Chương 19

Thông qua nhân viên bảo vệ, Giang Hải Triều nhìn thấy rõ người đứng đầu, một khuôn mặt hết sức quen thuộc kia.

Cô gái này bao nhiêu năm vẫn hay khóc như vậy.

Khóc khi đón máy bay, khóc khi tiễn máy bay, khóc ở fanmeeting, cái gì cũng khóc.

Xen ra, sau khi xảy ra chuyện lần này cũng đã rơi không ít nước mắt.

Cô vừa khóc, vừa đi theo Giang Hải Triều: “Em gái Thủy, anh phải chăm sóc bản thân thật tốt nha.”

Giang Hải Triều im lặng gật đầu.

“Hu hu hu em gái Thủy, anh yên tâm chúng em luôn ở đây, chúng em đều tin tưởng anh.”

Ừ thì, vẫn hơi cảm động.

“À đúng rồi, anh cầm lấy cái này, gặp cái gì không hiểu thì có thể tham khảo.”

Giang Hải Triều nhìn bìa sách mà cô gái đưa tới, thật sự… Cuốn sách rất khó để hình dung.

《Nuôi heo một cách khoa học 》

“Cứ cầm lấy đi, đừng để bị xấu mặt ở bên ngoài.” Cô bé vừa khóc, vừa nhét cuốn sách vào tay Giang Hải Triều.

Giang Hải Triều cảm thấy, cầm cuốn sách này mà qua cửa an ninh thì còn xấu hổ hơn.

Anh nhận lấy sách, xoay người đã đưa ngay cho trợ lý nhỏ đang đi theo phía sau.

Thái Minh Minh còn trẻ, vì trẻ tuổi nên da mặt dày, không sợ xấu hổ.

“Em gái Thủy anh phải nuôi heo cho tốt nha, hu hu…”

“Em gái Thủy! Hu hu hu em gái Thủy, chúng em mãi mãi ở đây!”

Giang Hải Triều mang theo vô vàn tiếng gọi kì quặc đó, thì cũng không hề quay đầu lại mà bước vào cửa kiểm tra an ninh.

Địa điểm quay chương trình là ở một thôn quê nhỏ, môi trường ở thôn quê cũng không tệ lắm, cây cối um tùm, còn có chim hót và hoa thơm.

Điều duy nhất chưa tốt, đó là con đường núi lầy lội khó đi.

Khi Giang Hải Triều vừa bước xuống xe thì suýt chút nữa đã ngã nhào.

Trợ lý hoảng hốt vội vàng đỡ anh, cũng suýt ngã nhào theo.

“Ông chủ, ông chủ anh đừng sợ, tôi có mang theo gậy leo núi đấy!”

Trang bị khá đầy đủ, Giang Hải Triều cười vẫy tay: “Không cần đâu.”

Anh còn chưa yếu ớt đến thế. Trợ lý nhỏ theo anh chưa lâu, có lẽ còn chưa biết, tuổi thơ của Giang Hải Triều đã trôi qua trong một thôn quê nhỏ giống thế này.

Như vậy, cũng coi như là trở về chốn cũ rồi.

Giang Hải Triều nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, đã lâu không được cảm giác được thả lỏng như vậy.

Không cần phiền lòng bởi các tay săn ảnh, không phải phiền muộn những tin đồn tiêu cực có liên quan đến bản thân— Càng không có những bạn trai cũ khó đối phó.

Thật sảng khoái!

Giang Hải Triều hít vào một hơi thật sâu luồng không khí trong lành, xoay người, đầy sức sống mà vác vali của mình lên, bước vào trong núi.

Tổ ghi hình đóng quân ở sâu trong thung lũng núi, ngoại trừ tổ đạo diễn và khách mời ra, thì những người đi theo khác chỉ có thể ở nơi đây cách chỗ đó 1 km.

Nói cách khác, thì Giang Hải Triều phải tự lực cánh sinh trong hơn một tuần.

Trợ lý nhỏ nhìn theo bóng lưng Giang Hải Triều mà rưng rưng: “Ông chủ nhớ giữ gìn sức khỏe nha, tôi đợi anh ra ngoài.”

Giang Hải Triều quay đầu lại mà liếc nhìn cậu ấy một cái: “Cậu mà còn nói với cái giọng điệu như đưa tôi vào cục cảnh sát thế này nữa, thì ngày mai tôi sẽ bảo tổ chương trình cho cậu một chỗ.”

Trợ lý nhỏ vội vàng bịt miệng lại, hoảng hốt mà lắc đầu.

“Quay về chờ đi.” Vali của Giang Hải Triều không nặng lắm, nhưng đường núi khó đi, anh chỉ có thể vác vali lên vai: “Coi như là đi nghỉ dưỡng ở nông thôn mấy ngày vậy.”

Đi được khoảng mười phút, Giang Hải Triều cuối cùng cũng thấy vài anh em cầm máy quay.

Dọc theo đường đi, Giang Hải Triều không thực sự quá mệt, nhưng trên trán vẫn lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

Giang Hải Triều đặt vali xuống, vén vạt áo lên để lau mồ hôi: “Người anh em, có nước không?”

Anh quay phim không nói gì, chỉ im lặng lắc đầu.

Được rồi, có lẽ Giang Hải Triều biết được nhịp điệu của chương trình này rồi.

Theo một khía cạnh nào đó,《Cuộc sống là một hành trình bất tận》cũng có thể coi là tuân thủ theo nguyên tắc của các chương trình thực tế.

Không có sự dàn dựng, thật sự chỉ là ném một nhóm người nổi tiếng xuống thung lũng để trải nghiệm cuộc sống mà thôi.

Giang Hải Triều thở dài, ít nhất, thì cũng ít nhất đã rời xa được những thị phi kia.In

Trong khoảng thời gian này, coi như là lắng đọng vậy.

Giang Hải Triều vốn lạc quan, anh nghĩ, biết đâu sau này còn có thể nhận kịch bản về một thằng nhóc đến từ nông thôn.

Tuy nhiên, niềm vui của Giang Hải Triều tan biến ngay khi anh bước vào phòng ghi hình.

Ngày đầu tiên tổ chương trình sắp xếp là tất cả các khách mời thông qua phương thức rút thăm, để quyết định phòng ngủ trong đêm đầu tiên.

Dĩ nhiên, các phòng có những bài trí khác nhau.

Phòng tốt nhất là một căn nhà nhỏ hai tầng có sân vườn, sạch sẽ, rộng rãi, trên bàn được đặt đầy đủ các món ăn nông thôn chính tông.

Và căn phòng tồi tàn nhất, chính là một căn phòng lụp xụp, đích xác hơn là một túp lều tranh, bên trong chẳng có gì ngoài một chiếc giường làm bằng đá.

Giang Hải Triều tự nhận mình khá may mắn, dù không rút được căn nhà nhỏ nông thôn cao cấp, cũng không đến nỗi phải ở trong túp lều tranh.

Nhưng ngay khi anh tự tin bước vào phòng ghi hình, nụ cười lịch sự trên môi Giang Hải Triều bị cứng lại.

Ai có thể cho anh biết, Hạng Tư Minh là một học sinh xuất sắc của một trường danh tiếng, sao lại muốn tham gia chương trình tồi tàn này!