Chương 13

Không giống Giang Hải Triều miệng lưỡi dẻo quẹo, Hoắc Diễm sẽ không nói lời hay, chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve Giang Hải Triều, nói cho anh, "Đừng sợ, anh ở đây."

"Tôi không muốn nợ anh." Giang Hải Triều lạnh lùng nói, "Càng không muốn nhìn thấy anh."

Hoắc Diễm chậm rãi thu tay về, Giang Hải Triều lại đẩy hắn, "Thế nào, Hoắc tổng có quyền thế thì ghê gớm lắm sao, cậu phất tay một cái, liền có thể cứu tôi lúc nước sôi lửa bỏng, có phải liền có cảm giác thành công?"

"Giang Hải Triều." Giọng Hoắc Diễm mang theo sự tức giận.

Giang Hải Triều cười lạnh, "Không thoải mái?" Anh lại đẩy Hoắc Diễm một cái, "Vậy cút đi, anh cút đi."

"Tôi con mẹ nó không cần anh bố thí, cũng không cần anh thông cảm, anh cút đi!"

Giang Hải Triều nói, cầm tay nắm mở cửa, "Anh cút —— đi?"

Ngoài cửa, Trợ lý nhỏ vui mừng giơ canh gà cùng cháo hải sản trong tay lên.

"Ông chủ! Đạo diễn Hứa cùng thầy Tùy đều giải quyết rồi!" Trợ lý nhỏ tranh công, trên mặt mang vẻ thắng lợi khải hoàn mỉm cười.

"Đây là bọn họ cố ý đặt cơm trưa cho anh đó!"

Trên bàn đặt một bát cháo hải sản, một bát canh gà dăm bông.

Giang Hải Triều vẻ mặt nghiêm túc, không nhúc nhích nhìn chằm chằm tấm thẻ nhỏ trước mắt.

A, đúng là tri kỷ tốt. Đã tặng đồ ăn thì thôi, còn tặng kèm hai tấm thiệp tình yêu nhỏ.

Giang Hải Triều nhìn lướt qua dòng chữ trên thẻ.

[ ăn cơm thật ngon, những thứ còn lại tôi sẽ nghĩ cách]—— kí bút là một chữ "Tùy"

[ giang, tôi ở đây]—— kí bút, "Mặc Bạch"

Khá lắm, còn chỉnh sửa rất lừa tình.

Nếu không có kí tên, thì tốt hơn.

Một đôi tay thon dài tay thò tới, nhẹ nhàng đem tấm thẻ trên túi xé xuống.

Thanh âm của người đàn ông bình tĩnh như nước, đọc từng câu từng chữ trên thẻ "nồng tình mật ý" quan tâm.

"Hứa Mặc Bạch, Tùy Vận Thành." Vẻ mặt người đàn ông không đổi sắc, trong con ngươi đầy tăm tối biến mất ở mũ lưỡi trai hạ thấp, "Rất tốt, tên tuổi đều không nhỏ."

Ngón tay Hoắc Diễm kẹp lấy tấm thẻ, ngẩng đầu nhìn về phía người đối diện, ánh mắt sắc bén như dao lộ một chút mánh khóe.

"Một người là đạo diễn có mạng lưới quan hệ rộng rãi, tài nguyên nhiều; một bên là dựa lưng vào vốn liếng, tùy tâm sở dục." Hoắc Diễm cười lạnh, "Em rất có bản lĩnh."

Giang Hải Triều dường như có thể cảm nhận được ánh mắt Hoắc Diễm đâm tới.

Mẹ nó, thật hung dữ! Giang Hải Triều vô ý rụt về sau, trong đầu giọng nói không ngừng luẩn quẩn "Mau cứu tôi mau cứu tôi".

"Khụ," Giang Hải Triều đưa tay che lấy môi, đột nhiên ho khan, "Tôi dường như có chút không thoải mái."

"Có thể, là tối hôm qua ở ven đường gió thổi cả một đêm, cảm lạnh." Giang Hải Triều suy yếu thở dốc một hơi, một bên giương mắt nhìn người đối diện, một bên hung hăng đè nén sự run rẩy của bản thân xuống.

Ổn định, ổn định. Giang Hải Triều an ủi bản thân, trước kia, Hoắc Diễm đối với anh vẫn rất tốt.

A, rất nhớ con chó nhỏ Hoắc Diễm vừa ngoan vừa nghe lời trước kia... Giang Hải Triều thở dài, cẩu tử trưởng thành, quả nhiên liền thay đổi.

Chiếc ghế phát ra một tiếng két chói tai tiếng, Giang Hải Triều cúi đầu, dư quang thoáng nhìn Hoắc Diễm chậm rãi đứng dậy, nhấc chân đi về phía mình.

Khi Hoắc Diễm đứng trước mắt hắn, Giang Hải Triều liếc mắt liền thấy mu bàn tay người đàn ông nổi đầy gân xanh.

Chết tiệt! Phải xong!

Giang Hải Triều nghiến răng một cái, nhắm mắt, đưa tay —— hung hăng ôm eo Hoắc Diễm.

Nể tình năm đó tôi tốt xấu gì cũng nhặt được anh về nhà, Giang Hải Triều vỗ vào ngực Hoắc Diễm, yên lặng cầu nguyện, đánh người không đánh vào mặt, đánh mặt không gây chú ý...

Đường cong thắt lưng người đàn ông nhấp nhô rõ ràng, lúc Giang Hải Triều ôm, thậm chí cảm thấy tay có chút cấn.

"A, tôi khó chịu." Giang Hải Triều ôm thật chặt eo Hoắc Diễm, đồng thời trong lòng cũng đang bồn chồn, nếu là Hoắc Diễm hiện tại một quyền vòng tới, chuyến này anh liền có thể ở trong bệnh viện tới mấy ngày.

Lại nói, Vương Lâm mua bảo hiểm cho anh chưa?

Trong phòng phút chốc trở nên yên tĩnh, tiếp đến, Giang Hải Triều nghe thấy tiếng đốt ngón tay của Hoắc Diễm kẽo kẹt.

"Giang Hải Triều." Hoắc Diễm đột nhiên lên tiếng.

Giang Hải Triều run rẩy ngước mắt nhìn, dưới góc độ ngưỡng mộ, đôi mắt của anh nhìn qua vô tội đến cực điểm.

Người đàn ông giơ ngón tay, nhẹ nhàng quét qua Giang Hải Triều hơi rũ xuống lông mi.

"Đôi khi, không —— phải nói là qua nhiều năm như vậy, " Hoắc Diễm nhìn sâu vào đôi mắt thuần khiết kia, "Chính tôi cũng cảm thấy, tôi con mẹ nó bị coi thường đến mức khiến người ta buồn nôn."

Hả? Giang Hải Triều không rõ trong ánh mắt đầy vẻ phức tạp Hoắc Diễm.

Anh nhìn không hiểu, kia là hận, hay là yêu.

Cho đến khi Hoắc Diễm nhẹ nhàng kéo cổ tay anh ra, đi ra cửa, Giang Hải Triều mới nặng nề mà phun ra một hơi thở.

Đồng thời, anh càng thêm nghi hoặc.

Theo tính tình của Hoắc Diễm, liền dễ dàng buông tha anh như vậy?

Còn có chuyện tốt vậy sao?

Nhìn qua... Giang Hải Triều yên lặng mở hộp cơm thơm ngào ngạt ra, là diễn xuất của anh tiến bộ.

Không hổ là tôi, Giang Hải Triều mím môi cười một tiếng, diễn xuất cái gì, ảnh đế cái gì!