Chương 2

Bên ngoài cửa phòng khách sạn năm sao, người quản lý Vương Lâm mặt mày ủ rũ.

Trợ lý nhỏ ở bên cạnh gõ cửa, nhưng người bên trong một chút cũng không có tiếng động nào.

“Chị Vương à, đã lâu như vậy mà ông chủ vẫn không có chút tiếng động gì cả, chị nói xem, anh ấy có thể...?”

“Câm miệng.” Vương Lâm khoanh tay, giẫm lên giày cao gót màu đen, bình tĩnh đi đến trước cửa phòng Giang Hải Triều.

Vương Lâm là người nổi tiếng trong giới giải trí. Cô đã đồng hành với Giang Hải Triều từ lúc còn là một diễn viên nhỏ vô danh, khi cố gắng nỗ lực trở thành một ảnh đế để nhận được sự chú ý từ công chúng, có thể nói là trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, với tình huống khó khăn trước mắt, cũng coi như là chuyện khá nhỏ nhặt.

Nhưng trợ lý nhỏ bên cạnh Vương Lâm là một đứa trẻ mới tốt nghiệp đại học, mới đi làm công việc đầu tiên mà đã gặp phải chuyện lớn như vậy, tất nhiên trong lòng sẽ lo lắng.

Vương Lâm thử gõ cửa, nhưng vẫn không có người đáp lại.

Trợ lý nhỏ gãi đầu, lặng lẽ giậm chân, lo lắng nhìn Vương Lâm.

Gặp phải chuyện lớn như vậy, sự nghiệp diễn xuất của Giang Hải Triều gần như bị hủy hoại.

Thấy tương lai sáng lạng đột ngột bị hủy hoại, ai mà chẳng nghĩ quẩn… Trợ lý nhỏ càng nghĩ càng hoảng: “Ngàn vạn lần đừng có chuyện gì xảy ra. Có cần gọi báo cảnh sát không?”

Vương Lâm liếc cậu ấy một cái, thản nhiên nói: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”

Nói xong, cô thuần thục rút thẻ phòng ra, mở ra cửa phòng của Giang Hải Triều một cách nhanh nhẹn.

Trợ lý nhỏ vẫn chưa kịp phản ứng, thì Vương Lâm đã giẫm lên giày cao gót mà hấp tấp xông vào phòng Giang Hải Triều.

“Giang Hải Triều, cậu…” Vương Lâm nhìn cảnh tượng trong phòng, sững sờ: “Cậu, có chuyện gì thế này?”

Phòng khách sạn năm sao cực kỳ sang trọng, trước cửa sổ sát đất có một bồn tắm kiểu hồ bơi thu nhỏ, hương thơm thanh mát và ngọt ngào của nến Jo Malone Wild Bluebell thoang thoảng, ngọn nến thơm được thắp sáng lờ mờ, đã cháy gần hết nửa ngón tay.

Vương Lâm ngây người một lúc, nhìn chằm chằm vào người đang nằm ở mép bồn tắm để ngắm cảnh, trong lúc nhất thời không nói lên lời.

Ai có thể ngờ rằng, người đang ở tâm điểm của cơn bão dư luận, thế nhưng lại còn thản nhiên thắp nến thơm, vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa ngắm biển như vậy?

Giang Hải Triều, quả đúng là cậu.

“Sao thế, không thấy tôi đi tự sát” Đôi vai và tấm lưng trắng nõn của người đàn ông lộ ra ngoài không khí, những giọt nước long lanh từ từ trượt xuống: “Thất vọng à”

Vương Lâm cầm áo choàng tắm, đưa qua: “Tình hình bên công ty không mấy lạc quan lắm.”

“Ồ.” Giang Hải Triều nhúc nhích, nhưng lại không có ý muốn đứng dậy. Anh lười biếng mà nằm sấp bên bồn tắm, nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến.

Vương Lâm: “Giang Hải Triều, không phải cậu thực sự muốn rút lui khỏi giới giải trí đấy chứ?”

“Hừ” Một tiếng cười lạnh, Giang Hải Triều thản nhiên cầm lấy áo choàng tắm: “Chuyện có lớn lắm đâu.”

Lúc này Vương Lâm mới thật sự hiểu, cô đã đánh giá thấp sự vô tâm vô phế của Giang Hải Triều. Người này vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, thảo nào mà vẫn còn vui vẻ ngâm mình trong bồn tắm!

Vương Lâm bất đắt dĩ mà lắc đầu, quay lưng về phía Giang Hải Triều: “Mặc quần áo đàng hoàng rồi đi ra ngoài, lần này thật sự xảy ra chuyện rồi đấy.”

“Ồ.” Tiếng nước ào ào vang lên, cuối cùng Giang Hải Triều cũng chậm rãi xoay người.

Trợ lý nhỏ đứng ở cửa ôm chặt ba lô trong tay. Khoảnh khắc Giang Hải Triều xoay người, đầu óc trở nên trống rỗng.

Dáng người đàn ông cao ráo, nhưng lại có khung xương nhỏ, với những đường cong khẽ nhấp nhô đã phác họa ra kết cấu cân đối.

Trong ánh sáng mờ ảo, làn da trắng ngần được lộ ra của người đàn ông, như ánh trăng chiếu xuống trong đêm tối.

Trợ lý nhỏ không dám nhìn xuống, chỉ có thể di chuyển ánh mắt nhìn lên, nhưng khi không biết phải làm sao, thì bắt gặp ánh mắt quyến rũ lòng người kia của Giang Hải Triều.

Trong giới giải trí không thiếu những vẻ bề ngoài xinh đẹp, quyến rũ, đẹp trai, khôi ngô tuấn tú, tao nhã, muốn gì có đó.

Nhưng cứ một mực thì chỉ có Giang Hải Triều, là có thể ở trong một đám người mang vẻ bề ngoài xinh đẹp mà tự mở ra một con đường máu, chinh phục được đông đảo trái tim của fan, cũng là nhờ trên người anh mang một phần ngây thơ như thủy tinh.

Nước da của Giang Hải Triều trắng sáng, khuôn mặt vốn dĩ đã sáng như ngọc, lại cố ý sinh ra thêm một đôi mắt đẹp rất khó để phân biệt nam nữ, đôi mắt cực kỳ đẹp, hệt như trên giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, xuất hiện một màu đỏ thẫm làm rung động lòng người.

Nói thẳng ra thì đôi mắt của Giang Hải Triều thật sự rất đẹp, đuôi mắt ngoan ngoãn thu lại, tạo thành một vòng cung nhỏ dịu dàng, làm giảm đi tính hung hăng, đồng thời cũng làm cho nảy sinh cảm giác ngây thơ vừa trong sáng vừa đầy du͙© vọиɠ.

Theo lời fan của anh nói, đó là “Đôi mắt tưởng chừng như ngây thơ, nhưng sinh ra đã mang trong mình một màu sắc, là sự giận dữ”.

Giống như Giang Hải Triều, các đường nét trên khuôn mặt đều nhợt nhạt— Đôi môi mỏng, sống mũi hẹp và thẳng, góc cạnh trên khuôn mặt mềm mại không chút sắc bén.

Nhìn thì trong veo như nước suối, nhưng lại trong sáng đến tột cùng, thay vào đó thì làm cho cảm giác ham muốn khó có thể cưỡng lại được.

Khiến người ta dễ dàng nảy sinh ý đồ xấu, muốn phá hoại, muốn đập vỡ anh, muốn giam cầm anh.