lên.

Đ.m, mang bóng chạy thì mang bóng vậy.

Giang Hải Triều nhét đạo cụ tròn vào trong áo, anh biết, bây giờ trông mình chắc chắn giống một tên ngốc.

Nhưng vào thời điểm quan trọng, Giang Hải Triều không còn để ý nhiều đến những thứ khác.

Làm mẹ thì đồng nghĩa với việc phải mạnh mẽ, trong đầu Giang Hải Triều co rút, đột nhiên nghĩ ra một câu kì quái như vậy.

Đ.m, im đi não!

Giang Hải Triều hết sức lao về đích.

Trong một giây trước khi tiếng còi báo vang lên, cuối cùng Giang Hải Triều cũng chạy đến đích, anh lấy đạo cụ từ trong áo ra, đè mạnh lên người bù nhìn.

Cuối cùng cũng kết thúc. Giang Hải Triều có cảm giác hân hoan như đứa trẻ cất tiếng khóc oe oe chào đời vậy.

“Xin chúc mừng những người bảo vệ đã thành công bảo vệ hạt giống, dựng lên người bù nhìn để bảo vệ cánh đồng, lan tỏa hy vọng đến mảnh đất này.”

“Anh Hải!” Phong Thức Viễn cuối cùng được thả ra: “Anh giỏi quá!”

Tưởng Văn Văn là người đầu tiên bị loại, cô ta đi theo tổ đạo diễn vào căn phòng nhỏ mà xem toàn bộ quá trình giành chiến thắng của Giang Hải Triều.

Không thể không nói, biểu hiện của Giang Hải Triều vượt quá sức tưởng tượng của cô ta, thậm chí khiến Tưởng Văn Văn cảm thấy hổ thẹn.

Ban đầu, cô ta còn nghĩ Giang Hải Triều chỉ đến để ăn uống vui chơi.

“Thầy Giang, anh thật lợi hại.” Tưởng Văn Văn nói từ tận đáy lòng: “Thực sự rất tuyệt.”

“Cảm ơn” Giang Hải Triều cởi mở mà bắt tay từng người: “Tôi cũng không ngờ, may mắn thôi.”

“Không phải may mắn đâu, anh Hải anh khiêm tốn quá rồi.” Phong Thức Viễn đã hoàn toàn trở thành một fanboy nhỏ của Giang Hải Triều, “Anh không biết đâu, khi tôi bị bắt, tôi nghĩ chắc chắn đội mình thua rồi!”

Phong Thức Viễn giơ tay ra: “Cảm ơn anh Hải, anh Hải vất vả rồi.”

Giang Hải Triều giơ tay ôm lấy cậu ta, vỗ vai cậu ta: “Mọi người đều vất vả cả rồi.” Cuối cùng cũng có thể kết thúc công việc, đói quá, muốn ăn cơm...

Tuy nhiên cái ôm đơn giản giữa anh em này, trong mắt một số người, lại vô cùng chói mắt.

Không biết từ lúc nào mà Hạng Tư Minh đã đứng đằng sau Giang Hải Triều, trong nháy mắt, Giang Hải Triều có thể cảm nhận luồng khí lạnh ở đằng sau.

Thằng nhóc con, Giang Hải Triều mắng thầm: Muốn chơi khăm tôi à, cậu còn non choẹt.

Cho cậu tức chết, hừ.

Sau khi dùng một câu để trị Hạng Tư Minh, Giang Hải Triều rất tự tin mà khoanh tay, như vậy, chắc chắn những ngày sắp tới sẽ yên bình hơn nhiều.

Giang Hải Triều hy vọng, tốt nhất là Hạng Tư Minh nổi giận bỏ đi, hoặc trực tiếp rút lui luôn...

Ngay lúc Giang Hải Triều đang suy nghĩ lung tung, anh đã bỏ lỡ lời giới thiệu khách mời đặc biệt của đạo diễn.

Vì vậy, khi một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, Giang Hải Triều gần như muốn nứt ra ngay tại chỗ.

“Được rồi, chúng ta hãy chào đón khách mời đặc biệt của tập này, Tùy Vận Thành!”

Tùy là cái nào? Còn Thành là cái nào?

Giang Hải Triều nhìn người đàn ông mặc quần áo thoải mái, từ từ bước ra dưới ánh đèn.

“Xin chào mọi người, tôi là Tùy Vận Thành.” Dù cho ở đâu Tùy Vận Thành vẫn tỏa ra khí chất ông đây là đệ nhất thiên hạ, vì vậy, các khách mời khác không ai dám tiến lên chào hỏi.

Thêm vào đó là ánh mắt Tùy Vận Thành nhìn chằm chằm vào Giang Hải Triều, ánh mắt ấy, giống như muốn lôi Giang Hải Triều về hang sói vậy.

Trong nháy mắt không ai dám lên tiếng.

Ngoại trừ cái tên Hạng Tư Minh không biết đang nổi điên về điều gì.

Hạng Tư Minh bước lên, chắn giữa Giang Hải Triều và Tùy Vận Thành, cậu ta giơ tay ra, ngoài cười như trong không cười: “Hoan nghênh.”

Tùy Vận Thành chào hỏi qua loa với cậu ta, ánh mắt nhìn qua cậu ta, vẫn đăm đăm mà nhìn Giang Hải Triều: “Lâu rồi không gặp.”

“Đạo diễn.” Hạng Tư Minh nhìn thoáng qua đạo diễn ở góc phòng, chủ động nhắc nhở quy trình: “Có phải đã đến lúc trao thưởng rồi không?”

“À, đúng rồi!” Đạo diễn hoàn hồn, kéo từ phía sau ra hai bao... Thức ăn gia súc tổng hợp giai đoạn đầu của heo con.

Đạo diễn lau mồ hôi lạnh trên trán, cũng không cầm loa nữa, chỉ nói nhỏ với Giang Hải Triều: “Thầy Giang, phần tiếp theo anh có thể ghi hình không?”

Ồ, cho heo ăn còn dễ đối phó hơn hai tên này.

Một Hạng Tư Minh đã đủ khó rồi, hay thật, còn có kèm theo mua một tặng một.

Cứ cố ý là cái tên Tùy Vận Thành cực kỳ khó đối phó này.

Cuối cùng đây là chương trình cái quái gì thế này? Hội ngộ bạn trai cũ, thi nuôi heo à?

Mặt Giang Hải Triều không chút cảm xúc mà nhảy qua hai người, một trái một phải, cầm lấy bao thức ăn gia súc lên.

Lý Sơn và Phong Thức Viễn đồng thanh nói: “Để tôi làm!”

Giang Hải Triều còn chưa kịp mở miệng, thì Tùy Vận Thành đã đi tới bên cạnh Giang Hải Triều, không nói lời nào mà nhận lấy cái bao trong tay anh.

Hạng Tư Minh cũng không chịu thua, nói nhỏ với Giang Hải Triều: “Để tôi.”