Cô “em họ” vén tóc, mỉm cười đưa tay về phía Khâu Ngôn Chí: “Chào anh, em là Thịnh Hạ, em họ của Phí Tư Hạo!”
Khâu Ngôn Chí cũng cong mắt, nở nụ cười ôn hòa: “Anh là Khâu Ngôn Chí.”
Trông thấy ba người này cứ như đang thi “Ai xấu hổ hơn ai”, mặt mày “anh họ” Hạ Châu đen thui, lẳng lặng ngồi yên trên xe lăn, tức đến mức không thèm mở miệng.
Phí Tư Hạo nói: “Chi Chi, sao anh chưa biết là em có anh họ thế?”
“Anh họ em tên là Chu Gia Bối, con trai lớn của cậu họ em.” Lúc Khâu Ngôn Chí nói mấy lời xạo ke này, mắt không thèm chớp lấy một cái. Cậu sờ vai Hạ Châu, thở dài: “Anh cũng biết là em không thân với bên nhà mẹ lắm mà, đã lâu không liên lạc với nhau rồi. Nhưng anh họ em đến Hải Xuyên công tác, hai ngày trước gặp tai nạn khiến chân bị thương, anh ấy chỉ có một mình không ai chăm sóc nên em đưa ảnh về.”
“Ra vậy.” Phí Tư Hạo như hiểu ra nói: “Anh Chu, tôi là Phí Tư Hạo, bạn trai của Chi Chi. Tôi ở ngay đối diện nhà Chi Chi thôi nên bình thường anh có gì bất tiện thì cứ sang tìm tôi nhé.”
Hạ Châu: “…”
Hạ Châu vô cảm gật đầu.
“Anh và em họ anh phải ra ngoài à?” Khâu Ngôn Chí cười hỏi.
Phí Tư Hạo nói: “Ừm, Hạ Hạ là sinh viên đại học Hải Xuyên gần đây, em ấy đến nhà anh để lấy đồ mẹ em ấy gửi nhờ. Bây giờ anh đưa em ấy về trường.”
“Thì ra là em khóa dưới.” Khâu Ngôn Chí cười nói, “Anh là đàn anh của em, nghiên cứu sinh năm ba. Canteen trường ăn không ngon đâu, lần sau tới thì đừng đi vội, anh đưa em đi ăn cơm nhé.”
“Vâng ạ.” Thịnh Hạ đáp, “Nếu không phải chiều nay còn có tiết thì bây giờ em cũng không muốn đi đâu, phải đợi đàn anh mời em ăn ngon chứ.”
Cuộc chuyện trò sặc mùi giả tạo rốt cuộc cũng kết thúc, cả hai bên chào tạm biệt nhau.
Phí Tư Hạo dẫn “em họ” ra khỏi chung cư mới thở phào nhẹ nhõm.
Thịnh Hạ quay đầu nhìn: “Cậu bạn trai giả của anh dễ bị lừa thế.”
Phí Tư Hạo nói: “Anh nói rồi mà, cậu ấy ngây thơ lắm. Đã vậy còn rất thích anh nữa, anh nói gì là tin nấy.”
“Nhưng sao anh phải lừa anh ấy?”
Phí Tư Hạo đương nhiên không thể kể rõ với cô, thế là tiếp tục bịa chuyện: “Cậu ấy là em trai của bạn anh, gặp chút vấn đề về tâm lý nhưng lại phải lòng anh. Đợi khi nào bệnh tình ổn định thì anh sẽ chia tay cậu ấy.”
Bệnh tâm lý sao? Còn phải lòng Phí Tư Hạo?
Thịnh Hạ nghiêng đầu ngẫm nghĩ, thấy không đúng lắm! Vì nụ cười mà Khâu Ngôn Chí dành cho Phí Tư Hạo còn không rạng rỡ như khi cười với anh họ.
Mà Thịnh Hạ cũng lười quan tâm Khâu Ngôn Chí có bệnh tâm lý hay không, cô kéo tay áo Phí Tư Hạo, nũng nịu: “Vậy em bỏ công diễn với anh mà anh không thưởng gì cho em à?”
Phí Tư Hạo nhìn gương mặt Thịnh Hạ, chợt nhớ Khâu Ngôn Chí chưa từng đòi hỏi anh ta bất kỳ điều gì.
… Mình chỉ tặng cậu ấy một bó hoa hồng mà cậu ấy đã rất vui rồi.
“Tư Hạo?” Thịnh Hạ kéo tay bạn trai.
Lúc này Phí Tư Hạo mới tỉnh hồn, anh ta cúi đầu nhìn bạn gái, dịu dàng cười: “Mua cho em bộ trang điểm mà em thích được không?”
“Anh họ cơ à?” Hạ Châu lạnh lùng cười ra tiếng.
Khâu Ngôn Chí vừa bấm mật khẩu vào nhà vừa chột dạ nói: “Em làm vậy là vì không muốn phá hỏng kế hoạch sau này thôi mà.”
Cậu đẩy Hạ Châu vào trong rồi đóng cửa lại.
Khâu Ngôn Chí cúi người nâng mặt Hạ Châu lên hôn, giọng điệu êm ái: “Ngoan nào, em sẽ giải quyết chuyện này nhanh thôi. Anh muốn ăn gì, em nấu cho anh nhé?”
Hạ Châu: “Em nấu cái gì thì anh ăn cái đó.”
Khâu Ngôn Chí khẽ khàng xoa tóc Hạ Châu, cười đi vào bếp.
Hạ Châu nhìn bóng lưng Khâu Ngôn Chí, vuốt lại mái tóc vừa bị làm rối của mình.
Chuyện gì thế nhỉ? Cái cảm giác bị lừa vừa quen vừa vi diệu này là sao đây?
Hạ Châu cúi đầu nhìn bọc áo khoác đắt tiền trong ngực, lòng hắn bỗng chốc thả lỏng.
Ừm, Khâu Ngôn Chí chịu chi nhiều tiền cho mình như thế, chắc chắn em ấy không lừa gì mình đâu.
Lâu lắm rồi Khâu Ngôn Chí không nấu cơm, sợ mình cân không nổi mấy món phức tạp nên chỉ làm hai món và chút canh đơn giản. Nấu xong cậu bày bát đũa ra bàn, gọi với vào phòng: “Hạ Châu, ra ăn cơm nè anh.”
Hạ Châu mở cửa phòng làm việc, đẩy xe lăn tới.
“Anh cứ ở mãi trong phòng làm việc làm gì thế?” Khâu Ngôn Chí thuận miệng hỏi.
Hạ Châu rửa tay, ngồi vào bàn ăn, đáp: “Anh đang tìm hiểu về thế giới này.”
“Có khó lắm không?” Khâu Ngôn Chí đưa đũa cho Hạ Châu, “Hẳn là khác xa thế giới game.”
Hạ Châu nói: “Chưa đến mức khó. Vì thế giới game được mô phỏng từ thế giới thực nên vài kiến thức anh thấy rất quen, giống như từng học qua rồi vậy.”
Khâu Ngôn Chí gật đầu: “Thế thì tốt rồi.”
Hạ Châu nói: “Hai bữa nay anh xem về địa lý thế giới.”
Khâu Ngôn Chí kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Hạ Châu cười: “Không phải em nói muốn cùng anh đi trốn sao? Anh đang coi nơi nào hợp với chúng ta.”
Khâu Ngôn Chí tròn mắt: “Vậy anh tìm được chưa?”
“Vẫn chưa.” Hạ Châu nhíu mày trông có vẻ âu sầu, “Nghĩ đến có thể sống cùng em thì anh thấy nơi nào cũng đẹp.”
Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu với đôi má đỏ ửng.
“Hạ Châu!” Khâu Ngôn Chí thình lình gọi tên hắn.
Hạ Châu nhìn lên, nhíu mày: “Sao thế em?”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Vành tai Khâu Ngôn Chí như bốc cháy.
… Tên này, không biết là ổng vừa trêu ghẹo người ta hả!
Thiệt quá đáng!
“Ăn cơm thôi.” Khâu Ngôn Chí vùi đầu, “Lâu lắm rồi không nấu cơm, anh nếm thử tay nghề của em xem có hợp khẩu vị không.”
Chỉ là vài món ăn đơn giản, trứng xào cà chua, khoai tây thái sợi xào chua ngọt, và cháo thịt nạc.
Hạ Châu múc thử muỗng cháo cho vào miệng. Vị mặn quanh quẩn giữa môi răng lấn chiếm đầu lưỡi hắn, quấy rầy cả tâm trí, ngay sau đó tiếng ô tô phanh gấp cùng với tiếng thủy tinh vỡ vụn bất thình lình vang lên.
Hạ Châu ôm lấy đầu, lẫn trong tiếng ồn ào hỗn loạn dường như còn văng vẳng giọng của một bé trai.
“Đến đây, thịt mà cậu thích nhất này.”Kế tiếp là một trận âm thanh bén ngót bao trùm hết thảy mọi âm thanh khác, nó làm đầu Hạ Châu đau điếng như bị dao khứa.
Hắn ù tai rồi!
“Hạ Châu?” Khâu Ngôn Chí hốt hoảng lao tới, “Anh làm sao thế?!”
Hạ Châu túm lấy tay Khâu Ngôn Chí. Âm thanh hỗn tạp trong đầu mới dần vơi đi.
Và biến mất.
Chất giọng êm ái của Khâu Ngôn Chí vang giữa sự tĩnh lặng: “Hạ Châu, anh sao thế? Anh khó chịu ở đâu hả?”
Hạ Châu cau mày, mệt mỏi lắc đầu.
“Anh không biết…”
Vừa nãy hình như có gì đó lóe lên nhưng hắn đã bắt hụt.
Bàn tay lành lạnh của Khâu Ngôn Chí đặt lên huyệt thái dương của Hạ Châu, nhẹ nhàng xoa cho hắn: “Đau đầu à?”
Đầu ngón tay Khâu Ngôn Chí mát lạnh như ngọc đè trên huyệt thái dương, khiến lòng hắn cũng bình tĩnh lại.
Hạ Châu lắc đầu: “Hết đau rồi.”
Khâu Ngôn Chí hỏi: “Ban nãy có chuyện gì vậy?”
“Không biết, tự nhiên nghe thấy tiếng gì đó nhưng giờ hết nghe rồi!” Hạ Châu sờ đầu, nói tiếp, “Chắc là bug trong game đã theo ra ngoài…”
Khâu Ngôn Chí nhíu chặt mày.
Hạ Châu cười: “Anh không sao, ăn cơm thôi.”
Vị bát cháo thịt kia hơi lạ, xưa giờ trong game Hạ Châu chưa từng ăn món nào như thế. Hạ Châu còn tưởng mình không thích, ngờ đâu hắn húp cạn cả một bát bự.
Khâu Ngôn Chí cong mắt nhìn hắn: “Ngon không ảnh?”
Hạ Châu gật đầu: “Ngon lắm!”
Khâu Ngôn Chí cười rạng rỡ: “Đây là món cháo sở trường của em đó!”
Hồi đó nghèo nhưng Cục Rác Nhỏ luôn mong mỏi được ăn thịt. Khâu Ngôn Chí bảo không có thịt, thích thì ăn còn chê thì nhịn, nhưng sau đó lại đi ra chợ mua hai tệ thịt về nấu một nồi cháo nạc băm.
Khâu Ngôn Chí dọn dẹp xong thì vào phòng làm việc, kết nối điện thoại với máy tính rồi mở phần mềm nghe lén đã được mã hóa, cậu muốn nghe thử coi gần đây Phí Tư Hạo và Khâu Hy Thành có bày trò gì không, nhưng mở ra mới bay điện thoại Phí Tư Hạo đã tắt nguồn từ hơn ba tháng trước.
Khâu Ngôn Chí sực nhớ Phí Tư Hạo đã đổi điện thoại mới, nên phần mềm nghe lén cài ở điện thoại cũ đã thành đồ bỏ rồi.
Khâu Ngôn Chí thở dài, gọi điện cho Phí Tư Hạo.
“Tư Hạo, anh đang bận à?”
Giọng điệu Phí Tư Hạo khá ôn hòa: “Anh không, sao thế em?”
“Em đã xử lý xong chuyện ở trường rồi.” Khâu Ngôn Chí ngập ngừng như thể đang e thẹn, giọng nói xen chút mong chờ, “Em có thể… hẹn anh đi xem phim không?”
Giọng điệu Khâu Ngôn chí khe khẽ còn kèm theo chút dè dặt khiến trái tim Phí Tư Hạo như muốn nhũn hết cả ra.
Phí Tư Hạo không khỏi mỉm cười: “Đương nhiên là được rồi, anh là bạn trai của em mà. Khi nào em muốn đi?”
Khâu Ngôn Chí: “Tám giờ tối nay được không ạ?”
Phí Tư Hạo hơi ngạc nhiên: “Tối nay á, gấp vậy sao?”
“Tám giờ tối có suất chiếu bộ phim em thích.” Khâu Ngôn Chí nhỏ giọng, “Em muốn đi coi cùng với anh.”
Khâu Ngôn Chí cúp điện thoại, mặt bình tĩnh quăng điện thoại lên bàn, tựa người vào ghế xoay.
Kết quả vừa ngẩng đầu đã trông thấy Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí ngồi bật dậy, vội vã giải thích theo bản năng: “Em đi xem phim với Phí Tư Hạo là để cài lại phần mềm nghe lén vào điện thoại anh ta thôi. Cài xong em sẽ về liền!”
Khâu Ngôn Chí dứt câu thì chính bản thân cậu cũng thấy kinh ngạc. Từ khi nào cậu có thói quen giải thích mọi chuyện với Hạ Châu vậy?
Giống như rất sợ Hạ Châu hiểu lầm. Thế này không giống cậu chút nào!
Khâu Ngôn Chí gãi mũi.
Kệ đi, ai bảo mình thích người ta!
Đây là lần đầu Khâu Ngôn Chí thật lòng tin rằng mình đã dành tình cảm cho một ai đó, cả trái tim cũng treo luôn ở chỗ người ta.
Hạ Châu không hề muốn Khâu Ngôn Chí đi xem phim với Phí Tư Hạo chút nào, nghĩ đến Khâu Ngôn Chí sẽ tay đan tay cũng gã đàn ông khác, nói mấy lời tán tỉnh yêu thương rồi trao nhau ánh mắt tình tứ là hắn không chịu nổi rồi.
Hạ Châu chỉ muốn nhốt Khâu Ngôn Chí luôn trong nhà, không cho cậu đi đâu hay gặp bất kỳ ai, càng đừng mong thả mấy câu “muốn đi xem phim cùng anh” với bất kỳ thằng nào.
Dù giả cũng không được.
Hạ Châu biết lòng dạ mình hẹp hòi đến mức cây kim cũng không chui lọt, thậm chí hắn còn tính mặc kệ mặt mũi mà đòi đu theo nữa.
Chẳng qua hiện tại Hạ Châu cố ép máu ghen trong lòng xuống, tỏ vẻ hào phóng hất cằm thờ ơ nói: “Ừm, em đi đi.”
Khâu Ngôn Chí nhìn dáng vẻ Hạ Châu mà xuýt xoa sao mà đáng yêu thế, ánh mắt lan đầy ý cười. Cậu muốn an ủi Hạ Châu nhưng không nhịn được hôn lên chóp mũi hắn, dịu dàng nói: “Em sẽ về nhanh thôi.”
Hạ Châu vòng tay ôm ngang eo Khâu Ngôn Chí để cậu ngồi lên đùi mình, cảnh cáo: “Em không được hôn nó!”
Khâu Ngôn Chí gật đầu: “Không bao giờ!”
Hạ Châu cân nhắc, bổ sung: “Cũng không được nắm tay.”
“Em mặc áo có túi.”
Khâu Ngôn Chí ngắm Hạ Châu, mắt cười cong cong.
Hạ Châu: “… Cũng, cũng không được nhìn nó bằng ánh mắt này!”
Khâu Ngôn Chí vòng tay qua cổ Hạ Châu, cố ý tròn mắt hỏi dò: “Ánh mắt gì cơ?”
Hạ Châu sáp tới hung tợn cắn một cái lên môi Khâu Ngôn Chí, tàn nhẫn nói.
“Chính là ánh mắt lúc này của em!”